Đang nói xấu người khác mà bị bắt gặp ngay tại trận là trải nghiệm thế nào.
Chột dạ và xấu hổ, cảm giác bắt đầu từ lòng bàn chân, truyền từ dưới lên trên rồi khuếch tán ra toàn thân khiến cô sởn gai ốc.
Ôn Lệ thầm thấy may mắn vì mình không nói mấy lời gì quá đáng hoặc thổi phồng quá mức, không nói mấy lời quá phận.
Dưới ánh nhìn của Tống Nghiên, rõ ràng cô nhận ra mình đã làm sai rồi, mím mím môi, mặc dù đang gần anh trong gang tấc nhưng cô cưỡng ép biến đôi mắt mình như mắt người mù, tròng mắt đảo tới đảo lui, không dám nhìn thẳng vào.
Trong điện thoại, Bách Sâm cũng không ngờ trong khi mình và em gái đang nói xấu anh em thì bị bắt được, ngượng ngùng cười mấy tiếng.
“A Nghiên, cậu về rồi à haha, muộn thế mới về cậu đi đâu đó? Để cô em gái như hoa như ngọc của mình ở nhà một mình, cậu không có tính người gì hết.”
Tống Nghiên thản nhiên mở miệng: “Mình không về muộn thì sao có thể tạo cơ hội cho hai người nói chuyện?”
Bách Sâm: “……Cậu xem mấy lời này của cậu.”
Ôn Lệ không nhịn được, nhỏ giọng than thở: “Không phải chỉ nói chuyện chút thôi à…..”
Tống Nghiên: “Vậy anh đi? Hai người tiếp tục nói chuyện.”
Nói xong, anh rút hai cánh tay đang chống bên người cô lại, đứng thẳng lưng, nhổm dậy từ trên người cô, định xuống giường.
Ôn Lệ thấy anh muốn đi thật, nóng nảy vội vàng giữ chặt cánh tay anh: “Đừng đi đừng đi.”
Cô kéo một cái, Tống Nghiên không có chỗ dựa, nửa người trên chuẩn bị đổ xuống. Ôn Lệ cũng không trốn, rồi bỗng nhiên cô thấy khuôn mặt anh như được phóng to ra xuất hiện trước mặt mình, sau một tiếng kêu va đập, hai đôi môi đập vào nhau.
Khuôn mặt Ôn Lệ nhăn thành một nhúm, cô ôm môi, không nhịn được đau kêu thành tiếng.
Rìa môi Tống Nghiên bị đập nên đỏ hết cả lên, cảm giác đau rõ ràng, ngón tay để trên môi xoa xoa, nhíu chặt mày không nói gì.
Vì Ôn Lệ kêu đau theo bản năng, trong điện thoại Bách Sâm nghĩ ngay đến mấy hình ảnh không lành mạnh.
“Này này này? Không phải hai người làm gì đó sau lưng mình thật đấy chứ, mẹ nó!”
Ôn Lệ không muốn giải thích nhiều với Bách Sâm, giơ bàn tay rảnh còn lại ra ấn nút kết thúc cuộc gọi, không còn tiếng cằn nhằn của anh ấy, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.
Hai người từng hôn rất nhiều lần, rất quen cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau. Nhưng kịch liệt như vậy, tính cả lần ngoài ý muốn lúc học cấp ba thì đây là lần thứ hai.
Ôn Lệ nhìn chỗ bị đỏ trên môi anh, không ngờ cô vẫn sẽ giống như trước kia, bắt đầu thấy hoảng hốt và sợ hãi.
Tống Nghiên mím môi, lúc này không còn tâm trạng để ý đến việc hai người nói chuyện điện thoại nhân lúc anh không có nhà, nhẹ giọng nói với cô: “Bỏ tay ra anh xem có bị sứt gì không.”
“Em, em tự vào nhà tắm xem.”
Ôn Lệ rụt người lại, cô xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tống Nghiên ngạc nhiên khi thấy cô như con thỏ chạy trốn chạy vào trong toilet, cụp mắt, vừa nãy môi hai người đập vào nhau rất mạnh, ngoài miệng vẫn còn cảm giác đau đau. Anh đưa tay đặt lên môi trong vô thức, trong đôi mắt thâm thúy lấp lánh tia sáng, đôi môi sưng đỏ bật ra những tiếng cười rầu rĩ.
Thật ra anh không phải người thích chịu ngược, môi bị đập đến sưng đỏ mà còn cười được, do anh đang nhớ đến chuyện khác.
Khi đó hai người không cẩn thận để chạm môi, Ôn Lệ cũng quay đầu bỏ chạy hệt như một cơn gió, bỏ lại một mình anh đứng sững sờ tại chỗ. Mấy ngày sau đó cô liên tục trốn tránh anh, rồi hai người nói chuyện làm hòa, cô lại tiếp tục không tim không phổi lượn lờ trước mặt anh cả ngày.
Tống Nghiên ngẩn người, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Bách Sâm gọi đến.
