“Hán Khanh, anh đừng nói thế.” Chu Mộng Chỉ lắc đầu nói với chút thương cảm. “Cám ơn anh đã chăm sóc em trong nhiều năm qua. Chỉ là, duyên của chúng ta đành phải kết thúc ở đây.”
Chu Hán Khanh cúi gầm mặt xuống với vẻ không cam tâm, rồi khẽ hỏi: “Mộng Chỉ, thật sự không còn cách nào khác sao? Anh nhất định phải rời đi à? Anh thật sự không muốn xa em.”
“Hán Khanh, anh vẫn không hiểu sao?” Chu Mộng Chỉ hơi khó chịu. “Một khi lòng nghi ngờ đã xuất hiện thì nhất định sẽ tiếp tục lớn lên. Chỉ khi anh thật sự rời đi mới có thể làm cho Thiên Tuấn không còn đa nghi nữa! Lẽ nào anh muốn để cho Thiên Tuấn biết được chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, sau đó dồn chúng ta vào đường cùng luôn sao?”
“Nhưng anh không muốn xa em. Nếu bây giờ em chịu ly hôn với Cố Thiên Tuấn, anh có thể đảm bảo rằng em sẽ được chia phần tài sản mà em đáng có được!” Chu Hán Khanh nói đến đây, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết. Dù Cố Thiên Tuấn chưa phát hiện ra chuyện giữa anh ta và Mộng Chỉ, nhưng anh ta cũng không muốn tiếp tục chịu đựng nữa!
Chỉ cần Mộng Chỉ đồng ý, anh ta nhất định sẽ cố hết sức để giành lấy số tài sản đó!
“Em không muốn!” Chu Mộng Chỉ lập tức đứng lên vì kích động. “Chu Hán Khanh, có phải anh điên rồi không? Sao anh có thể xúi em ly hôn với Thiên Tuấn? Em thích anh ấy, em yêu anh ấy! Em muốn làm phu nhân của tổng tài tập đoàn Cố Thị suốt đời!”
“Còn anh thì sao?” Chu Hán Khanh buột miệng hỏi. “Mộng Chỉ, trong tim em, rốt cuộc anh đứng ở vị trí nào?”
“Anh là anh họ của em, là người đã giúp đỡ em, em rất biết ơn anh! Cám ơn anh đã giúp em trong nhiều năm qua!” Sau khi kích động qua đi, biểu cảm của Chu Mộng Chỉ dần trở nên lạnh nhạt.
“Ha ha…” Chu Hán Khanh cười phá lên đầy vẻ chế nhạo. Câu hỏi mà anh ta vừa đưa ra, chẳng phải tự sỉ nhục mình sao? Bao nhiêu năm qua ở bên cạnh Mộng Chỉ, anh ta nhìn thấy còn chưa đủ rõ ràng à?
Tại sao lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy?
Người mà Mộng Chỉ yêu là Cố Thiên Tuấn, dù mình ở bên cạnh bảo vệ cô ấy trong bao nhiêu năm, thì người mà cô ấy yêu vẫn là Cố Thiên Tuấn.
Do đó, sau khi Cố Thiên Tuấn phát hiện ra một chút manh mối, Mộng Chỉ vì Cố Thiên Tuấn yêu thương, dĩ nhiên sẽ không thể ngần ngại mà đuổi mình đi!
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Chu Hán Khanh, giọng của Chu Mộng Chỉ liền dịu đi đôi chút: “Hán Khanh à, làm vậy với anh, em cũng rất buồn. Nhưng em thực sự không biết phải làm gì nữa!”
Nhắm mắt lại suy ngẫm vài giây, Chu Hán Khanh bèn mở mắt ra, rồi mỉm cười miễn cưỡng với Chu Mộng Chỉ, nói bằng giọng chua chát: “Được, anh đi.”
