Đương nhiên bất kể mọi người kêu gào như thế nào trên diễn đàn, Tống Nghiên và Ôn Lệ đều không nhìn thấy.
Thành tích bán vé của << Băng Thành >> không ngừng gia tăng.
Cùng năm đó, << Băng Thành >> là tác phẩm có địa vị lớn nhất trong lễ trao giải phim hạng A, bộ phim được đề cử ở sáu hạng mục, lần lượt là bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, kịch bản xuất sắc nhất, chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc nhất, nam diễn chính xuất sắc nhất và cuối cùng là nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, đây cũng là bộ phim nhận được nhiều đề cử nhất cho liên hoan phim năm nay.
Khi Ôn Lệ biết mình được để cử ở hạng mục nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cả người trở nên ngốc luôn.
Bộ phim này có hai nam chính, phiên vị tính từ trước đến sau, Mao Linh là người đi trước đương nhiên là nữ chính của bộ phim, tất nhiên phiên nữ phụ rơi trên đầu Ôn Lệ.
“Được đề cử tức là được công nhận.” Cừu Bình cố ý gọi điện thoại đến chúc mừng, nghe giọng điệu có vẻ còn vui mừng phấn khích hơn cả cô, “Cho dù không lấy được giải nhưng đối với cô thì đây là một bước tiến bộ vượt bậc và rất quan trọng.”
Không biết có phải do bọn họ cố ý không mà vào ngày diễn ra lễ trao giải liên hoan phim, Ôn Lệ mặc bộ lễ phục voan màu đen, còn Tống Nghiên mặc bộ vest màu xám bạc.
Hai người đứng trước ống kính, xung quanh có nhiều ánh sáng lóe lên từ đèn máy ảnh, thoải mái tự tin đối diện với máy quay, không còn sự xa cách và xa lạ như ba năm trước đây.
Như một giấc mơ quay về bức ảnh cùng khung đã gây nên một đợt sóng lớn vào ba năm trước.
Lần này nhân viên tiếp tục đưa cho hai người bút ký tên, hai người cùng viết và ký tên mình lên tấm bảng.
Người phụ trách trao giải cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất vừa khéo là hai người đã từng hợp tác, Lương Hiền Hoa và Mao Linh.
Như thường lệ Lương Hiền Hoa và Mao Linh trêu đùa qua lại mấy câu, cuối cùng Lương Hiền Hoa mở phong thư đang cầm trên tay, vừa nhìn thấy tên được viết bên trong đã thông báo luôn.
“Là người quen của chúng ta.” Lương Hiền Hoa nhìn xuống dưới sân khấu, “Ôn Lệ, chúc mừng cô.”
Ôn Lệ ở dưới ngạc nhiên ngỡ ngàng.
Thật tình cô không ngờ tới, vốn cô cho rằng con đường đi lên phim điện ảnh này chắc sẽ phải cố gắng thêm mấy năm nữa. Kết quả tự nhiên bây giờ cầm được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất, xem như bay thẳng đến ngưỡng cửa rộng lớn của giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Ở đây có nhiều người giật mình giống vậy nhưng tất cả mọi người đã xem << Băng Thành >>, quả thực khả năng diễn xuất của Ôn Lệ đáng được chú ý, dư sức nhận được giải nữ phụ xuất sắc nhất này.
Kịch bản tốt, đạo diễn tốt, cộng sự tốt, kết hợp với thiên phú và sự cố gắng hết mình của diễn viên, tất cả những thứ đó dẫn đến kết quả may mắn hôm nay.
“Lên đi.”
Tống Nghiên ngồi cạnh cô nói.
Ôn Lệ xách theo làn váy đứng dậy, cô vừa bước ra khỏi chỗ ngồi đi trên lối nhỏ dẫn lên sân khấu đã có rất nhiều người đến chúc mừng cô.
Trong đó có Trịnh Tuyết.
Ôn Lệ không biết cô ta muốn làm gì, ai ngờ Trịnh Tuyết ôm cô một cái.
“Chúc mừng, cô đã đi một bước tiến khá xa trước tôi.” Trịnh Tuyết nói nhỏ, “Nhưng tôi sẽ không thua cô.”
Ôn Lệ vỗ vỗ lưng cô ấy, tỏ ý sẽ chờ.
Vị trí của Đường Giai Nhân ở trước Ôn Lệ mấy hàng, cô ấy là người đi trước, không cần thiết phải đứng dậy để chúc mừng. Hơn nữa quan hệ giữa hai người ở trước mặt công chúng luôn bị nói là không hợp nhau vì liên quan đến Tống Nghiên ở giữa.