Vừa nãy Ôn Lệ tắt điện thoại dứt khoát, khiến hạt mầm nghi ngờ gieo trong lòng anh ta bắt đầu nảy mầm và phát triển nhanh. Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình về hai con người này, anh ta không thể không tiếp tục quấy rầy hai người họ, quyết định gọi điện thoại tiếp.
Giọng điệu Tống Nghiên không tốt lắm: “Việc gì?”
“Vẫn có thời gian nhận điện thoại của mình, xem ra không phải đang làm chuyện kia.” Bách Sâm vừa hiểu rõ vừa thất vọng thở dài, tâm trạng tương đối phức tạp, “Mình còn nghĩ hai người…”
Tống Nghiên lạnh lùng đáp: “Cúp đây, sau này ít gọi điện thoại vào buổi tối thôi.”
Bách Sâm cười mấy tiếng, buồn cười không chịu được, cuối cùng vẫn phải giải thích chuyện này: “Ê này không phải chứ người anh em? Cậu ghen thật à? Thôi mà A Nghiên, chưa nói đến chuyện con bé là vợ cậu, bây giờ tình cảm hai người đang trong thời kỳ mặn nồng. Trước tiên, mình nói tiếng chúc mừng nhưng tốt xấu gì con bé và mình cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, mình và con bé nói chuyện điện thoại thì có việc gì chứ? Huống chi cậu cũng biết, hai bọn mình không thể nào, con bé có phải nữ hay không với mình mà nói nó không quan trọng.”
Nói một đống lời mà Tống Nghiên nghe như gió thoảng qua tai, thở dài, bình tĩnh nói: “Mình không nghi ngờ hai người có gì, do lòng dạ mình hẹp hòi, hiểu chút đi được không?”
“……..”
Người này thẳng thắn quá lại khiến Bách Sâm không biết nên trả lời thế nào.
“Thế, lòng dạ cậu hẹp hòi cũng không thể làm tổn thương người vô tội được.” Bách Sâm nói không được tự nhiên lắm, “Lại còn cố tình nhấn mạnh mình và vợ cậu là vợ/chồng chưa cưới cũ, lúc hai người kết hôn mình còn không trách cậu cướp vợ chưa cưới của mình nữa là…..”
Tống Nghiên không nói gì, Bách Sâm tưởng anh cúp điện thoại rồi, này này mấy tiếng trong điện thoại mới nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp của người đàn ông.
“Ừ, mình đang nghe.” Người đàn ông nói tiếp, “Xin lỗi.”
Từ ban đầu mối quan hệ tam giác bí ẩn không thể lý giải giữa ba người đa rất kỳ lạ, bây giờ Tống Nghiên xin lỗi làm Bách Sâm cứng họng.
Anh ta và Ôn Lệ là thanh mai trúc mã, có quan hệ anh em cực kỳ thân thiết với Tống Nghiên. Lúc đó khi nghe tin Tống Nghiên và Ôn Lệ kết hôn, anh ta thấy chẳng có chỗ nào không được hay không ổn, vài người biết chuyện thì trêu chọc anh ta nói anh ta bị đào góc tường nhưng trong lòng Bách Sâm biết rất rõ, anh ta và nha đầu Ôn Lệ không có cái tình cảm gọi là tình yêu nam nữ. Cho dù lúc còn trẻ vì khuôn mặt xinh đẹp của nha đầu đó mà hơi rung rinh một chút, nhưng mà chút tình cảm chớm nở ấy đã bị tính cách của cô bóp chết và không thể ngoi lên được nữa.
Trong mắt mọi người, mối quan hệ của ba người như hình tam giác, chỉ có ba người trong cuộc biết chuyện không phải như thế. Dù anh em tốt của anh ta kết hôn với thanh mai của mình thì anh ta cũng sẽ không xa lánh hay hủy hoại mối quan hệ với hai họ, vẫn chơi với nhau như trước kia.
“Thôi không có việc gì, mình nói giỡn thôi chuyện đã qua lâu rồi, mình không hẹp hòi như cậu đâu.” Bách Sâm cười to ha ha mấy tiếng, “Về sau cậu cũng đừng ghen tỵ vì mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, mà nha đầu kia không chỉ có một người chồng chưa cưới là mình đâu. Mình nghe nói lúc con bé sáu bảy tuổi gì đấy, ông ngoại con bé đã chọn được một người, sau này không biết xảy ra chuyện gì nữa, lúc bấy giờ mới đến lượt mình, nói thẳng ra mình chỉ là người thế thân thôi. A Nghiên, cậu nghĩ thoáng lên chút, quan tâm chuyện vợ cậu từng có mấy người chồng chưa cưới làm gì, bây giờ cậu mới là người chồng duy nhất của con bé.”
Tống Nghiên cười.
Nghe thấy tiếng cười của cậu bạn, Bách Sâm thấy yên tâm hơn, xem như ổn định được tình bạn giữa hai người bọn họ, quan trọng nhất là đã dỗ được cổ đông lớn họ Tống của truyền thông Bách Thạch.
