Chương 29: Ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.
Editor: Búnn.
"Em thấy nếu anh còn tiếp tục tham ăn không chịu rèn luyện như vậy, cơ bụng sáu múi sao, rất nhanh sẽ biến thành một múi thôi." Thật ra dáng người của Hạ Tĩnh Thiên rất tốt, không chỉ mình Hạ Tĩnh Thiên, mà các vị sư huynh đều như vậy.
Lúc Tiểu sư huynh Phá Trần, Nhị sư huynh Hạ Tĩnh Thiên mặc quầo áo, cũng nho nhã yếu đuối giống như thư sinh vậy, không có gì khác nhau, mặc dù cao nhưng rất gầy, cũng chưa tạo nên tính uy hiếp gì. Người duy nhất mặc quần áo mà vẫn nhìn ra được dáng người tốt thì chỉ có Đại sư huynh Phá Thương rồi. Cho nên, Tiểu sư huynh và Nhị sư huynh thuộc loại mặc quần áo là cừu, cởi quần áo là sói, Đại sư huynh là sói nguyên chất.
"..."
"Mọi người cũng vất vả rồi, để bù đắp lỗi lầm cho việc em để các anh lo lắng cho em cả một ngày, hôm nay em nấy cơm, các anh đi tắm đi, chạy ở bên ngoài một ngày, cả người toàn là mồ hôi." Trang Nhã Khinh tắt trang tin tức, đi vào phòng bếp.
Phòng bếp ở nơi này xấp xỉ to gấp ba lần ở Lăng Thiên Môn. Bên trong các loại dụng cụ đều rất mới, nhưng lại không khó để nhìn ra nó thường xuyên được sử dụng.
Trang Nhã Khinh quen thuộc lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, sau đó rửa rau thái rau để xào. Lúc thái rau chỉ có thể thấy tay Trang Nhã Khinh dao động không ngừng, tốc độ rất nhanh, nhanh chóng thái xong, khoai tây được sử dụng dụng cụ chuyên dùng còn cẩn thận hơn, hơn nữa còn rất đều.
Lúc các vị sư huynh từ phòng tắm lần lượt đi ra, vài món ăn đã được bưng lên bàn rồi. Không tự chủ hít sâu một chút, cảm giác mùi thơm bay vào mũi chính là như vậy đi.
"Tại sao tay nghề của Tiểu sư muội càng ngày càng tốt như vậy chứ? Còn tiến bộ hơn những người thường xuyên xuống bếp nấu nướng như bọn anh." Hạ Tĩnh Thiên cảm thán nói. Chẳng lẽ phụ nữ mới là người thích hợp với việc bếp núc, đàn ông nên tránh xa nhà bếp sao?
Ngược lại Phá Trần lại không nói gì, nhìn Trang Nhã Khinh đang bận rộn trong phòng bếp, không biết đang nghĩ gì.
Người thẳng thắn nhất là Phá Thương, còn không dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc trộm một miếng thịt kho tàu, ăn say sưa ngon lành. Nồi canh cuối cùng cũng xong, Phá Trần đi vào bê nước canh giúp Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh thì chuẩn bị bát đũa.
Bốn người vừa tròn một bàn.
Vừa mới chuẩn bị động đũa, điện thoại ở bên trong và bên ngoài liên tiếp vang lên. Trang Nhã Khinh từ màn hình nhìn thấy người đến, lại có thể là Mạnh Thiệu Phong. Mặc dù nói không muốn mở cửa, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn mở cửa cho anh ta.
Không để cho anh ta bước vào, Trang Nhã Khinh đứng ở cửa, sắc mặt không tốt nhìn Mạnh Thiệu Phong, cũng không nhìn đến thần sắc mừng như điên của anh ta. "Anh tới đây làm gì?"
"Tìm cô." Mạnh Thiệu Phong vận dụng rất nhiều lực lượng tư nhân mới biết được người mang Trang Nhã Khinh chính là Phá Thương, sát thủ nổi tiếng thứ sáu trên thế giới. Lúc đấy anh ta lập tức nóng nảy, mãi đến lúc quản lý nói, Phá Thương giết người cũng có nguyên tắc, sẽ không giết người ngoài nhiệm vụ của mình, trừ khi người nọ muốn chết. Nhưng dù sao anh ta cũng mang Trang Nhã Khinh đi, Mạnh Thiệu Phong không tránh khỏi cảm