Vợ hai là bị vợ cả bắt nhốt, vợ cả không chỉ phụ trách chà đạp nhục nhã còn muốn phụ trách chiếu cố tắm rửa cho nàng ta, cũng chỉ có Chu ca khi viết kịch bản có thể tưởng tượng chu đáo như vậy.
Diễn chỉ có hai ngày, đến bây giờ còn chưa bắt đầu 'Vận động', này không phù hợp với quy củ trong dĩ vãng, hơn nữa, rõ ràng là đang thiêu tiền.
Tôn An Na cho tới nay đều là tùy tính ứng phó, quay phim cũng coi như là công tác, tuy rằng chịu mệt nhọc, nhưng sẽ không đặt cảm tình vào. Lần này lại không giống, nàng rõ ràng cảm giác được lần này cùng dĩ vãng rất khác biệt, nàng nhìn chung quanh, vẻ mặt đa͙σ diễn đầy nhiệt huyết, Hà Hi lại đầu nhập trong đó, làm cho nàng cảm thấy vừa vớ vẩn lại vừa không khỏi cảm động.
Đầu Tôn An Na gối lên bên cạnh bồn tắm lớn, tóc loạn rối tinh rối mù, ánh mắt bị che đậy lại càng đen nháy.
Nàng có một đôi mắt cùng gương mặt rất đẹp, tự thành nhất phái, người khác chỉnh dung để được xinh đẹp, nhưng lại không có thần như nàng. Hà Hi lẳng lặng ở trong lòng nghĩ.
Hà Hi một tay cầm vòi hoa sen, đem nước tưới lên người Tôn An Na, một tay khác lại dính sữa tắm, ở trên người nàng ấy xoa ra rất nhiều bọt. Tôn An Na động cũng không thể động, nàng giống như đang tùy ý giặt một kiện quần áo hay một món đồ chơi của mình vậy.
Hai người đều không có nói chuyện, tiếng nước chợt nhanh chợt chậm, còn có tiếng hít thở lẫn nhau.
"Cô muốn nhốt tôi tới khi nào? Người bên ngoài nhất định đang tìm tôi, nói không chừng hiện tại đã muốn đi báo cảnh sát. Đến lúc đó tra ra là cô, nhất định cô sẽ bị chộp đi ngồi tù." Tôn An Na nói.
Hà Hi tẩy rửa thân thể của nàng, cố ý muốn đối đãi thô lỗ với nàng, thân thể xinh đẹp ở dưới thân nàng ướt đẫm và đỏ lên.
"Chờ hắn quên cô không còn một mảnh, tôi sẽ đưa cô trở về."
"Đó là khi nào?"
"Không biết, có lẽ là ngày mai, có lẽ......".
"Vậy hẳn là rất nhanh, hắn sẽ không chỉ nhớ mỗi một cô tình phụ như tôi, không biết chừng ngày mai hắn sẽ có người mới thay thế ngay thôi."
Tay Hà Hi dừng một chút, lời Tôn An Na nói chính là mệnh môn của nàng.
Không có nghĩ tình cũ, cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý, đảo mắt lại sẽ có một người mới.
Chính là, cái này tính cái gì? Nàng tính là cái gì.
"Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn...... Đem cửa mở ra đi......"
Tôn An Na nhẹ nhàng hừ ca, đôi chân nhỏ dài ở trong nước trượt, nàng lại thực thoải mái tự tại.
"Câm miệng!"
Tiếng ca giống như gió thoảng, nhẹ nhàng ở không trung bay lượn.
Tôn An Na lẳng lặng nhìn nàng, ra ngoài dự kiến đem nụ hôn dừng ở trên mặt Hà Hi,"Cô thật đáng thương."
Cô thật đáng thương, nàng có cái gì thật đáng thương, nàng cần một người so với nàng càng thảm hại hơn đến để đồng tình sao, đồng tình là thứ không đáng một đồng, là rác rưởi, nàng không hiếm lạ, nàng cũng chẳng cần, nàng có lại đáng thương thì cũng không tới phiên Tôn An Na thương hại, nàng......
Quái vật trong lòng Hà Hi phá tan nhà giam, nàng ôm lấy Tôn An Na, cùng nàng ấy kích hôn, tay nàng vói vào trong tóc của Tôn An Na, đem đầu tóc rối bù kia đưa ra phía sau.
Hai người hôn lâu dài mà lại rất kịch liệt, quên cả hô hấp, hung mãnh giống như đang cắn phệ cốt nhục của đối phương.
Nàng đi vào trong bồn tắm lớn, tới gần Tôn An Na, gần đến bức nàng ta mở ra hai chân, làm cho nàng ta đặt mình vào trong đó.
Nàng đem Tôn An Na cố định trên bồn tắm lớn, hai tay vuốt ve thân thể của nàng ta, thật sâu hôn lên cổ nàng ta.