Bách Sâm lập tức rời sang đề tài khác: “Nói, rốt cuộc vừa nãy hai người đã làm gì? Mình nghe thấy nha đầu kia ….kêu một tiếng, con bé sao thế?”
“Không có gì, mình không cẩn thận đập trúng.”
“Đập trúng đâu? Kêu thê thảm thế, nghiêm trọng không? Có bị hủy dung không? Hai người phải dựa vào mặt để kiếm cơm đấy.”
“À miệng à.” Xong đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không ổn, giọng điệu thay đổi xoành xoạch, “Hả? Miệng?”
Tống Nghiên thở dài: “Ngoài ý muốn.”
Bách Sâm cười đầy thâm ý, giọng nói khôi phục về kiểu lưu manh không đứng đắn ngày thường: “A Nghiên, mình nhớ rõ hồi học cấp ba ấy, hình như có hôm cậu và bạn học nữ nào đấy cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỉ. Miệng bị đụng đến mức rách chảy cả máu, mấy ngày liên tục như người mất hồn mất vía. Buổi sáng hôm đó mình còn nhìn thấy cậu lén giặt chăn nữa…. Mình hỏi cậu bạn nữ kia là ai, cậu thích giả làm người câm với mình, làm mình tò mò quá, mình đoán hết một lượt tất cả các bạn nữ trong lớp nhưng cậu sống chết không chịu nói cho mình biết người đó là ai, khiến mình khó chịu chết mất.”
Tống Nghiên đỡ trán, giật giật khóe miệng hỏi: “Vậy giờ cậu còn khó chịu không? Hay để mình nói cho cậu biết?”
“Không cần, giờ mình không có hứng muốn biết, à đúng rồi, mình nói chuyện này cho cậu biết, cậu đừng suốt ngày ăn dấm chua linh tinh bậy bạ, tối nay nha đầu kia gọi điện cho mình vì muốn nghe mình kể mấy chuyện khi còn học cấp ba của cậu. Nhưng mà cậu yên tâm, mình là người theo phe anh em hết lòng, mình không nói chuyện này ra, nha đầu kia sẽ không biết.” Bách Sâm cười xấu xa hai tiếng, thở dài trêu chọc, “A Nghiên, cậu cứ yên tâm thoải mái để mối tình đầu thuần khiết kia của cậu ở sâu trong tim và mãi nhớ về nó đi.”
“…….”
“Mình vào nhà vệ sinh nửa tiếng rồi, nếu không đi ra ngoài sẽ bị mấy người ngoài kia nói mình ở trong đây làm loạn.” Bách Sâm nói, “Tạm biệt người anh em.”
Cuộc gọi kết thúc.
Đợi Bách Sâm quay lại phòng, quả nhiên bị mấy bạn bè xấu xa trêu chọc có phải lừa gạt cô nào đi vào toilet không. Bách Sâm lười giải thích, nhếch miệng nói ừ ừ, thích muốn chết.
“Oa a, giám đốc Bách giỏi ghê!”
Hôm nay trận này do Bách Sâm mời khách, lấy thân phận là ông tổng của truyền thông Bách Thạch gọi mấy người bạn trong giới đến đây chơi.
“Đúng rồi, sao tối nay Tống Nghiên không đến đây?”
“Cậu đã thấy cậu ta đến lần nào chưa?” Bách Sâm dựa vào ghế, một tay khoát lên chỗ tựa lưng, tay kia nâng chén rượu, “Ở nhà tập kịch bản với vợ đấy, không rảnh.”
Mấy người bạn cười rộ lên.
“Cũng phải, tôi mà có người vợ đẹp như Ôn Lệ, tôi nguyện ý mỗi ngày ở nhà cùng vợ diễn phim thần tượng.”
“Mẹ kiếp, chỉ bằng cậu. Cho dù có lấy người như thiên thần cũng không quản được nửa thân dưới khát khao của cậu.”
“Tống Nghiên có thể quản được trụ tại sao tôi không thể? Đừng tiêu chuẩn kép thế.”
Bách Sâm đã uống khá nhiều rượu, men say mông lung, hừ cười: “Ông tổng Tống của chúng ta chỉ tiếp xúc môi chạm môi nên xong đến nụ hôn ngoài ý muốn với con gái nhà người ta mà đã như cậu thiếu niên ngây thơ mất hôn mất vía mấy ngày lận, cậu có thể so với cậu ta không?”
Người đàn ông tự mang mình ra so sánh với Tống Nghiên ngạc nhiên, ngay sau đó cười ha ha.
“Đệch không phải chứ? Tình tiết giống phim thần tượng vậy luôn.”
“Đúng vậy, chỉ là không tuyệt vời như phim thần tượng.” Bách Sâm nhớ lại, “Lúc ấy va chạm đến mức rách da chảy máu.”
Người bạn xùy một tiếng: “Quả nhiên phim thần tượng đều lừa gạt mấy cô gái nhỏ.”
