Chương 7: Gian phòng thần bí
Editor: Búnn
Trang Nhã Khinh ở Lăng Thiên môn là sự tồn tại đặc biệt. Cô có thể làm cho tính tình nóng nảy hung ác của Thanh Phong thay đổi giống như một con cừu nhỏ, cũng có khả năng làm cho người phong tình vạn chủng như Lưu Vân chẳng thèm ngó tới bất kỳ người nào khác lại có thể nhìn cô bằng con mắt khác, thậm chí truyền dạy cho cô những kiến thức bị thất truyền, kỹ thuật quyến rũ. Cô cũng là người duy nhất có thể thân thiết với tất cả các sư huynh sư tỷ giống như anh chị em ruột. Càng là ngôi sao hài hước của cả Lăng Thiên môn, chỉ cần nơi nào có cô thì nơi đó chắc chắn có tiếng cười.
Người ở nơi này, tất cả đều yêu quý cô.
Ở Lăng Thiên môn, khả năng của cô gần như giống con cua hoành hành ngang ngược. Chỉ cần cô muốn, lập tức không thể không có. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nghe nói, ở nơi hẻo lánh nhất có một gian phòng huyền bí, bình thường không chú ý, hoàn toàn không biết ở đây còn có một gian phòng như thế. Gian phòng huyền bí này là khu vực cấm, ngoại trừ môn chủ thì không ai có thể tiến vào. Đây là quy củ nhiều thế hệ truyền lại, cho nên dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì Thanh Phong cũng không cho Trang Nhã Khinh đi vào.
Có điều là đến đây lâu như vậy rồi, Trang Nhã Khinh cũng chỉ thấy Thanh Phong vào đó một lần.
Tiếc là, vì đã sống ở nơi này nhiều năm rồi, tính tình Trang Nhã Khinh cũng thay đổi rất nhiều, trở nên hoạt bát hơn, gan cũng lớn hơn, gần như có thể nói là chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi. Không cho cô vào phải không? Cô lại cứ muốn đi vào đấy.
Hôm nay, Trang Nhã Khinh bê một bát canh đi vào. Bát canh này do chính tay cô nấu, giống như nếu không có chuyện cần Thanh Phong làm thì nhất định Trang Nhã Khinh sẽ không nấu.
"Sự phụ, đồ nhi mang cho người một bát canh Tuyết lê mộc nhĩ đây. Con nha, buổi sáng hôm nay nghe thấy âm thanh của sự phụ có chút không ổn, nghĩ có khả năng cổ họng của sư phụ không thoải mái, lập tức đặt biệt hầm canh Tuyết lê mộc nhĩ cho người nha...Bát canh này là do con tự nấu, độc nhất vô nhị, đến bọn người Liên sư huynh cũng chưa từng được uống nha..." Trang Nhã Khinh nói xong, múc một bát đưa tới trước mặt Thanh Phong.
Thanh Phong thấy Trang Nhã Khinh cười, trong lòng biết rõ chắc chắn Trang Nhã Khinh lại có ý định không đứng đắn rồi. "Lần này con lại muốn có bảo bối gì của ta?" Trước kia Trang Nhã Khinh đã từng sử dụng phương pháp này lừa gạt không biết bao nhiêu bảo bối từ chỗ ông. Bây giờ ông đã nghèo đến mức nghe được âm thanh leng keng rồi.
"Tại sao sư phụ người lại nói như vậy? Chẳng lẽ con không thể quan tâm sự phụ một lần sao?" Trang Nhã Khinh bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nói.
"Nếu con không có ý định không đứng đắn thì con sẽ ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ sao?"
"Hóa ra sư phụ đặc biệt thích con gọi người là lão già nha." Trang Nhã Khinh vừa đảo mắt vừa lẩm bẩm, lại nói tiếp. "Lão già, hôm nay con hầm cho các sư huynh một nồi canh. Còn chưa ăn hết, chỗ còn thừa đổ đi thì thật đáng tiếc, lập tức bê đến đây cho người rồi. Muốn uống thì uống, không uống thì con lấy đi đổ cho heo ăn."
Xú nha đầu, cầm đến cho lão già ta giống như đổ cho heo à?? Thanh Phong nghĩ thầm trong lòng. Đây mới là gương mặt thật sự của con nhóc kia, cái dáng vẻ vừa rồi, thật sự là không chịu nổi.
Thanh Phong ngửi một cái, cảm nhận được tuyến nước bọt của mình trong nháy mắt đã lớn lên gấp bội. Lâu rồi con nhóc kia không tự mình làm những thứ này, tay nghề thậy đúng là không thay đổi một chút nào, còn tốt hơn mấy thằng nhóc kia. Mặc dù mấy thằng nhóc kia nấu cũng tốt hơn mấy nữ đầu bếp rồi.
Cảm thấy tội nghiệp cho mấy nữ đầu bếp, cứ như vậy lại bị ghét bỏ rồi.
