Chu Mộng Chỉ đang ôm Cố Thiên Tuấn trên sân khấu cũng mau chóng nhìn thấy hành động này của Chu Hán Khanh, năm nào vào dịp kỉ niệm ngày cưới của cô, Chu Hán Khanh cũng đều có biểu hiện này, không hề che giấu cảm xúc mà thể hiện sự khó chịu ra ngoài rất rõ ràng!
Trên môi Chu Mộng Chỉ vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng thì lại dâng tràn cảm giác bất mãn với Chu Hán Khanh, đã bốn năm rồi, thế mà lần nào cũng như vậy! Về nhà mình lại phải đi an ủi anh ta, đúng là phiền chết đi được!
Nhưng phiền thì phiền, Chu Mộng Chỉ vẫn hiểu rõ mình cần phải làm như vậy, bởi vì cô ta biết Chu Hán Khanh đã làm rất nhiều điều cho cô ta, biểu hiện này của anh chẳng qua chỉ là vì quá quan tâm cô ta thôi.
Màn đọc lời thề đã xong, Chu Mộng Chỉ được Cố Thiên Tuấn đích thân dắt xuống sân khấu.
Việc cần làm tiếp theo của hai người họ chính là đi trò chuyện giao lưu với những khách mời quan trọng.
Nhưng Chu Mộng Chỉ cảm thấy việc quan trọng nhất hiện giờ là phải an ủi Chu Hán Khanh. Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ liền nói với Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, em thấy hơi mệt, em sẽ đi thay áo, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại với anh được không?”
“Tất nhiên là được.” Cố Thiên Tuấn dịu dàng gật đầu, anh mỉm cười nói với Chu Mộng Chỉ, “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào khỏe hẳn rồi thì hẵng ra, nếu mệt rồi thì không cần ra nữa cũng được, cứ bảo Hán Khanh báo với anh là được rồi.”
Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn muốn tìm Chu Hán Khanh thì lập tức hốt hoảng, cô ta lắc đầu nói: “Có thể do mấy ngày nay phải chuẩn bị cho buổi lễ quá vất vả nên anh ấy về sớm nghỉ ngơi rồi.”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu nói với Chu Mộng Chỉ, “Mấy ngày nay Hán Khanh vì chuẩn bị cho buổi tiệc mà đúng là đã lao lực, chờ khi nào có thời gian anh sẽ cảm ơn anh ấy thật tử tế.”
“Chuyện đó đương nhiên rồi.” Chu Mộng Chỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói với Cố Thiên Tuấn, “Thiên Tuấn, anh đi tìm Kính Trạch và anh hai nói chuyện đi, em đi thay áo đã.”
“Em đi đi.” Cố Thiên Tuấn dõi mắt tiễn Chu Mộng Chỉ đến khi cô được chị Lý đưa ra khỏi sảnh.
Chị Lý dìu Chu Mộng Chỉ lên phòng nghỉ sang trọng trên lầu, sau đó lấy bộ Bầu Trời Đầy Sao mà An Điềm đã thiết kế ra rồi nói: “Thưa mợ, mợ đổi sang bộ này đúng không?”
Chu Mộng Chỉ đưa mắt nhìn bộ váy trong tay chị Lý, nhớ đến việc nó chỉ là do một nhân viên quèn của một công ty nhỏ thiết kế ra thì tâm trạng vốn đang khó chịu nay càng thêm tức giận, cái cô thiết kế bộ váy này tên là gì ấy nhỉ?
Chu Mộng Chỉ cười nhạt, nghĩ mãi một lúc mà cũng không nhớ ra được tên của An Điềm.
Nhưng trong lòng Chu Mộng Chỉ càng lúc càng cảm thấy bất mãn. Thật là, dạo này quần áo do chó mèo thiết kế ra mà cũng đưa cho mình mặc! Thiên Tuấn bảo người phụ nữ đó thiết kế trang phục là vì nghĩ đến quan hệ lợi ích với Tô Thị, Hiểu Hiểu bảo cô ta đến dự kỉ niệm ngày cưới của mình là do quá ngây thơ nên bị người ta lừa, thế nên mình đành phải thuận tình mà chấp nhận thôi!
Người phụ nữ đó hình như còn tưởng là cô ta có tài thiết kế thật! Mình ghét nhất là loại phụ nữ đó! Tại sao tất cả mọi người đều quan tâm cô ta, vây quanh cô ta như thế, tại sao chứ?
Nếu muốn vây quanh thì phải vây quanh những người phụ nữ như Chu Mộng Chỉ mình đây mới phải chứ!
Người phụ nữ đó tưởng có thể dựa vào một bộ váy mà thành danh sao? Muốn nắm lấy cơ hội để được trèo cao sao? Đâu có dễ dàng như vậy!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ liền đưa tay giật lấy Bầu Trời Đầy Sao rồi ném mạnh xuống đất, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nói với chị Lý: “Tại sao đồ do ai thiết kế cũng tùy tiện đưa cho tôi mặc? Mau đi lấy bộ áo màu đỏ mà Thiên Tuấn mấy ngày trước mới mua từ Mỹ về ra đây cho tôi!”