Bách Sâm ừm một tiếng, cười cười đứng lên: “Cũng không hẳn tất cả đều thế, ít nhất có một số cái nó giống thật, bởi vì lúc ấy máu chảy ra từ miệng còn không đỏ bằng bên tai cậu ta nữa.”
“Uây uây uây, vậy vợ cậu ta có biết quá khứ ngây thơ đó của Tống Nghiên không?”
“Chắc chắn không biết.” Bách Sâm thần bí đặt ngón trỏ lên môi làm động tác giữ kín, “Cho nên phải giữ bí mật giúp cậu ta đấy.”
“Biết rồi.”
Một đám người lại trêu ghẹo Tống Nghiên thêm mấy câu, bình thường mấy bạn bè tụ tập một chỗ với nhau thường như vậy, ai không đến thì người đó sẽ bị lôi ra để nói.
Bách Sâm cảm thấy không thể để lộ ra nhiều lắm, nếu không bị Tống Nghiên biết được sẽ lại uy hiếp anh ta sẽ rút cổ phần của mình, la hét bảo mọi người thay đổi đề tài.
Cứ nói xoay quanh một người không có gì thú vị, vậy nên một số người nói sang chuyện khác.
“Đáng tiếc hôm nay Tống Nghiên không đến, vợ cậu ta Ôn Lệ không đến cùng. Vất vả lắm mới hẹn được bà chủ của cô ấy, vốn đang nghĩ hai người đẹp bà chủ và nghệ sĩ của nhà ngồi cùng một chỗ nhìn đẹp biết bao.”
Tư thế đang ngửa đầu uống rượu của Bách Sâm như được ấn công tắc dừng, ngây người hỏi: “Hẹn ai đến?”
“Tổng giám đốc Trương, Trương Sở Thụy của giải trí Gia Thụy, cậu biết không?”
Đâu chỉ biết, sao có thể không nhận ra bạn gái cũ.
Bách Sâm bỏ chén rượu xuống, đi ra ngoài.
“Ngay mai tôi có cuộc họp sớm, đi về ngủ trước đây.”
“Cậu có cuộc họp sớm cái rắm ý, không phải cậu hẹn bọn tôi ra đây à! Nói đêm nay muốn uống đến say thì thôi, Bách Sâm! Giám đốc Bách!”
Mới vừa đi ra khỏi phòng, anh ta tình cờ đối mặt với Trương Sở Thụy đang chạy đến chỗ hẹn.
Người phụ nữ vẫn đang mặc quần áo vest được cắt may riêng, đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng như lửa, gặp phải Bách Sâm đang đi ra lập tức ghét bỏ nhíu mày, ngữ khí châm chọc: “Thế nào? Biết cuộc đời mình không còn gì để sống nên vội vàng đi đầu thai kiếp sau?”
“……”
Tại sao anh ta đụng phải mấy người phụ nữ đều dạng này, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp bên ngoài như cái vỏ rỗng, tính cách người nào người đấy hỏng bét, thanh mai trúc mã cũng thế mà bạn gái cũ cũng vậy.
—
Cuộc sống về đem ở quán bar vừa mới bắt đầu, lúc này người mà sáng sớm hôm sau phải đi ra ngoài làm việc lại ở nhà buồn rầu.
Ôn Lệ trốn trong nhà tắm đứng trước gương nhìn, xem kỹ miệng mình có bị chảy máu không, có bị sưng lên không, ngày mai sẽ đi theo ekip chương trình ra ngoài quay hình, cô không thể bị thương.
Nhưng còn may, lúc bọn họ va vào nhau cả hai người đều mím miệng rất chặt, ngăn không cho ranh nanh cứng lọt ra bên ngoài nên không bị thương, ngủ một giấc dậy chắc bớt sưng hơn.
Sau khi xác nhận sẽ không bị rách da, Ôn Lệ chuẩn bị đi ra ngoài.
Tay vừa đặt lên nắm tay cầm cửa nhà tắm, đột nhiên cô bắt đầu thấy khó hiểu, không hiểu tại sao vừa nãy mình lại chạy.
Vì nghĩ đến quá khứ ư?
Thật ra không phải chuyện gì lớn, chẳng qua hôm đó Ôn Lệ và bạn mình cãi nhau, từ trường học của mình chạy trốn cúp học đi sang trường bên cạnh tìm Bách Sâm. Trước đó cô đã nhắn tin WeChat ngắn cho anh ấy, Bách Sâm nói mình đang học tiết thể dục ở ngoài, bảo cô đợi lúc nào tan học hẵng đến. Cô rất không nghe lời, bắt anh ấy cũng phải trốn học, đến phòng học chờ cô.
Đợi đến khi cô đến phòng học, quả nhiên trong đó chỉ có một người.
Vẫn là anh Bách Sâm đối với cô tốt.
Tự nhiên Ôn Lệ thấy rất cảm động, chỉ nghĩ mặc dù ngày thường mình hay cãi nhau với anh ấy nhưng người này vẫn đối xử với cô rất tốt, cô bảo anh trốn học là anh trốn thật.