Trên thực tế, kể từ ngày Chu Hán Khanh vào sống trong biệt thự, anh ta đã đoán trước rằng mình sẽ có kết cục này.
Mối quan hệ bất thường giữa anh ta và Mộng Chỉ, sẽ không được lâu dài. Và kết thúc cuối cùng chỉ có hai loại: Một là, bị Cố Thiên Tuấn phát hiện ra, sau đó anh ta và Mộng Chỉ sẽ đấu tranh để được ăn cả, ngã về không.
Hai là, anh ta rời đi và đem theo cả bí mật này, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn vẫn là đôi vợ chồng yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.
Bây giờ, kết quả mà anh ta suy đoán cuối cùng đã xuất hiện. Sau bao nhiêu dằn vặt đau khổ, Chu Hán Khanh chỉ có thể chọn cách chấp nhận.
Nhưng, cùng lúc với chấp nhận, anh ta cũng bất giác trở nên lạc lõng và buồn khổ. Bởi vì kết quả cuối cùng này, không phải là loại mà anh ta mong đợi.
Tuy nhiên, điều đó có là gì đâu! Chỉ cần Mộng Chỉ mãi mãi hạnh phúc, thế là đủ rồi. Vả lại, anh ta đã có được Mộng Chỉ trong nhiều năm, thế là đủ rồi.
Cuối cùng khi đã nghe được lời hứa của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta lại ngồi xuống cạnh Chu Hán Khanh, chủ động nép vào lòng anh ta: “Hán Khanh, em xin lỗi.”
Chu Hán Khanh mỉm cười cay đắng và không nói gì, chỉ siết chặt Chu Mộng Chỉ vào lòng mình. Người đang ở trong lòng mình, cô ấy vẫn thật mong manh yếu đuối.
Nhớ đến mình đã từng sở hữu được cô ấy xinh đẹp như thế, nên bây giờ dù phải hy sinh điều gì cho cô ấy, nó cũng rất đáng giá. Chu Hán Khanh cứ suy nghĩ, rồi càng ôm chặt lấy Chu Mộng Chỉ hơn.
Chu Mộng Chỉ cũng cảm nhận được vẻ quyến luyến sâu sắc của Chu Hán Khanh dành cho mình. Cô ta bỗng hơi mềm lòng và hôn lên môi Chu Hán Khanh.
Cô ta vừa hôn Chu Hán Khanh như thể muốn lấy lòng, vừa đưa tay lên cởi nút áo của anh ta.
Lúc này, Chu Hán Khanh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Chu Mộng Chỉ. Anh ta nhìn vào Chu Mộng Chỉ và nói: “Anh hy vọng mỗi lần em muốn ở bên anh, đều xuất phát từ trái tim em, chứ không phải vì để trả ơn anh, hoặc vì áy náy nên mới làm vậy.”
Chu Mộng Chỉ thờ người ra một lúc, cuối cùng cũng thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Hán Khanh, em xin lỗi!”
Trong cuộc đời này, chắc mình sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai tốt với mình như Chu Hán Khanh vậy. Khóe mũi bỗng cay cay, cuối cùng, Chu Mộng Chỉ đã rơi những giọt nước mắt bịn rịn dành cho Chu Hán Khanh.
“Em đừng khóc, Mộng Chỉ.” Chu Hán Khanh đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Chu Mộng Chỉ. “Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, anh sẽ cho em tất cả.”
Chu Mộng Chỉ mím chặt môi vì xúc động, rồi ngước lên hỏi: “Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
“Chút nữa anh sẽ thu dọn đồ đạc, rồi đến tìm Cố Thiên Tuấn xin từ chức, sau đó sẽ về quê thăm bố mẹ anh. Cũng nhiều năm rồi anh không về nhà, lần này về, nhất định phải hiếu thảo với bố mẹ.”