Chị Lý ngơ ngác nhìn bộ váy bị vứt xuống đất rồi lại quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ đang nổi giận đùng đùng, sau đó vội vàng gật đầu rồi đi lấy bộ đồ kia.
Chu Mộng Chỉ khó chịu trừng mắt nhìn chị Lý một cái rồi đưa chân đá vào Bầu Trời Đầy Sao, lúc này mới cảm thấy hạ hỏa đôi chút.
Chỉ một lát sau, chị Lý vốn nhanh nhẹn đã mau chóng mang bộ áo màu đỏ kia đến, bộ áo này được may bằng gấm, thiết kế theo kiểu sườn xám.
Bộ áo này vừa hay che được những khuyết điểm gầy guộc trên cơ thể Chu Mộng Chỉ, sắc đỏ làm tôn lên gương mặt của cô, thiết kế chít eo tôn lên những đường cong cần hiết, từ phần ngực xuống chân váy có điểm xuyết các hạt kim cương nhỏ lấp lánh, vừa nho nhã mà lại không kém phần sang trọng.
Để phối với chiếc sườn xám màu đỏ này, Chu Mộng Chỉ quyết định sẽ đeo bộ hoa tai và vòng ngọc phỉ thúy có giá trị không hề nhỏ. Sau khi đeo xong, cô ta ngẩng đầu lạnh lùng nói với chị Lý: “Cứ ở mãi trong đây ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, chị đi lấy áo khoác cho tôi đi.”
“Vâng.” Chị Lý vội vàng gật đầu rồi lại hớt hải đi lấy áo khoác. Lấy được áo khoác rồi, chị Lý lại e dè đưa cho Chu Mộng Chỉ, Chu Mộng Chỉ cầm lấy áo rồi nói: “Chị Lý, tôi muốn được yên tĩnh một mình, chị đừng đi theo tôi.”
“Nhưng mà…”
Chị Lý còn chưa nói gì thì đã thấy Chu Mộng Chỉ trừng mắt với mình, thế là chị ta liền gật đầu nói: “Vâng thưa mợ. Tôi sẽ ở đây chờ, mợ nhớ chú ý sức khỏe, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi bước ra cửa sau, đi về phía vườn hoa phía sau sảnh tiệc.
Lúc này, Chu Hán Khanh đang đứng trong vườn hoa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng đau xót.
Bây giờ đã là đầu đông, bầu không khí lạnh lẽo đang không ngừng tra tấn Chu Hán Khanh lúc này đang ăn mặc rất phong phanh, anh ngắm nhìn vườn hoa không một bóng người, cảm thấy nỗi đau trong lòng càng lúc càng lớn, anh đã quá yêu Mộng Chỉ, anh nguyện vì cô mà từ bỏ tất cả, nhưng anh cũng chỉ là một con người bình thường, có sự si mê và ham muốn, mà tất cả những suy nghĩ ấy đều là về Chu Mộng Chỉ!
Thế nên anh đã biết đời này mình sẽ không bao giờ được như ý, chỉ có thể nhớ đến cô trong tâm tưởng thế này thôi.
Nghĩ đến đây, Chu Hán Khanh đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, số mệnh của mình từ khi nào mà lại bị đóng khung thế này?
Có lẽ đã bắt đầu từ khi anh còn bé.
Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ từ bé vốn là thanh mai trúc mã của nhau, hai người cùng sống ở một huyện nhỏ, lại là hàng xóm, họ Chu là họ lớn ở vùng đó nên Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều mang họ Chu dù không hề có quan hệ huyết thống gì.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức thì Chu Hán Khanh đã trông thấy cảnh mẹ của Chu Mộng Chỉ mặc một bộ váy đỏ, đứng ngoài đường mà cười nói với những người đàn ông qua lại.
Còn Chu Mộng Chỉ thì suốt ngày mặc bộ quần áo cũ không vừa vặn, cúi mặt ngồi trước cửa đùa nghịch với ngón tay bẩn thỉu của mình.
Lúc ấy, mẹ của Chu Hán Khanh hoàn toàn không cho anh đến gần nhà của Chu Mộng Chỉ, chứ đừng nói gì đến chuyện cho phép hai người chơi với nhau.
Mẹ Chu Hán Khanh lúc nào cũng bảo với anh rằng, nhà của Chu Mộng Chỉ rất bẩn, người bình thường không được vào đó.
Lúc ấy Chu Hán Khanh không hiểu ý sâu xa của lời mẹ mình nói, chỉ cảm thấy nhà của Chu Mộng Chỉ lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ cơ mà, có bẩn thỉu chút nào đâu!
Hơn nữa, Chu Hán Khanh lúc ấy còn rất tò mò về mẹ của Chu Mộng Chỉ, bởi bà thường mặc những bộ váy rất đẹp, đến ngay bố của Chu Hán Khanh cũng thường xuyên ngắm nhìn mẹ của Chu Mộng Chỉ một cách đắm đuối.
Chu Hán Khanh cảm thấy bà có lẽ là người phụ nữ đẹp nhất cả huyện.