Lúc này cô mới bắt đầu khóc, hốc mắt ướt đẫm, tầm mắt nhìn mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ, nhìn bóng dáng cao cao gầy gầy kia ngồi ở bàn học trước, ánh nắng buổi chiều xuyên qua từ bên ngoài phòng học chiếu lên người anh. Cô đứng dựa vào tường ở phía cuối lớp học, đứng ở chỗ đó như đang úp mặt vào tường, bắt đầu lớn tiếng oán giận bạn mình với Bách Sâm.
Bọn cô cãi nhau rất dữ dội, nhưng mà nguyên nhân cãi nhau là gì thì Ôn Lệ đã quên từ lâu. Cô chỉ nhớ lúc đó mình cực kỳ tức giận, tức đến mức cãi nhau một trận ầm ĩ với bạn, còn tuyên bố phải tuyệt giao, nói xong bắt đầu giận dỗi thề thốt.
“Tuyệt giao tuyệt giao! Nhất định không bao giờ em đi xin lỗi bạn ấy! Sau này không bao giờ cho bạn ấy dùng sữa tắm của em nữa! Lần sau thần tượng của em đến Yến Thành tổ chức buổi biểu duễn, em có bán vé vào cho bọn đầu cơ cũng không thèm tặng bạn ấy!”
Đợi cô khóc xong, không còn quá tức nữa, dùng tay áo lau lau chà chà nước mắt trên mặt, bắt đầu trách tội Bách Sâm.
“Này, em khóc lâu thế mà anh không biết lấy cho em tờ giấy ăn là sao!”
Nam sinh vẫn luôn ngồi tại chỗ bỗng đứng lên, ngẩng đầu nói: “Anh Bách Sâm, vẫn là anh tốt với em…..”
Rồi chữ ‘Nhất’ còn chưa phát âm hết, chưa được nói xong, đột nhiên cô bị người trước mặt dọa cho sợ, ngoại trừ dáng người cao và hình thể bên ngoài khá giống, trừ bỏ áo đồng phục mặc ngoài giống nhau thì khuôn mặt đó khác hẳn Bách Sâm.
Lộ ra khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, rất ít khi cô nhìn thẳng vào mặt anh nhưng cô rất quen thuộc với sự lạnh nhạt trong mắt Tống Nghiên.
Cô mấy máy môi, một câu cũng không nói lên lời.
Mẹ ơi, mất mặt quá, mất mặt muốn chết.
“…….”
“…….”
Hai người không ai nói chuyện, càng không biết nên nói gì để phá vỡ tình huống khiến người khác hít thở không thông trước mắt. Quãng thời gian im lặng kéo dài khiến không khí trong phòng học tự nhiên lạnh đi mấy độ.
Trước mặt một người không quen nói nhiều nói linh tinh mấy chuyện vụn vặt, còn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lẫn lộn, còn hung hăng uy hiếp trách anh không lấy khăn giấy cho mình.
Ôn Lệ xấu hổ đến mức không nói nổi lời nào, Tống Nghiên hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “….Đừng khóc.”
Anh mở miệng nói càng khiến Ôn Lệ thấy xấu hổ.
Cô muốn chạy nhưng đúng lúc này chuông tan học vang lên, trên hành lang bỗng nhiên xuất nhiều âm thanh khác nhau, cô cuống quýt lau nước mắt trên mặt vì sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình lúc này.
“Làm sao đây làm sao đây, tôi sẽ bị cười chết mất…..”
Cô gấp đến độ xoay vòng quanh, trên hành lang học sinh ùa ra từ phòng học như ‘tù nhân’ được giải phóng, lúc này đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Tống Nghiên nhíu mày, kéo cô đến sau cửa.
“Cậu trốn ở chỗ này trước.”
“Chỗ này mà trốn được? Lúc học tiểu học tôi chơi trò trốn tìm cũng không trốn ở sau cửa! Trốn kiểu này chứng tỏ trí thông minh thấp, chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện, còn anh nữa, anh Bách Sâm đâu? Tạo sao anh lại ở trong phòng? Tôi cảnh cáo anh không được nói chuyện này cho người khác biết!”
Đến lúc này mà Ôn Lệ vẫn không quên nói mấy lời ngang ngược, cô càng căng thẳng càng nói nhiều, miệng nói liên tục không ngừng.
Cô là người có thể nói rất nhiều, khi đó Tống Nghiên là người ít nói, hai người không thích hợp ở cùng một chỗ.
Có thể khó chịu vì tiếng nói ồn ào liên tục của cô, Tống Nghiên hơi cong người xuống, nhìn thẳng vào Ôn Lệ, trong mắt chứa đựng sự uy hiếp: “Đàn em, im miệng.”
“…..Ừm.”
Phản nghịch như Ôn Lệ, không biết tại sao đột nhiên im miệng thật.