(Nữ đầu bếp: Không chịu nha. Tôi làm cơm vì được trả tiền lương, với lại tôi cũng cần phải ăn cơm nha.)
Trang Nhã Khinh cười hì hì nhìn Thanh Phong uống hết một bát canh lớn đầy ự kia, rồi mới nói. "Lão già, tự mình làm thì mới có cơm no áo ấm, bát để ở chỗ này của người, nhớ phải rửa nhé." Dứt lời, Trang Nhã Khinh bước ra cửa phòng của Thanh Phong, tiện tay đóng cửa lại.
Chỉ có điều, Trang Nhã Khinh không rời khỏi đó, mà chờ ở ngoài cửa. Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều, Trang Nhã Khinh mới mở cửa phòng, lấy chiếc khóa của gian phòng huyền bí kia từ trên người Thanh Phong xuống. "Con mới nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mê, không màu không mùi, dùng bất cứ biện pháp nào cũng không thể kiểm tra được. Lão già, muốn đấu cùng con sao." Trang Nhã Khinh vẫy vẫy chiếc chìa khóa trong tay, bóng dáng biến mất trong màn đêm.
Quen thuộc với con đường dẫn đến gian phòng huyền bí kia, Trang Nhã Khinh nghĩ, nếu bên trong có gì đó quan trọng hoặc vô cùng bí mật, tại sao lại bố trí gian phòng huyền bí này ở chỗ xa như vậy, bố trí ngay bên cạnh phòng của môn chủ không phải thuận tiện hơn sao, người khác muốn lén lút đi vào đều không dễ dàng gì.
Trước kia Trang Nhã Khinh cũng đã từng thử mở cửa, nhưng thật sự là không mở được, lại không dám phá hỏng cánh cửa nên đành phải thôi.
Chỉ có một chiếc chìa khóa, bởi vì bên trong Lăng Thiên, ngoại trừ căn phòng này có chìa khóa, những căn khác mặc kệ là phòng sách hay phòng ngủ của ai thì đều không khóa. Nhà bình thường ở trong nhà thì khóa cửa lại, ra ngoài cũng chỉ khóa cửa mà thôi. Thật sự có điểm giống người trước kia từng nói cái gì mà xã hội thống nhất.
Mọi căn phòng đều đóng, không có một kẽ hở nào. Về điểm ấy thì không cần nghi ngờ. Trang Nhã Khinh vẫn cẩn thận quan sát.
Nhẹ nhàng chuyển động chìa khóa trong tay, cạch một tiếng, căn phòng mở ra. Trang Nhã Khinh chậm rãi đẩy cửa phòng ra, một mùi hương nồng đậm xông vào mũi.
Không có độc. Trang Nhã Khinh cau mày. Nhưng vẫn đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Bước thêm một bước, mùi hương này càng nồng thêm. Chưa đến vài bước, ngay lập tức Trang Nhã Khinh choáng vàng ngã trên mặt đất.
Hình ảnh trước mặt, rõ ràng là của sáu năm trước.
Trên giường có hai cơ thể một đen một trắng dây dưa cùng một chỗ, người phụ nữ hả hê nói vị trí kia rất nhanh sẽ thuộc về cô ta, người đàn ông nói trước khi bọn họ ở bên nhau đã ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, nói bọn họ là thanh mai trúc mã, còn nói cưới cô chỉ vì muốn thành công nhanh hơn, cho người phụ nữ kia cuộc sống tốt hơn.
Trang Nhã Khinh muốn cười, cô dồn hết tất cả yêu người đàn ông kia, vậy mà lại là người đàn ông như thế.
Rồi sau đó, người kia là tên giết người, tên là Phá Thương, không chút do dự bóp cò, trong phút chốc viên đạn xuyên vào cơ thể cô.Cô thề, cô muốn nghiền xương người đàn ông kia thành tro.
Cuối cùng, là ba trước khi chết, ba Trang nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch giống như một tờ giấy trắng."Con gái, quản lý công ty thật tốt. Nếu gặp được người đàn ông tốt, lập tức gả đi, giao công ty cho nó quản lý. Ba không muốn con quá mệt mỏi."
Ba, con cho rằng anh ta là người đàn ông tốt, kết quả lại không phải như vậy. Con gái đã đánh mất hạnh phúc cả đời, lại đánh mất cả công ty mà ba đã cực nhọc vất cả tạo nên, con gái không có mặt mũi nào gặp ba nữa rồi.
Không biết làm sao, Trang Nhã Khinh lại sống đến tận bây giờ, cầm dao gọt hoa quả trên tay, lưỡi dao đang đặt ở cổ tay trái. Nước mắt của Trang Nhã Khinh giàn giụa trên mặt, ba, con gái không có thể diện để sống trên cõi đời này nữa rồi. Mất chồng, mất công ty, mất cả đứa nhỏ. Ba, để cho con gái qua đó với ba, con gái nhớ người rồi.