Khi nghe Chu Hán Khanh nói sẽ đi ngay, Chu Mộng Chỉ vội nói: “Thật ra cũng không cần vội như thế đâu, chỉ cần anh quyết định đi là được rồi. Vả lại…”
Chu Mộng Chỉ do dự một lúc rồi nói tiếp: “Chờ đến khi Thiên Tuấn dần quên đi chuyện này, chúng ta cũng có thể bí mật gặp nhau. Sau tất cả, chúng ta đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi.”
“Anh biết mà. Chờ qua thời gian này, anh sẽ đến thăm em.” Chu Hán Khanh vuốt mái tóc mềm mượt của Chu Mộng Chỉ. “Chỉ có điều, chuyện gì đã quyết định thì nên làm càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng, cũng làm em lo lắng không yên.”
Bây giờ đã muốn đi thì đi cho nhanh, nếu không, anh ta lo rằng mình sẽ quyến luyến, thậm chí sẽ làm ra những chuyện khủng khiếp hơn.
Nghe thấy những lời nghĩ cho mình của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ áy náy cúi gằm mặt xuống. Cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Với tình hình hiện tại, dự định của Chu Hán Khanh thực sự là tốt nhất.
Bây giờ mọi thứ đã xác định phải như thế, Chu Mộng Chỉ bỗng cảm thấy buồn. Nghĩ đến việc người luôn ở bên cạnh mình bỗng dưng phải rời xa mình mãi mãi, cô ta vẫn có chút không đành lòng.
Dường như Chu Hán Khanh cũng cảm nhận được sự quyến luyến của Chu Mộng Chỉ, anh ta liền nói nhẹ nhàng: “Sau này anh không ở cạnh em nữa, em phải tự chăm sóc cho mình. Nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi cho anh, anh sẽ đến bên em sớm nhất có thể.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu thật mạnh, rồi ôm chặt lấy Chu Hán Khanh.
“Mộng Chỉ, anh còn chuyện này phải dặn em.” Chu Hán Khanh nghĩ rằng sau này mình sẽ không ở cạnh Mộng Chỉ trong một thời gian dài, nên anh ta phải sắp xếp sẵn mọi thứ cho cô ta, rồi mới có thể yên tâm ra đi.
“Vâng, anh nói đi.” Chu Mộng Chỉ gật đầu một cách ngoan ngoãn.
“Mặc dù em là phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị, nhưng, em phải hành xử thận trọng, đừng hở ra là đối đầu với người khác.” Chu Hán Khanh thở dài và nói: “Mấy ngày trước, em kêu anh xử lý cô An Điềm gì đấy cùng công ty, anh thấy chuyện này bỏ qua đi. Nếu An Điềm chết, anh sẽ phải xử lý mấy việc sau đó nữa, sẽ không thể rời đi kịp thời.
Chu Mộng Chỉ mím môi với vẻ không cam tâm, nghĩ rằng làm vậy thì quá hời cho An Điềm. Nhưng sau khi cân nhắc tình hình hiện tại và ân oán với An Điềm, Chu Mộng Chỉ mới nói: “Thôi được rồi!”
“Tóm lại, thân phận là phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị của em, sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết, đến lúc đó em xử lý An Điềm, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nghĩ vậy, tâm trạng của Chu Mộng Chỉ cuối cùng đã cân bằng hơn một chút: Phải, xử lý sớm hay muộn, An Điềm cũng đều không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
“Được rồi, anh phải đi đánh răng rửa mặt đây. Sau khi thu dọn xong, anh sẽ đến Cố Thị để xin từ chức. Em bảo chị Lý sắp xếp hành lý cho anh, tối nay anh sẽ đi.”
Chu Mộng Chỉ do dự một lúc rồi gật đầu, sau đó rời khỏi vòng tay của Chu Hán Khanh.
Vòng tay của Chu Hán Khanh trống rỗng, tim anh ta cũng vì vậy mà trống rỗng theo. Anh ta cười gượng gạo một tiếng, rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.