Đáng tiếc, Tiểu Cường lại không hiểu, cho dù về sau có quyết định không thích phụ nữ mà chuyện sang yêu đàn ông, thì cũng sẽ không bao giờ không nhìn đến tên nghiện vẫn luôn ở bên cạnh mình. Trong lòng Tiểu Cường, tên nghiện chính là anh em của anh ta, người thân của anh ta, làm sao có thể phát sinh quan hệ kia đây? Đây là chuyện vô cùng vô cùng không được tự nhiên.
Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy tên nghiện khỏa thân, nhưng muốn để anh ta làm chuyện kia với anh em của mình thì thật xin lỗi, anh ta thật sự không thể chấp nhận được.
Cho nên, tên nghiện muốn bắt được Tiểu Cường thì còn phải tốn nhiều công sức.
"Chúng tôi về trước đây." Trang nhã Khinh nói với Mặc Sâm. Bây giờ cũng là lúc mỗi người một ngả, cô rất đói, rất muốn về biệt thự nằm trên ghế sô pha mềm mại.
"Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt."
"Vết thương của anh vẫn nên đi bệnh viện xem một chút." Trang Nhã Khinh nhìn tay Mặc Sâm, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng mau khỏi vẫn tốt hơn.
"Được, tôi sẽ gọi bác sĩ tới xem." Mặc Sâm trả lời. Làm sao anh có thể không có bác sĩ riêng đây? Nhưng đúng lúc hôm nay vợ của bác sĩ sinh em bé, cho nên xin phép tới muộn.
"Vậy thì tốt, chúng tôi đi trước." Lên xe, dù sao Trang Nhã Khinh cũng không muốn lái xe, cho nên việc lái xe sẽ cho Hạ Tĩnh Thiên đảm nhiệm. Không biết tại sao, nhưng Phá Trần và Phá Thương đều không thích lái xe.
"Nói một chút, tại sao lại xen vào việc của người khác vậy?" Cuối cùng Phá Thương cũng mở miệng, nói với Trang Nhã Khinh ở giữa. Trong ba người không biết ai mới là người hiểu Trang Nhã Khinh nhất.
"Không ai hiểu em bằng Đại sư huynh." Trang Nhã Khinh cũng không giấu diếm, mà cũng không cần phải giấu. "Cũng không tính là xen vào chuyện của người khác, chỉ là thấy bạn bè gặp nạn thì đưa tay ra giúp thôi."
"Em cũng không cần phải mạo hiểm như vậy." Bọn họ cũng qua đây từ bên kia cây cầu, đương nhiên cũng thấy tình hình trên cầu. Đáng thương nhất chính là chiếc xe mà Trang Nhã Khinh vừa lái, đã bị hỏng tứ tung, không có cách nào khác, lại bị đưa vào xưởng sửa xe, cũng không biết còn có thể sửa lại như cũ được hay không.
"Không phải em không có chuyện gì sao, tại sao các anh vẫn không tin em nhỉ?" Trang Nhã Khinh còn cố tình lắc cả chân cả tay, động tác vô cùng buồn cười, khiến không khí tức giận, không vui cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của ba người đàn ông hoàn toàn thay đổi.
Tóm lại, không ai sánh bằng tiểu sư muội ranh mãnh của bọn họ.
"Về sau có chuyện gì thì phải báo cho các anh biết trước." Phá Thương nói. Lúc bọn họ nhìn thấy chiếc Maraseti rách nát tên cầu kia, trái tim cũng nhảy ra khỏi lồng ngực, chính là lo lắng Nhã Nhã sẽ xảy ra chuyện gì. May mà không có gì xảy ra.
Nếu Trang Nhã Khinh thật sự bị thương vì Mặc Sâm, nói không chừng ngay cả Mặc Sâm ba vị sư huynh cũng sẽ không bỏ qua.
"Chuyện này còn không phải tình huống khẩn cấp sao, không đủ