Lúc này cửa phòng học sau bị người đứng ở ngoài đã văng ra, sau gáy Tống Nghiên bị đụng vào rất ác, anh bị đau nên kêu một tiếng đau đớn, nghiêng cả người về phía trước. Ôn Lệ không phản ứng kịp, nghĩ muốn đỡ anh nhưng lại muốn đẩy anh ra, ngay tại mấy giây phân vân ngắn ngủi trong lòng, đầu hai người đập vào nhau.
“Ơ? Người đâu? Vẫn chưa quay lại?”
Kẻ đầu sỏ đá cánh cửa đứng bên ngoài đưa mắt nhìn một lượt bên trong phòng, xong chạy đi tìm người.
Cảm nhận sâu sắc được sự va chạm, Ôn Lệ không kịp nghĩ thêm gì chỉ cảm thấy răng của mình như sắp văng ra ngoài, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, che miệng không nói lời nào.
Tống Nghiên cũng rất đau nhưng anh có khả năng chịu đựng giỏi hơn Ôn Lệ, không đau đến mức phải ngồi xổm trên mặt đất, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh tanh vị rỉ sắt, sờ sờ môi trên miệng mình, quả nhiên bị đụng rách chảy máu.
Ôn Lệ vốn định mắng người nhưng vừa nhìn thấy miệng Tống Nghiên bị răng của cô đụng vào đến nỗi bị chảy máu, lại mắng không được.
Chờ cảm giác đau qua đi thì cảm giác ngại ngùng xấu hổ bắt đầu chiếm lĩnh đại não.
Lòng bàn chân Ôn Lệ như được bôi dầu, không nói gì hết, trực tiếp bỏ chạy.
Tống Nghiên mím chặt đôi môi bị rách đang chảy máu, cứ như vậy đứng ngổn ngang trong gió, cuối cùng sau khi hoàn hồn được mới nhân lúc khi các bạn trong lớp chưa quay lại phòng học, một mình cô đơn quay về ký túc xá xử lý miệng vết thương.
Về sau cô dần dần lớn lên nên đã ném chuyện này ra sau đầu.
Về phần Tống Nghiên nhớ hay không nhớ, nó không phải chuyện mà cô cần lo.
Chả hiểu sao tự nhiên nhớ lại chuyện này nên tinh thần không thật sự tập trung, lúc sau cô rửa mặt tắm rửa lên giường đi ngủ luôn trong trạng thái đờ đẫn, Ôn Lệ cứ nghĩ mãi về chuyện phát sinh lần đó.
Rõ ràng trong lòng Tống Nghiên cũng có chuyện, đợi sau khi tắt đèn, hai người nằm trên cùng một cái giường nhưng đều ngơ ngẩn, đều không yên lòng, thất thần.
Hôm nay trước khi đi ngủ Ôn Lệ không làm một việc thường làm như mọi khi —–chơi điện thoại, cô không nghịch, trong lòng cô phảng phất như có mấy bụi dây leo quấn chặt vào nhau, đều tại mấy cư dân mậng, chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy có gì đâu mà phải quan tâm thế, làm hại cô cũng bắt đầu để ý theo. Rồi để cô gọi điện thoại cho Bách Sâm, nếu không phải do bọn họ, cô sẽ không lặp lại chuyện giống quá khứ và nhớ lại nó.
“Sao hôm nay không chơi điện thoại?”
Tiếng Tống Nghiên vang lên từ đằng sau lưng, cô còn chưa kịp phản ứng, tay của anh đã duỗi lại đây từ trong chăn, ôm nhẹ vòng eo cô.
“Hả.” Bấy giờ cô mới nhận ra mình không chơi điện thoại trước khi đi ngủ, mở to con mắt, cố ý nói, “Đấy không phải vì em gọi điện thoại cho anh Bách Sâm nên khiến anh tức giận ư? Không dám chơi nữa.”
Tống Nghiên cười mấy tiếng.
Ôn Lệ biết mình lấy cớ rất vụng về, quả nhiên anh không dễ lừa vậy.
Chỉ là giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu, vùi đầu vào sau gáy cô, hơi thở đều đều ấm áp phả lên da thịt cô.
“Chơi đi, anh không tức giận.”
Ôn Lệ chó ngáp phải ruồi, thấy ngạc nhiên vô cùng nhưng mà đâm lao phải theo lao, giơ tay sờ sờ sau gáy anh, giọng điệu có chút đắc ý.
“Thầy Tống, không phải chứ anh tức giận thật à? Anh để ý vậy sao.”
Tống Nghiên thở dài, lúc lâu sau mới thản nhiên ừ một tiếng.
Người cao ngạo như Ôn Lệ, từ trước đến nay chỉ có người khác chiều theo ý cô, chăm sóc cô. Nhưng không ngờ rằng chút tình thương của mẹ bé nhỏ ẩn sau trong lòng tự nhiên được người đàn ông này châm ngòi nhen nhóm ngọn lửa.
Cuối cùng cô đã biết tại sao mấy khi làm bạn trai, chỉ cần bạn gái mình tung chiêu làm nũng thì ngay cả mạng cũng muốn đưa cho người ta luôn.