Tôn An Na ngẩng đầu lên, cổ thật dài họa ra độ cong duyên dáng, nàng ưỡn bộ ngực, đón nhận nụ hôn của người kia đang dừng trên ngực.
Lần đầu tiên nàng đối với nữ nhân khởi xướng tiến công, lại thuần thục giống như nàng đã làm vô số lần với Tôn An Na vậy, đừng nói là Tôn An Na, nàng cũng bị chính mình hù dọa đến.
Hoàn toàn không cần ai đến dạy, hai người bọn họ dùng phương thức chặt chẽ phối hợp chiếm cứ ánh mắt của người khác, để nhân viên công tác chung quanh phóng chậm hô hấp, chỉ biết mở to hai mắt nhìn.
đa͙σ diễn bàn tay vẫn luôn nắm chặt, gắt gao nắm thành quyền, hắn đang cầu nguyện tiếp tục đi xuống, vẫn luôn diễn như vậy đi xuống, đem những gì hắn muốn chụp đều biểu hiện ở bên trong màn ảnh.
Bàn tay Hà Hi bao trùm ở giữa hai chân của Tôn An Na, tại thời khắc quan trọng lại biểu hiện ra do dự, Tôn An Na chợt chủ động thẳng lưng làm ra bộ dáng cầu hoan, để cho Hà Hi biết bước tiếp theo chính mình nên làm như thế nào.
Nàng tiến vào thân thể Tôn An Na, hoặc là bị Tôn An Na bao bọc đi vào, ở trong thế giới ướt át ấm áp, nàng do dự cũng cố chấp kiên trì.
Tôn An Na nghĩ đến chính mình là phái hưởng lạc, nàng thậm chí cho rằng bản thân vốn đã thể hội so với người khác nhiều hơn gấp mấy lần rồi, nhưng lúc này Hà Hi đang cho nàng một loại thể nghiệm khác, nàng không còn là chính mình, lắc mông, phối hợp bộ pháp của Hà Hi, nàng nâng lên bộ ngực làm cho Hà Hi hôn môi.
Nàng đang chờ đợi niềm vui sướиɠ lớn hơn nữa, Hà Hi có biết hay không?
Nàng sốt ruột, nói không nên lời, thân thể lại rất thành thực biểu hiện ra, không biết Hà Hi có thể xem hiểu hay không.
Cánh tay của nàng đang ẩn ẩn làm đau, sau lưng cũng bị vách tường lạnh như băng ma sát mà phát đau, nhưng mà lúc này, hết thảy đau đớn đều không thể nghi ngờ là 'lửa cháy đổ thêm dầu', không thể khiến nàng dừng lại, chỉ có gia tăng khoái hoạt của nàng.
Nàng phát ra khẩn cầu từ nội tâm muốn Hà Hi tiến vào thân thể của nàng, càng là vào bên trong, thân thể nàng đang trống rỗng, rất cần Hà Hi đi bổ khuyết.
Hà Hi thì sao, Hà Hi đang lấy ngón tay 'ȶᏂασ' nàng, thân thể dán vào nàng, ánh mắt cũng đang nhìn nàng, nàng có thể nhìn ra được Hà Hi bị mình làm cho sợ hãi, là bị nàng dọa đến, là thật thực đáng sợ, trước đó, nếu có người nói cho Tôn An Na biết rằng, mi sẽ bị nữ nhân 'làm' cho thực thoải mái, Tôn An Na có chết cũng không tin, nữ nhân chỉ có ngón tay, cùng lắm là đầu lưỡi, không có dương cương, không có khí lực, làm sao để nàng thoải mái.
Gặp rồi mới biết, thân thể nàng rất hợp với khẩu vị kiểu này, vậy mà mấy năm nay thế nhưng nàng lại không biết, có lẽ đời này cũng sẽ không biết.
Bất quá thật may mắn, hiện tại nàng rất thư thái, cả người đau ngứa giống như bị ngừng lại, rồi lại có cảm giác càng ngứa càng đau tùy theo mà đến, như trăm trùng cắn thân, thân thể của nàng đã làm tốt chuẩn bị cho phần cuối cùng.
Chỉ cần Hà Hi tiếp tục cho nàng càng nhiều...... Càng nhiều khoái hoạt......
Cảm giác lên đỉnh chồng chất ở trong cơ thể nàng chợt nổ mạnh, nàng giống như rất muốn sống mà kêu to......
...............
........
Hà Hi cùng nàng nằm cuộn mình trong bồn tắm lớn, bồn tắm đầy ắp nước đã muốn tràn ra ngoài. đa͙σ diễn không yêu cầu nhưng hai người bọn họ vẫn cứ nằm như vậy, giống như loại tư thế này có thể cho người ta cảm giác an toàn.
