Không lẽ mọi việc ngay từ đầu đã được sắp đặt sẵn?
Vụ án mà con nuôi ông Trác phạm phải hoàn toàn chẳng có chứng cứ xác thực gì? Số tiền ông Trác đã dùng của Cố Thị để cứu con mình cũng không hề có sổ sách giả nào sao?
Nhưng đây đã là việc của rất nhiều năm trước rồi mà!
Không lẽ Cố Thiên Tuấn có thể tính toán đến được cả bước ấy? Từ lâu đã bày sẵn một cái bẫy để chờ mình tự hại mình sao?
Chuyện này hoàn toàn không thể!
Tất nhiên, cũng chính vì điều này mà Cố Thiên Kỳ ở cuộc họp này mới tự tin đến thế!
“Cái bẫy này không phải chỉ để đối phó với cậu.” Cố Thiên Tuấn tâm trạng đang vui nên chủ động giải đáp thắc mắc của Cố Thiên Kỳ, “Chỉ là cậu lại đến rất đúng lúc.”
Năm xưa, con nuôi của ông Trác đúng là đã làm sai, nhưng sau khi điều tra thu thập chứng cứ cho thấy con của ông không phải kẻ phải chịu hết trách nhiệm, vì vậy mọi chuyện sau đó, ông Trác đã để yên theo đúng trình tự pháp luật.
Nhưng lúc ấy, địa vị ở Cố Thị của Cố Thiên Tuấn vẫn chưa vững chắc, mẹ của Cố Thiên Kỳ là Tống Mạn Nhu vẫn còn thế lực ở công ty.
Thế nên, ông Trác và Cố Thiên Tuấn đã bày ra kế hoạch này, họ tung tin đồn, định dùng kế phản gián để dụ rắn ra khỏi hang, đuổi Tống Mạn Nhu ra khỏi Cố Thị.
Song do lúc ấy năng lực Cố Thiên Tuấn quá mạnh, không cần dùng đến chiêu này cũng vẫn có thể chiếm được Cố Thị, còn đuổi được Tống Mạn Nhu sang Mỹ.
Chuyện này cũng dần dần được gác lại.
Không ngờ, mấy năm sau, kế hoạch ấy lại dụ được Cố Thiên Kỳ, đây là điều mà lúc đầu Cố Thiên Tuấn và ông Trác không hề ngờ được.
Quả nhiên, giăng sẵn bẫy vẫn là một chuyện tốt!
Nghe xong mọi chuyện xảy ra trong cuộc họp, An Điềm không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô cảm thấy mình giờ còn kích động hơn cả sau khi được xem một bộ phim điện ảnh bom tấn: “Người ta nói lòng dạ đàn bà đáng sợ, tâm kế rất nhiều, không ngờ đàn ông các anh cũng như thế!”
An Điềm nhìn gương mặt nghiêng của Cố Thiên Tuấn mà cảm thán: “Còn cả ông Trác ấy nữa, ngoài mặt thì là một ông lão hiền từ, nhưng trong lòng lại đầy mưu mô, à không phải, lại đầy mưu mẹo như vậy!”
“Điều quan trọng nhất là…” An Điềm càng nói càng kích động, “Ở trước mặt Thiên Kỳ thì cần phải đóng kịch thật tốt, nếu không với trí thông minh của Thiên Kỳ thì sẽ lập tức nghi ngờ! Ông Trác đó đúng là một diễn viên tài ba!”
“Lúc đó người đến uy hiếp ông Trác không phải chỉ có một mình Cố Thiên Kỳ.” Cố Thiên Tuấn đưa An Điềm vào ngồi trong chiếc Lamborghini của mình rồi khởi động xe.
“Không chỉ có một mình Cố Thiên Kỳ sao?” An Điềm thắt dây an toàn, nghi hoặc hỏi, “Không lẽ còn có cả Chu Hán Khanh sao?”
Vừa rồi khi bị Susan giữ lại, An Điềm đã nhờ camera mà nghe được Cố Thiên Kỳ nói trong tay anh đang nắm giữ số cổ phần của Chu Mộng Chỉ.
Nếu Thiên Kỳ và Chu Mộng Chỉ có liên hệ với nhau thì chắc chắn Chu Hán Khanh cũng phải có liên hệ gì đó với Thiên Kỳ.
Có điều, An Điềm lúc ấy vì quá lo cho Cố Thiên Tuấn nên không để tâm đến chuyện của Chu Hán Khanh.
Bây giờ nhớ lại, mình đúng là chẳng biết cái gì cả.
Chuyện Thiên Kỳ đã luôn giả vờ là một chàng trai trẻ ấm áp không màng thế sự, chuyện Chu Hán Khanh có liên hệ với Thiên Kỳ, chuyện Susan là người của Thiên Kỳ, tất cả những chuyện ấy Cố Thiên Tuấn đều đã biết cả, nhưng lại tỏ vẻ như không biết gì, rồi sắp đặt hết mọi việc từ lâu mà không để ai nhận ra!