Lúc Ôn Lệ đi ngang qua chỗ của cô ấy, cô vô thức đưa mắt nhìn thoáng qua.
Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Đường Giai Nhân.
Cô ấy nhìn cô cười cười, dùng môi nói không phát ra tiếng nói câu “Chúc mừng.”
Mặc dù cô có nhiều đối thủ cạnh tranh nhưng bọn họ không hề keo kiệt nói với cô một câu “Chúc mừng” bằng tình cảm chân thành, thật lòng.
Ôn Lệ lên sân khấu và nhận cúp từ trong tay Lương Hiền Hoa, tuy cô không chuẩn bị lời cảm ơn kỹ càng nhưng từng nghe qua không biết bao nhiêu lần. Vì thế bắt đầu cảm ơn một lượt từ đạo diễn đến các diễn viên từng hợp tác, lần lượt từng người một.
Lương Hiền Hoa nhắc nhở cô: “Hình như còn quên một người.”
“Không quên.” Ôn Lệ mỉm cười, “Cuối cùng cảm ơn thầy Tống, vô vàn lời nói không bằng một câu yêu anh.”
Lại bắt đầu thể hiện tình cảm.
Tống Nghiên bật cười, gật đầu với Ôn Lệ ở trên sân khấu, ý nói mình đã nhận được lời cảm ơn của cô.
“Tôi nghĩ lúc này trên sân khấu của chúng ta đang thiếu một người.” Bỗng nhiên Mao Linh đứng bên cạnh ra vẻ ngờ vực, “Có vẻ như thêm một người nữa sẽ gom đủ thành một nhà << Băng Thành >> ấy nhỉ?”
Đạo diễn bên dưới nhảy số ngay lập tức, lia máy quay về chỗ Tống Nghiên đang ngồi dưới sân khấu.
Hôm nay Tống Nghiên chỉ có một đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng giải thưởng này được giữ lại đến cuối cùng mới công bố. Còn nữa lần này người đạt giải có lẽ sẽ là Lương Hiên Hoa, hôm nay anh cũng không được bên tổ chức mời lên sân khấu làm nhiệm vụ khách mời trao giải nên cả quá trình diễn ra chỉ ngồi ở dưới sân khấu đảm nhận vai trò người xem.
Màn hình đặc biệt lớn ở trên sân khấu đang chiếu đặc tả Tống Nghiên, anh còn chưa kịp phản ứng, vì lão Chu và Cừu Bình ngồi bên cạnh nên cũng lọt vào ống kính, phản ứng của hai người họ rất nhanh, lập tức đẩy đẩy Tống Nghiên bảo anh lên sân khấu nhanh lên.
Mấy phần tạo bầu không khí vui vẻ thường đến từ sự ngẫu hứng của các khách mời, giờ đây hai khách mời chịu trách nhiệm trao giải cue đến bảo Tống Nghiên lên sân khấu nên tất cả ánh mắt trong hội trường đều chuyển về hướng Tống Nghiên bên này. Họ giống người bên cạnh thúc giục anh lên sân khấu như kiểu cũng muốn xem chuyện vui.
Tống Nghiên bước lên trên trong tiếng ồn ào.
Vừa mới lên sân khấu đã bị Lương Hiền Hoa trêu ghẹo: “Đến đây đến đây, nhanh lại đây đứng cạnh bà xã cậu này.”
Ôn Lệ cầm cúp trong tay, biểu cảm vô cùng mờ mịt.
Cô nhận thưởng, tại sao anh lại lên đây?
Hiển nhiên Tống Nghiên không ngờ sẽ bị bắt lên đây, hai người chưa từng nghĩ sẽ cùng đứng trên sân khấu trong một lễ trao giải lớn trong sự ồn ào của nhiều người.
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh hai người họ với khuôn mặt đang rất xấu hổ nhưng vẫn phải cố cười mỉm.
Khác với chỗ ngồi của các khách quý, mấy hàng ghế phía sau của các fan nghe có vẻ hưng phấn hơn nhiều, vừa thấy hai người họ đứng cạnh nhau trên này đã vang lên những tiếng thét chói tai như muốn phá vỡ nơi đây.
“Oa các fan đều rất phấn khích.” Người dẫn chương trình đứng ở bên sườn sân khấu cười nói, “Nào, đạo diễn đưa ống kính máy quay về chỗ các fan đang ngồi, tôi muốn phỏng vấn hỏi bọn họ tại sao lại vui đến vậy.”