"Tan tầm rồi."
Thấy hai người vẫn ở bồn tắm lớn không nhúc nhích, những người khác hảo tâm nhắc nhở.
Tôn An Na đang yên lặng ngủ nghe vậy tỉnh lại, vẻ mặt thống khổ, nói: "Tôi không thể cử động được......".
"Làm sao vậy?"
"Thắt lưng, thắt lưng của tôi, thắt lưng của tôi chặt đứt rồi, cô nhẹ xíu đi!" Tôn An Na phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Trên người nàng được bọc khăn tắm, bị vài vị đại hán nâng ra khỏi bồn tắm, dây thừng trên người bị cắt bỏ, nàng ngồi phịch xuống, có mấy cái đầu người ở trên đỉnh đầu nàng đang chớp động.
"Cô không sao chứ?"
"Muốn gọi 110 không?"
"Ngu ngốc, báo cảnh sát để tới bắt chúng ta sao! Là gọi 119!"
"Con mẹ nó, mấy người đều câm miệng hết cho lão tử." đa͙σ diễn rống xong những người khác mới biết một đa͙σ lý 'im lặng là vàng'.
đa͙σ diễn nặng nhọc thở phì phò, hắn vốn là một người nhã nhặn, đều bị mấy người này phá hư.
"Na Na, em có bị nặng lắm không?"
"Sắp chết sắp chết sắp chết...... Thật sự sắp chết."
Nguyên bản quan tâm còn đặt ở trên mặt đa͙σ diễn bỗng nháy mắt đã biến mất 'vô tung vô ảnh', hắn đứng dậy lãnh khốc nói: "Ẻm không chết được, mọi người đều tự thu xếp đồ đạc đi, để cho ẻm ở đó kêu la." Nếu thực sự có việc gì thì nào còn khí lực ba hoa với hắn.
Người trong đoàn phim rời đi không sai biệt lắm khiến căn phòng trống trải ra hẳn, để cho các nàng tắm rửa thay quần áo.
Hà Hi mở nước đến mức lớn nhất, cởi quần áo đã muốn ướt đẫm ở trên người ra, đứng trong nước, nàng cúi đầu, nước chảy hướng về nàng, do nước quá mạnh, đánh lên trên người có nho nhỏ đau đớn.
Nàng ngẩng đầu lên, tóc áp đến sau đầu, hít sâu một hơi, làm cho dòng nước bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Ở trong nước, nàng sẽ xem không đến, nghe không được. Lúc này chính là lúc thanh tĩnh nhất mà hiếm khi nàng có thể hưởng thụ được.
Có người không thỉnh tự ý đi vào, đứng ở sau lưng nàng, trong lòng nàng là biết, cho nên không có trợn mắt nhìn.
Khăn tắm từ trên người người nọ bóc ra, bị nhẹ nhàng đặt ở một bên, người ấy đi vào buồng tắm lớn, đi vào phía sau thân thể của nàng, từng bước một, chỉ còn hai bước, tới thật gần, rồi áp lên thân thể của nàng.
Hà Hi mở to mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào đôi tay đang ôm lấy mình.
"Hà Hi, trước tiên tôi muốn nói một tiếng thực xin lỗi, tôi đang nghĩ xác nhận một chuyện." Tôn An Na ở bên tai nàng nói.
Ba giây, nàng bị bắt xoay người lại, nàng vừa đứng vững, còn không có từ trong choáng váng lấy lại tinh thần, đã có một cơn choáng váng lớn hơn tùy theo mà đến, Tôn An Na đang hôn nàng.
Hai người răng môi giao triền, một chút cũng không xa lạ, nhưng sẽ không nghĩ đến là thói quen hay chán ghét, ngược lại sẽ càng thêm đầu nhập.
Nuốt vào không chỉ là nước miếng xen lẫn của nhau, mà còn là nước tắm rửa lạnh như băng.
Lúc rời ra, Tôn An Na vẫn còn lưu luyến mổ vào môi của nàng, cuối cùng còn khẽ cắn một ngụm coi như chấm dứt.
Hà Hi như ở trong mộng mới tỉnh lại, đẩy ra nàng, nói: "Cô đang làm cái gì thế hả!"
Tôn An Na nói: "Vừa rồi lúc đang diễn tôi đặc biệt có cảm giác."
"Vậy thì thế nào?"
"Vừa rồi tôi mới xác nhận qua, quả thật rất có cảm giác."
"Tôn An Na, cô rốt cuộc muốn nói cái gì!"
Tôn An Na trừng lớn ánh mắt, nói: "Này còn muốn tôi nói rõ ra sao?"
Nàng đã biểu hiện rất rõ ràng có được không, trước kia nam diễn viên cùng đóng chung với nàng chỉ cần một câu 'Cưng tới không' liền liên tưởng đến trên giường make love, nói không chừng hiện tại đã sớm nhào qua.