“Ngoài Chu Hán Khanh ra còn có một người khác nữa.” Cố Thiên Tuấn tiếp tục tiết lộ, vừa nói vừa lái xe về hướng khu nhà giàu.
“Vẫn còn một người nữa, là Susan sao?” An Điềm gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được người đó là Susan.
“Không phải Susan.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu, “Là Thẩm Sở Hà!”
“Thẩm Sở Hà?” An Điềm kinh ngạc đến mức suýt nữa đã đứng lên trong xe, cũng may đã thắt dây an toàn nên mông chưa kịp nhấc lên thì đã ngồi xuống.
“Phải, chính là Thẩm Sở Hà!”
“Chuyện này không thể nào!” Giọng của An Điềm vẫn rất kinh ngạc, “Sở Hà và Thiên Kỳ phải về đến thành phố H này mới gặp lại nhau, Thiên Kỳ sao có thể nói cho Sở Hà nghe chuyện quan trọng thế này? Nếu như…”
An Điềm nói đến đây đột nhiên dừng lại, cô vốn định nói, nếu Thiên Kỳ yêu Thẩm Sở Hà, mà Thẩm Sở Hà cũng yêu Thiên Kỳ, hai người tình đầu ý hợp, cùng làm chuyện này thì còn có thể hiểu được!
Nhưng Thiên Kỳ vừa rồi ở trong phòng rõ ràng đã nói, người mà cậu ấy thích… người mà cậu ấy thích chính là mình.
Vậy nên, Thiên Kỳ chẳng có lí do gì để nói một chuyện quan trọng như vậy cho một người vừa mới gặp lại là Thẩm Sở Hà!
“Cho nên sau này em làm ơn có đầu óc một chút đi.” Cố Thiên Tuấn có hơi bất lực, “Không lẽ em không nghĩ ra một khả năng này sao?”
“Khả năng gì?”
“Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ đã quen từ trước rồi! Họ tỏ vẻ không biết là vì muốn diễn cho em xem thôi!”
“Tôi…” An Điềm bị những thông tin này làm cho không biết nói gì nữa, thì ra Thẩm Sở Hà đã ở bên Thiên Kỳ từ lâu rồi!
Thế giới này đúng là đáng sợ quá!
An Điềm lắc đầu, chỉ trong một ngày hôm nay thôi, trong đầu cô đã thốt lên câu đó không biết bao nhiêu lần rồi. Cô cảm thấy cái thế giới mà mình tưởng rằng đã hiểu rõ này đột nhiên như biến thành một thế giới khác vậy!
“Bây giờ em biết thế gian hiểm ác, lòng người đáng sợ rồi chứ?” Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt sững sờ của An Điềm, cố nhịn cười rồi thừa cơ hù dọa cô, “Vậy nên, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có như vậy thì anh mới có thể bảo vệ em thật tốt.”
“Được, tôi nhất định sẽ nghe lời anh.” An Điềm gật đầu lia lịa, lúc này thật sự cảm thấy đúng là chỉ có ở bên cạnh Cố Thiên Tuấn thì mới an toàn.
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi! Nhân tiện trả nợ luôn.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền tăng tốc.
“Trả nợ?” An Điềm cau mày, “Cố Thiên Tuấn, anh nợ tiền ai đó à?”
“Không.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, “Là em trả nợ cho anh đấy.”
“Tôi trả nợ?” An Điềm lừ mắt, “Tôi nợ anh lúc nào mà phải trả?”
“Đừng có quên,” Cố Thiên Tuấn tăng tốc xe hơn nữa, “Vừa rồi lúc em năn nỉ anh thì đã nói rất rõ ràng, chỉ cần anh kể cho em nghe mọi chuyện xảy ra trong phòng họp thì anh muốn gì em cũng cho đấy!”
“Tôi…”
“Vậy nên, anh muốn em phải lấy thân trả nợ.” Cố Thiên Tuấn ngắt lời An Điềm, hoàn toàn không cho cô cơ hội biện minh.
“Tôi…”
“Chỉ tiếc là bây giờ đang ở trên đường, phải chỉ vắng vẻ một chút thì tốt quá, anh sẽ có thể đòi nợ sớm một chút rồi.” Cố Thiên Tuấn nhìn con đường tấp nập xe cộ, nói bằng giọng luyến tiếc.
“Anh…” Mặt của An Điềm lập tức đỏ bừng lên, “Đầu óc anh đang nghĩ chuyện gì thế hả?”
“Nghĩ đúng chuyện em đang nghĩ đấy!” Cố Thiên Tuấn nhún vai, thản nhiên trả lời An Điềm, sau đó bẻ tay lái đánh xe vào khu nhà giàu.
“Tôi… tôi có nghĩ cái gì đâu!” An Điềm mím môi, đỏ bừng mặt.