Ôn Lệ nấn ná mãi, vụng về giải thích: “Tuy em và anh Bách Sâm từng có hôn ước nhưng hai bọn không hề có tình cảm, chỉ là anh em thôi.” Nghĩ đi nghĩ lại cảm giác từ anh em này không thích hợp lắm, bây giờ giữa nam nữ còn có mối quan hệ anh trai em gái mưa nữa là, cô sửa lời, “Không phải, em và anh ấy là bạn bè, tình bạn 24K thuần khiết.”
Đây là lần đầu tiên cô giải thích về mối quan hệ với một người khác phái của mình, vốn định không giải thích gì nhưng cô không muốn Tống Nghiên hiểu lầm vì những suy nghĩ và tính cao ngạo của mình, gượng gạo giải thích cả nửa ngày mà không biết anh có bớt giận hay không.
Bàn tay đang nắm tay cô của Tống Nghiên dùng sức siết thật chặt, thản nhiên đáp lại: “Biết rồi.”
“Thật đấy nếu anh còn để ý, vậy về sau em không gọi điện thoại cho anh ấy nữa, sẽ nói chuyện trước mặt anh được không.” Cô nuốt nuốt nước bọt, hỏi, “Dù sao cũng quen biết nhiều năm rồi mà, không đến mức anh không cho phép em thỉnh thoảng gọi điện cho anh đấy chứ?”
Đến mức không cho phép cô gọi điện thoại cho Bách Sâm, thế về sau có khi nào cũng không cho phép cô đóng phim với các diễn viên nam khác không, sau cùng phát triển thành không cho phép cô đóng phim, cấm cô rồi ngày nào cũng nhốt cô trong nhà chăng?
Vậy thì không thể được, cô là người muốn theo đuổi sự nghiệp.
Trong lúc Ôn Lệ đang miên man suy nghĩ sâu xa, Tống Nghiên mỉm cười, vươn tay trong chăn ra xoa nhẹ đầu cô.
“Nói đùa thôi.”
Ôn Lệ mơ hồ, nhíu mày hỏi: “Thế rốt cuộc sau này em có thể gọi cho anh Bách Sâm không?”
Tống Nghiên: “Được.”
“Hừ.” Tống Nghiên nói có thể, tự nhiên Ôn Lệ lại thấy không hài lòng, “Thoải mái ghê ha, xem ra anh yêu em không nhiều lắm.”
Lúc này đổi lại thành Tống Nghiên mơ màng, dở khóc dở cười nói: “Nha đầu em đúng là….”
“Đừng gọi theo anh Bách Sâm, buồn nôn lắm.” Ôn Lệ ghét bỏ bĩu bĩu môi, nói thêm, “Không phải hai chúng ta có cách gọi riêng à?”
“Cô Ôn?”
“Không phải.”
“Đàn em?”
“Gần đúng, thiếu hai chữ nữa.”
Tống Nghiên đã hiểu, nhẹ giọng nói: “Đàn em A Lệ.”
“Ừm. Ôn Lệ vừa lòng gật đầu, do dự nửa ngày, vẫn quyết định hỏi, “Anh xem chuyện mọi người đang thảo luận trên mạng chưa?”
“Nói cái gì?”
“Thì có liên quan đến anh đấy, nói về mối tình đầu.” Bỗng nhiên Ôn Lệ cảm thấy thẹn thùng khi nói ra mấy lời này, lắp bắp nói, “Tất nhiên em không phải loại người lắm chuyện, chỉ là em thấy trước kia anh không có người mình thích thì phải, mà nếu có thì không lẽ là …anh Bách Sâm?”
Mặc dù Tống Nghiên và Bách Sâm đã chứng minh và làm rõ giới tính của mình cho cô biết nhưng cô vẫn nghĩ nếu như khi đó Tống Nghiên có người trong lòng thật thì chỉ có thể là anh Bách Sâm, người sớm chiều luôn ở bên cạnh anh.
Quả nhiên, Tống Nghiên không thể hiểu nổi mấy suy đoán vớ vẩn của cô: “Là cậu ta thế nào được.”
Ngay sau đó cô hỏi luôn câu tiếp theo: “Thế là ai?”
Tống Nghiên không nói chuyện.
Trong lòng Ôn Lệ căng thẳng: “Có thật à?” Cô thấy hơi thất vọng nhưng nhiều hơn là nén giận, “Không hiểu anh Bách Sâm cả ngày làm cái gì? Ngày nào cũng ở chung một chỗ với anh mà không phát hiện ra? Đúng là đồ vô dụng.”
Tống Nghiên: “Em cũng không phát hiện ra, em mới là đứa ngốc.”
“Em? Đâu có đâu, chuyện này liên quan gì đến em? Lúc ấy anh đối xử với em rất lạnh lùng, em lười để ý việc anh thích ai.” Ôn Lệ hừ một tiếng nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm mấy câu, “Ừm anh và cô ấy từng hẹn hò chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao không hẹn hò?”
