Vốn thật bất ngờ là tại sao Trang Nhã Khinh lại ở đây, vốn thật bất ngờ là tại sao Cố Triệt và Trang Nhã Khinh ở cùng nhau, nhưng anh vẫn rất vui mừng. Trải qua một đêm lo lắng nhớ nhung, sáng sớm ngày hôm sau là có thể nhìn thấy người mình lo lắng vẫn còn sống, người mình nhớ nhưng đang ở trước mắt mình. Đây là hạnh phúc. Nhưng một giây kế tiếp, hạnh phúc liền tan nát.
Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ôm nhau. Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt hôn môi. . . . . . Những thứ này đều đả kích anh thật mạnh. Lúc ấy, lúc ở trên ban công trước mặt, suýt nữa anh đã đứng không vững. Anh không muốn nhìn hai người triền miên với nhau, nhưng lại không nhịn được không nhìn. Anh là đang tự hành hạ mình, nhìn người yêu, ha ha, anh yêu Trang Nhã Khinh. Nhìn người yêu cùng anh em của anh hôn nhau. . . Anh tự làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu mới đi tới được.
Không ngờ tới gần nhìn hai người, lòng vẫn không tự chủ rút lại một cái.
"Đúng vậy." Cố Triệt cũng không biết tại sao anh có thể thoát khỏi đàn cá mập, anh nhớ cuối cùng lúc sức cùng lực kiệt thì xung quanh còn có một đàn lớn cá mập nhìn mình như hổ rình mồi. Nhã Nhi cũng thế, khi đó Nhã Nhi đã hôn mê, không thể nào là Nhã Nhi, cho dù Nhã Nhi không có hôn mê thì cũng không thể chiến thắng một đàn cá mập lớn như vậy. Vì vậy cuối cùng người cứu mình và Nhã Nhi là ai đây? Từ trong miệng cá mập cứu bọn họ về thì thật đúng là rất giỏi.
"Nhã Nhi, em biết sao chúng ta được cứu không?" Cũng không phải là Dật Phàm, rõ ràng Dật Phàm mới vừa tới.
Trang Nhã Khinh khẽ cười: "Có thể là ông trời không để cho chúng ta chết đi, cho nên, là trời cao trợ giúp chúng ta." Trang Nhã Khinh cảm thấy lúc này không phải thời cơ tốt nhất để nói tất cả cho Cố Triệt, nhưng cô nhất định sẽ nói cho anh biết. Cô chính là như vậy, một khi quyết định ở chung một chỗ, thì không cất giữ cơ hội, để Cố Triệt biết mọi chuyện của cô, sẽ không cho bất kỳ cơ hội không tin tưởng nào. Cho nên, trước kia mới có thể thất bại thảm hại như vậy. Nếu lần này cũng giống lần trước mà nói, Trang Nhã Khinh nghĩ, coi như cô còn có một cơ hội sống sót nữa thì dũng khí và lòng tin cũng không sống tiếp. Cho nên Cố Triệt, nhất định phải cho cô hạnh phúc, đừng làm Trang Nhã Khinh hoàn toàn thất vọng với tình yêu.
Lúc này Hạo Xuyên cũng tìm tới, cùng đi theo còn có vài người nước R. Die nda nl eq uydo n
"Cô không có việc gì thì thật tốt quá." Hạo Xuyên vui mừng tới ôm lấy Trang Nhã Khinh.
"Ui. . . . . ." Đau chân. Ừ, còn có cánh tay cũng đau quá, bị cá mập cắn.
"Sao thế?" Lúc này Hạo Xuyên mới buông Trang Nhã Khinh ra, sau đó nhìn thấy cô bị thương."Thật xin lỗi, thật là thật xin lỗi, lúc nãy tôi không có chú ý tới."
"Không sao." Đau đớn không sao, chỉ cần buông mình ra là tốt rồi. Mới vừa nãy cô cũng chợt không thấy ánh mắt bất mãn của Cố Triệt. Từ lúc nào thì bắt đầu ghen vậy. Mình tìm một bình dấm chua sao? Nghe cũng không tệ lắm. Ha ha, không biết sau khi trở về đối với các sư huynh mình thì Cố Triệt lại ghen thành dạng gì nữa. Nhưng khẳng định sau khi mình trở về phải giữ vững khoảng cách nhất định cùng các sư huynh. Không phải nói là xa lánh bọn họ, chỉ không thể thân mật như vậy, ví dụ như, tiếp xúc thân mật trên thân thể, ặc. . . . . . Chính là ôm, dắt tay ... Có thể tránh khỏi thì liền tránh đi, vị này nhà mình là bình dấm chua đổ thì có thể không dễ gom lại. Trang Nhã Khinh không biết, mình gặp lại các sư huynh lần nữa sẽ là bao lâu về sau.