Ngay tức khắc đạo diễn chỉ đạo cho mấy máy quay lia về hướng chỗ dành cho các fan để nó xuất hiện trên màn hình lớn. Rất nhiều fan không muốn xuất hiện trước ống kính quay, giơ bảng đèn led đang cầm trên tay lên để che mặt, có mấy cô gái trẻ đang đùa giỡn cùng mấy bạn ngồi cạnh, chưa kịp nhận ra đã bị máy quay nhắm thẳng đến, mãi đến khi người bên cạnh phản ứng lại, kích động nắm chặt và lay mạnh cánh tay cô gái trẻ bên cạnh rồi nói cho cô ấy biết họ đang được quay đến.
“Chào bạn.” Người dẫn chương trình cười hỏi, “Tôi thấy bạn đang rất vui, xin hỏi bạn là fan của ai?”
Cô gái nhận mic từ nhân viên đưa đến, nói bằng giọng rất nhỏ: “Tôi là fan CP.”
Lúc này người ngồi bên cạnh đoạt lấy mic, tiếng nói vang dội rất lớn: “Cô ấy rất nổi tiếng!”
Người dẫn chương trình hoảng sợ.
Ôn Lệ và Tống Nghiên đang ở trên sân khấu cũng rất hoảng sợ vì chỉ trong tích tắc họ đã nhận ra chủ nhân của giọng nói quen thuộc này là ai.
“Cái gì? Rất nổi tiếng?” MC thấy rất hứng thú, hỏi, “Tên cô ấy là gì?”
Cô gái lấy lại microphone từ trong tay người bên cạnh, cực kỳ ngại ngùng nói: “Mỹ Nhân Thảo Tam Lực.”
Vì đang ở trước máy quay nên cô ấy hơi rụt rè, cố gắng đọc chữ Thảo theo tiếng thứ ba chính xác.
Các diễn viên ở đây có thể không lướt mạng nhiều cũng không nằm trong cộng đồng fan lớn nên không có phản ứng lớn nhưng các khán giả trong sóng comment đang xem phát trực tiếp qua màn hình thì khác.
[OMG, đại thần Thảo đây á?!]
[Không ngờ đại thần nhỏ xinh đáng yêu vậy ớ!!]
Ôn Lệ: “……..”
Tống Nghiên ngạc nhiên, không ngờ người đứng sau cái tên cuồng dã đó là một cô gái trẻ tuổi.
“Anh ấy cũng rất nổi.” Cô gái cảm thấy không thể để mỗi mình bị bại lộ được, lập tức chỉ vào người ngồi bên cạnh, bán luôn cả anh ta, “Đây là Anh Trai Phổi Lớn.”
Nêu không phải hôm nay người dẫn chương trình nhất thời nổi hứng nhắc đến các fan, hai vị chính chủ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến Anh Trai Phổi Lớn, một trong hai đại fan nổi tiếng trong cộng động Bút Ký Tên, nhìn người nhỏ bé đến như vậy. Không ngờ đây là một anh trai gầy có dáng vẻ yếu đuối.
[Anh Trai Phổi Lớn???!!]
[Anh Trai này nhìn cùng lắm nặng 60kg chứ mấy, phổi chắc phải chiếm đến 50kg luôn ấy nhỉ??]
[Mị ship CP fan của CP]
“Tôi muốn hỏi mấy điều, hai người có cảm nhận hay đánh giá gì về khả năng diễn xuất của Tống Nghiên và Ôn Lệ trong << Băng Thành >> không?”
Hai người nói cũng lúc: “Diễn quá xuất sắc.”
“Vậy thì với những lần hợp tác sau này của bọn họ, fan có đề nghị nào không?”
Cô gái muốn nói lại thôi, dùng cánh tay đẩy đẩy người bên cạnh, Anh Trai Phổi Lớn cũng do dự mấy giây.
“Không phải kiến nghị chuyên nghiệp gì, chỉ là nguyện vọng của fan, có thể nói không?”
Người dẫn chương trình gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, phỏng vấn fan chính vì muốn nghe được những suy nghĩ thật của các fan.”
Anh Trai Phổi Lớn hít sâu một hơi, thể hiện khuôn mặt giận dữ hét: “Sau này hai người hợp tác trong tác phẩm nào có thêm nhiều cảnh hôn và giường chiếu nữa được không!”
Đại thần ở cạnh và tất cả các fan có mặt ở đây đều thấy ngại ngùng nghiêng đầu che mặt.