“Cô ấy không biết anh thích cô ấy.”
“Hả? Anh không nói cho ấy biết à?”
“Ừ.”
“Tại sao không nói cho cô ấy biết?” Ôn Lệ nói, “Anh không giống kiểu người không thông suốt.”
Anh cười cười, tự giễu nói: “Đàn em, anh sợ.”
“Anh sợ cái gì?”
“Đừng hỏi.” Tống Nghiên nói rất nhỏ, “Được không?”
Anh từng cố lấy hết dũng khí, muốn bộc lộ thẳng thắn tình cảm của mình với cô gái mà mình thích, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi không biết nên yêu thế nào không biết lãng mạn ra sao, lần đầu rung động khiến cả người kích động khó nhịn nổi.
Mỗi lần bối rối trốn tránh khi đối diện trực diện với ánh mắt cô lại bị hiểu nhầm thành mình đang chán ghét và khinh thường. Nhưng người anh thích là người ngang ngược và ngu ngốc. Nếu không nói rõ ràng cho cô biết, cô sẽ không bao giờ nhận ra, vì thế anh học mấy cách tỏ tình cũ rích ở trong sách, bày đầy ngọn nến trên sân quảng trường, tình yêu nhờ những ánh sáng nhỏ nhoi của mấy ngọn nến dường như có thể tiếp thêm niềm tin và khiến anh tự tin hơn.
Đến nơi hẹn không phải cô mà là một người đàn ông.
Người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ trên xe, đi thẳng về chỗ anh, Tống Nghiên không nhịn được nhìn về đằng sau người đàn ông đó, muốn nhìn xem có người mà anh đang chờ đợi không.
“Đừng tìm.” Ôn Diễn lạnh nhạt hờ hững, “Con bé không đến.”
Tống Nghiên mười tám tuổi cũng không phải người biểu lộ rõ sự vui mừng hay đau buồn ở trên mặt, anh khép kín trầm tĩnh, sau khi nghe tin này xong chỉ cúi thấp đầu xuống, giấu sự thất vọng và cô đơn vào tận sâu trong đáy mắt.
Lúc sau mỗi câu Ôn Diễn nói với anh, anh không hề muốn nhớ lại nhưng rồi không ngừng nhớ đến nó.
“Cậu và cháu tôi từng có hôn ước nhưng tất cả đã qua và kết thúc rồi. Ba tôi vì muốn bồi thường cho ba mẹ cậu nên mới giúp đỡ và đưa cậu đến đây học tập chứ không phải vì mục đích muốn để cho hai người tiếp tục nối lại duyên phận. Lấy năng lực bây giờ của cậu thì không đạt được yêu cầu mà chúng tôi đưa ra, càng không đáp ứng được điều kiện của con bé.”
“Học tập cho tốt, ba tôi chỉ giúp cậu tới khi cậu tốt nghiệp đại học.”
Tiếp đó Ôn Diễn gọi nhân viên bảo vệ đến, dọn dẹp hết những ngọn nến đã cháy hết không còn gì. Trước đấy, Tống Nghiên đã xếp đặt từng cây từng cây một nhưng rồi bị nhân viên bảo vệ dùng chổi quét qua không còn sót lại cái gì.
Khi đó cảm xúc trong anh thế nào?
Mất mặt, tức giận, căm phẫn, còn cả bất lực và khổ sở.
Vất vả lắm mới toàn tâm toàn ý dũng cảm một lần, vứt bỏ sự thanh cao và kiêu ngạo của bản thân để đến cuối cùng ngay cả lòng tự trọng còn sót lại cũng mất.
Cô không đến, có lẽ do không biết, hoặc cô biết nhưng dùng phương thức này để từ chối anh.
Trong đầu anh từng nghĩ đến những tình huống xấu nhất, tệ nhất là bị từ chối trực tiếp.
Nhưng cô không đến.
Nhiều năm qua đi, Tống Nghiên vẫn không quên.
Muốn anh nói ra những nỗi lòng không thể nói của người thiếu niên năm xưa, anh không dám, càng không muốn.
Đó không phải ký ức tốt đẹp gì, Tống Nghiên không muốn nới cho cô biết, không muốn dùng quá khứ để đòi hỏi cô phải bù đắp lại cho anh, đổi lại sự áy náy và khổ sở của cô, không cần thế.
Cô gái anh thích không sai, chỉ là không thích anh mà thôi.
Chỉ cần kết quả cuối cùng tốt, bây giờ anh có thể thỏa mãn với những gì mình đang có. Cuộc sống hiện tại đang rất ổn, còn về mấy ký ức không tốt đó, hãy để nó qua đi.
“Được, em không hỏi, không hỏi.”
Ngoài miệng Ôn Lệ thỏa hiệp thuận theo anh nhưng trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Anh không nói, ngay mai em đến trường của anh tự tìm.
Em muốn bắt được cô gái chết tiệt kia, tìm được nhà cô ấy xong sẽ đến đó hung hăng mắng cô ấy một trận.