Nói còn chưa rõ ư?
Không có. Hà Hi không cho nàng nói. Thời điểm Tôn An Na muốn mở miệng nói Hà Hi liền trừng nàng cảnh cáo, nếu cô dám nói thêm gì nữa tôi liền lập tức giết người.
Tôn An Na mới đem lời muốn nói nuốt vào.
Hà Hi biết Tôn An Na đang suy nghĩ cái gì, nhưng biết là một chuyện, một khi nói rõ ra, nàng sợ chính mình sẽ chạy trốn. Tôn An Na không tiếp tục nói nữa, nàng mới có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nàng không rên một tiếng lau người mặc quần áo, lúc nàng mặc vào qυầи ɭóŧ, thân thể chợt cứng đờ bất động, nàng chậm rãi quay đầu, thấy một người đang dùng tầm mắt lửa nóng càn quét hết toàn thân của nàng, chẳng những không che giấu, ngược lại còn hướng nàng cười.
Nếu người dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng là một gã đàn ông, nàng khẳng định sẽ cho một cái tát qua ngay. Nàng chính là có điểm tức giận, có điểm không được tự nhiên, lại không thể động thủ với Tôn An Na.
Nàng rất nhanh đem qυầи ɭóŧ kéo lên, khi thấy miếng vải dệt màu đen bán trong suốt bao lấy cái mông no đủ tròn trịa kia, Tôn An Na rất muốn dùng sức vỗ vào mấy phát. =))))))
Hà Hi lại lần nữa tròng vào váy áo, Tôn An Na vẫn còn đứng xem không hề dời mắt.
Hà Hi 'thẹn quá hóa giận' nói với nàng: "Cô muốn xem tới khi nào!"
"Nhìn xem cũng không chiếm tiện nghi của cô nha. Cô mất hứng thì cô xem lại tôi nè, tôi cũng không ngăn cản hay không cho cô xem tôi mà." Tôn An Na dùng ngón chân gợi lên một khối vải dệt nhỏ đến không thể nhỏ hơn bị vứt trên mặt đất, không vội không chậm mà mặc vào, xoay người, nâng mông, kéo vải dệt từng chút đi lên, lại nhẹ nhàng mà kéo sang bên cạnh, 'Bặc', tiếng vải dệt bắn trên eo nàng một chút.
Tôn An Na hướng nàng nháy mắt, nói: "Cô cũng đã xem tôi rồi. Nữ nhân à, thành thật chút đi sẽ không ăn mệt."
.................................
.............
Gây dựng sự nghiệp, làm giàu cộng sang, tương lai tốt đẹp.
Trong phòng ngủ tối đen, nếu cẩn thận sẽ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của nàng.
Một cái bóng đen lặng yên không một tiếng động tới gần, đứng ở bên giường, nhìn xuống người đang ngủ trên giường hồi lâu, xốc lên chiếc chăn mỏng, người dưới chăn chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ đến không thể nhỏ hơn, trong đêm đen, tròng mắt tỏa sáng quay tròn chuyển động, từ mũi chân đảo tới bộ ngực của người nọ.
Trong miệng nàng ta nhẹ giọng nhắc mãi:"Tốt...... Không tệ...... Thật sự giống như mình nghĩ...... Hẳn là như vậy......".
Người đang ngủ không khỏi chép miệng lẩm nhẩm, không có chăn, cảm giác mát lạnh thấm thân, tay nàng quờ quạt ở bên cạnh tìm chăn.
Sờ soạt nửa ngày tìm khắp vẫn không đụng đến, mắt nàng mở ra một khe nhỏ, liền nhìn đến nửa bóng đen đang ở trước mặt nàng chớp lên.
"Á! Á!!! Á!!!!!!".
Tôn An Na phát ra tiếng thét chói tai kinh người, bóng đen không nghĩ tới nàng sẽ có phản ứng kiểu này, không kịp bưng lỗ tai, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, chờ đau nhức từ lỗ tai rút đi.
"Là tôi, là chủ nhà của cô nè." Người nọ nói.
Tôn An Na thu hồi thanh âm, đáp: "Tôi biết là cô." Nàng co chân lại, bộ dáng khá bình tĩnh, hoàn toàn không thể tưởng được người mới vừa rồi kêu như bị cắt tiết là nàng.
"Biết là tôi mà sao cô còn la dữ vậy!"
"Hừ. Tôi vui tôi cao hứng tôi thích, có được không."
Tôn An Na từ dưới gối đầu lấy ra một cây đèn pin, bật sáng, nhắm ngay mặt người đang ngồi xổm, hỏi: "Cô có mục đích gì? Vì tiền, hay vì sắc?"