[Ha ha ha ha ha ha Anh Trai Phổi Lớn, không hổ là anh!!]
[Anh là tấm gương mẫu mực trong giới fan!!!]
[Cảm ơn anh trai đã bỏ hết mặt mũi của mình để nói ra những yêu cầu và nguyện vọng của chúng ta!!!]
Trong hội trường phát ra những tiếng cười đầy thích thú.
“Cảnh giường chiếu thì chúng ta sẽ chờ đợi về sau nhưng nói đến cảnh hôn, nếu bọn họ muốn hôn cho các bạn xem thì đâu cần phải cố ý diễn, đúng không?” Người dẫn chương trình cười ha ha, “Hai người là vợ chồng mà, có thể cho chúng tôi thưởng thức một nụ hôn ngay bây giờ không?”
Trong một lễ trao giải phim lớn tụ hội rất nhiều các ngôi sao nghệ sĩ lớn, hàng ghế ngồi phía trước của khu vực khách mời toàn là những cây đại thụ trong giới điện ảnh, là những bậc đàn anh đàn chị. Tiếp đó mọi người ở đó chẳng có dáng vẻ của người có tiếng nói, vừa nghe người dẫn chương trình nói xong đã ầm ĩ ngay dưới sân khấu.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái hôn một cái!!”
Lần đầu tiên bị trêu bởi rất nhiều người có tiếng tăm trong nghề mà mình không dám đắc tội, Ôn Lệ không biết nên từ chối thế nào, cô thấy hơi hoảng, nhìn Tống Nghiên tìm kiếm sự giúp đỡ.
Khác với trạng thái bối rối ngại ngùng của cô, người đàn ông nhướn mày nhìn cô. Trong mắt chứa ý cười, bình thường anh là người không thích cười nhưng mỗi lần nhìn cô, từ trong mắt đến khóe miệng đều xuất hiện ý cười không thể kiềm chế.
Dù là diễn viên có khả năng hiểu và khống chế giỏi thế nào đi nữa thì vẫn không thể giấu được những cảm xúc thật.
Là những lúc anh nhìn vợ mình, làm sao có thể giấu đi sự dịu dàng và những bịn rịn của tình yêu.
Lần này Tống Nghiên vẫn vậy, là người không nói nhiều mà thích hành động trực tiếp, giơ tay nâng cằm Ôn Lệ lên xong cúi đầu hôn cô.
Toàn bộ hội trường vang lên những tiếng thét chói tai, bọn họ hôn nhau trong tiếng ồn ào của mọi người.
“A a a!!!”
Người dẫn chương trình hô lên khi mic vẫn đang mở, mấy người có địa vị lớn ở dưới nhìn lên sân khấu với ánh mắt nhiệt tình.
Còn hai người lớn Lương Hiền Hoa và Mao Linh đang đứng trên sân khấu cũng không ngờ một người luôn luôn kiệm lời kín đáo như Tống Nghiên sẽ làm ra hành động to gan như vậy trong lễ trao giải hôm nay. Họ quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt thích thú nhưng muốn thể hiện lịch sự không nên nhìn.
Mà khán giả đang xem phát trực tiếp cũng đang điên cuồng cùng các fan và khách mời có mặt trong buổi lễ hôm nay.
[A a a a a a a a a a a a a a]
[Tất cả mọi người ship Muối a a a a a a a a]
[Mọi người ơi, vợ tui và chồng tui hôn nhau công khai nhưng tôi lại thấy vui quá trời a a a a a a a a a!!]
[Sao hôm nay anh rể lớn gan thế ha ha ha ha ha ha ha]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chị dâu nhận cúp mà anh mình còn vui hơn khi mình được nhận thưởng, anh ấy không kiềm chế được!!!!]
[Tối nay là đêm của Bút Ký Tên chúng ta!!!!]
Phân đoạn trao giải của buổi lễ diễn ra trọn vẹn, Lương Hiền Hoa nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đoàn phim << Băng Thành >> được đề cử ở sáu hạng mục thì nhận được năm giải, là bộ phim thu hoạch lớn nhất trong buổi tối hôm nay.
Đa số dưới sân khấu là các diễn viên chuyên diễn xuất, vậy nên buổi lễ cần mời ca sĩ chuyên nghiệp đến đây để góp vui.
Từ Lệ là ca sĩ mới vừa ra mắt được một năm. Một người mới và trẻ như thế đã được mời lên sân khấu của lễ trao giải để hát, phần nhiều dựa vào hào quang của chị gái cậu.