"Chúng ta mau để bác sĩ xem một chút đi." Hạo Xuyên lo lắng nói. Trời ạ, vết thương kinh khủng như vậy, anh ta cũng cảm thấy dọa người, Trang Nhã Khinh còn có thể giữ vững nụ cười, thật là, chỉ sợ không biết phụ nữ ở quốc gia của bọn họ đã khóc thành dạng gì rồi. Trang Nhã Khinh, thật sựu là càng tiếp xúc càng thấy bội phục.
Hạo Xuyên không biết, nếu biết tại sao lại có những vết thương trên người Trang Nhã Khinh thì sợ là sẽ phục Trang Nhã Khinh sát đất.
Trang Nhã Khinh nhìn cũng sao không sao ra bác sĩ chuyên nghiệp, không dám đưa mình chân giao cho ông ta xử lý, ngộ nhỡ không xử lý tốt sẽ nhiễm trùng hơn đúng không? Nhiễm trùng rất phiền toái . Cho nên Trang Nhã Khinh kiên quyết không để bác sĩ xử lý cho cô.
"Không cần, ông tránh ra đi, tôi tự làm là được rồi." Trang Nhã Khinh cự tuyệt bác sĩ trợ giúp, nhưng hành động trong mắt Hạo Xuyên thì Trang Nhã Khinh cũng chỉ là một bé gái cáu khỉnh ồn ào thôi, có thể là sợ đau, có thể là có một cảm giác bài xích trời sanh đối với bác sĩ, Hạo Xuyên cũng không đồng ý.
"Nhã Khinh, đừng quấy rối, để bác sĩ xử lý cho cô đi nhé." Hạo Xuyên xem Trang Nhã Khinh như đứa trẻ mà dỗ.
Bởi vì chỉ có một bác sĩ ở đây, còn lại chính là một y tá, y tá cũng không có tác dụng, cho nên Cố Triệt vẫn gạt qua một bên. Vết thương của Trang Nhã Khinh xem ra càng nghiêm trọng hơn, với lại ưu tiên phụ nữ, cho nên Cố Triệt không thể làm gì khác hơn là uất ức ở bên cạnh chờ đợi, hết cách rồi, ai bảo bây giờ đang rất bận rộn, rất nhiều người cần bác sĩ. Hạo Xuyên có thể trước gọi một bác sĩ cùng y tá tới đây đã rất không dễ dàng.
Nhìn người ở nước R, lúc trước nhìn đội trưởng đội cứu viện, Trang Nhã Khinh đã không có cảm tình rồi.
"Dù sao tôi thật sự không cần, đưa đồ cho tôi, tôi có thể tự xử lý." Đó là vì trên người mình không có mang đủ thuốc, nếu không ai lại dùng đồ chất lượng kém của các người. Thật ra thì trình độ chữa trị của nước R vẫn đạt tới trình độ quốc tế nhất định, những thuốc này cũng không phải là sản phẩm chất lượng kém, nhưng đối với với Trang Nhã Khinh mà nói, tự mình điều chế mới có hiệu quả đáng tin cậy nhất. Hơn nữa nhiều năm qua vẫn luôn dùng Trung y, hiện tại cô thật sự không có thói quen dùng Tây y, chẳng qua bây giờ không có cách nào khác. Dùng chút thuốc men và công cụ xử lý tổng bộ bất kỳ đều tốt hơn nhiều, nhưng cô muốn tự xử lý.
"Cô. . . . . ." Bác sĩ cũng không bình tĩnh. Ông rất bận rộn có được hay không, lại phí phạm ở đây chỉ bởi vì một người cô gái. Nếu không phải là nhìn mặt mũi của của Hạo Xuyên, ông không tới đâu. Không ngờ còn bị chê.
"Bác sĩ, đưa hòm thuốc cho cô ấy đi." Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm đồng thời nói.
Cố Triệt là tin tưởng Trang Nhã Khinh, dung túng cô, nhìn ánh mắt cưng chiều của anh, giống như là mặc kệ cô