Chương 43: Hãy để mình giúp cậu lựa chọn.
Editor: Búnn.
"Tại sao cậu biết mình đang mang thai? Anh ấy cũng không biết."
"Mình đã nói là mình từng học y thuật mà. Anh ta là ai vậy? Cậu không thể giấu mình, chúng ta là bạn thân nhất, có chuyện gì cậu cũng phải kể cho mình." Người nào không có mắt bắt nạt Thiển Thiển như vậy, biến Thiển Thiển thành như vậy. Chẳng lẽ Mạc Minh Vọng không quan tâm sao? Thiển Thiển không phải là em gái mà anh ta yêu thương nhất sao?
"Là anh trai, mình kết hôn với anh ấy. Đứa nhỏ, cũng là của anh ấy." Nói đến anh trai mình, trong mắt Thiển Thiển có vô vàn đau lòng. Bảy năm, hai người cứ tổn thương lẫn nhau như thế này, không biết lúc nào mới có thể kết thúc. May mà, anh trai vẫn đối tốt với hai đứa nhỏ.
"Cái gì? Cậu gả cho anh trai cậu sao?"
"Anh ấy không phải là anh ruột của mình. Mình vẫn không biết, thảo nào cha mẹ không muốn gặp mình. Nhưng bây giờ anh trai cũng không thương mình nữa rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Người chị Lâm Huyên thích là anh Trình Nặc, nhưng anh trai không tin, muốn kết hôn với chị Lâm Huyên. Mình giúp bọn họ bỏ trốn, anh trai rất tức giận. Mình thay thế chị Lâm Huyên gả cho anh ấy. Vốn cho rằng chỉ là cứu nguy mà thôi, dù sao anh ấy cũng là anh ruột của mình, nhưng lúc mình bị anh ấy...mình mới biết được, anh ấy không phải là anh ruột của mình, mình chỉ là đứa trẻ lúc còn nhỏ được anh ấy mang về từ trại trẻ mồ côi. Về sau, mình thật sự tồn tại như một món đồ chơi. Anh ấy muốn, mặc kệ mình có đồng ý hay không, nếu không muốn, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không về nhà lấy một lần. Anh ấy còn mắng mình, nói cái gì cũng có thể mắng. Lúc làm tình, anh ấy bắt mình nói mấy lời xấu hổ mình cũng nói, sau khi xong việc anh ấy sẽ nói rằng lấy phải loại con gái ti tiện như mình. Lúc anh ấy không có nhà, mình đều ở một mình trong căn phòng trống vắng. Sau khi ngủ, lúc tỉnh lại cũng chỉ có mình mình."
"Cha mẹ cậu đâu?"
"Cha mẹ vốn không muốn gặp mình, về sau vì bọn họ nhận lời đi trộm cơ mật gì đó của công ty, thì công ty xuất hiện khủng hoảng, cha mình phát bệnh tim mà chết. Mẹ mình mỗi ngày nhìn thấy mình đều đánh. Về sau mình chuyển ra ngoài với anh trai. Anh trai không cho mời giúp việc, chuyện gì cũng bắt mình học. Giặt quần áo không được dùng máy giặt, tất phải dùng tay giặt. Vào mùa đông không được dùng nước nóng. Không được dùng máy hút bụi, phải dùng tay lau..."
"Tại sao anh ta có thể đối xử với cậu như vậy?" Không đợi Mạc Thiển nói hết, Trang Nhã Khinh đã nổi giận. Vốn cho rằng bản thân mình bất hạnh, nếu so sánh với Mạc Thiển thì Trang Nhã Khinh cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi. Cô biết Mạc Thiển có tình cảm sâu đậm với Mạc Minh Vọng. Không ngờ Mạc Minh Vọng lại có thể hành hạ Thiển Thiển như vậy. Không muốn Thiển Thiển sống sao? Cũng không biết làm sao Thiển Thiển có thể chịu đựng được. Trang Nhã Khinh ôm Thiển Thiển, vỗ lưng an ủi."Coi như cậu không đúng, nhưng Lâm Huyên vốn không yêu anh ta, là do bản