“Đây là một bài hát mới, nó vẫn chưa được phát hành, hôm nay là lần đầu tiên hát bài này.” Trong trường hợp có rất nhiều ông lớn ngồi đây, ca sĩ mới này hơi chút ngại ngùng, “Hy vọng người nào đó sẽ thích.”
Trong một lễ trao giải long trọng như này, Từ Lệ tạm thời bỏ không dùng đàn ghi ta của mình, có nhạc đệm từ dàn âm thanh, cùng với đá khô phun sương mênh mông mờ ảo kết hợp với hiệu ứng ánh sáng, vũ đạo.
<< Ánh Trăng đợi được người >>
Viết lời: Tống Nghiên, Từ Lệ.
Soạn nhạc: Từ Lệ.
Biên khúc: Từ Lệ.
< Em là đôi mắt sáng ngời
Có phần quấy nhiễu sự yên tĩnh của anh
Sư tử kiêu ngạo om sòm
Giữ Kim Ngưu thoát khỏi quỹ đạo chòm sao có khả năng kiểm soát của mình
…….
Em có biết mình như ngôi sao băng, thoải mái tự do đi lại tự nhiên trong lòng anh
Anh khó chịu và đau lòng
Nhưng không thể nào quên sạch sẽ và vứt em ra khỏi tâm trí anh
Anh không có can đảm
Rõ vô số lần muốn đến gần
Nhưng lại không tìm thấy đề tài chung để nói với em >
< Anh giấu hết tất cả những do dự băn khoăn và hồi hộp căng thẳng của mình vào trong
Giả vờ như đang bình tĩnh
Khoảnh khắc khi bút ký tên trong tay không ra mực
Anh muốn nói với em
Vào giây phút em ngoái đầu nhìn lại đó
Mọi sự chờ đợi của anh trở nên ý nghĩa
Cuối cùng Ánh Trăng đợi được người >
Giọng hát trong trẻo sâu lắng kết thúc bài hát bằng một tiếng nỉ non tình cảm đầy vui mừng.
Hiện trường buổi lễ trao giải lặng ngắt như tờ, mọi người chưa kịp thoát ra bầu không khí đắm chìm từ ca khúc.
Mà các fan trong sóng comment đã nghe hiểu mỗi từ mỗi chữ mỗi ký tự trong bài hát từ lâu.
[Anh chị em ơi, Mỹ Nhân của chúng ta viết lời bài hát tặng cho Tam Lực hu hu hu hu]
[Tiếc nuối chưa từng tham dự vào quá khứ của hai người nhưng những vinh quang sau này đều có chúng em làm bạn]
[Tống Nghiên!! Em yêu anh!! Ôn Lệ!! Em yêu chị!! Nghe thấy không!! Bút Ký Tên yêu hai người mãi mãi!!]
Lễ trao giải kết thúc viên mãn trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Buổi phát sóng trực tiếp lễ trao giải đêm hôm đó đã thu hút vô số người qua đường nhấn vào super topic Muối.
Khi nhấn vào là có thể nhìn thấy các fan đã đổi mới lời giới thiệu ngắn trên đó.
Hi ~~xin chào.
Hoan nghênh follow super topic của Muối, gia nhập vào đội quân Bút Ký Tên.
Tống Nghiên @Tống Nghiên x Ôn Lệ @Ôn Lệ Litchi
Bọn họ là Mỹ Nhân x Tam Lực của chúng ta,
Bọn họ là đàn anh A Nghiên và đàn em A Lệ của nhau,
Bọn họ là con trai A Nghiên và bé Ôn trong mắt ba mẹ,
Bọn họ là ánh trăng giữa mùa hè x hoa hồng thấm rượu,
Một số tài khoản Weibo của các đại fan nổi tiếng trong nhà → @Đạo diễn Nghiêm Chính Khuê @Đạo diễn Cừu Bình @Sáng tác là tất cả mọi thứ của tôi @Mỹ Nhân Thảo Tam Lực @Anh Trai Phổi Lớn.
Giữa đêm hè, trong tiếng ve kêu không ngừng, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống dịu dàng dừng trên bông hồng anh yêu tha thiết.
Kim Ngưu nhạy cảm đã tìm được sư tử mà mình nguyện ý cưng chiều cả đời.
Đu CP không? Kiểu CP sẽ không bao giờ BE đó!
—— Ngọt nhất thế giới này, Muối Viên một triệu năm.