Thứ bảy này, Tần Chấp dẫn Tô Uyển trở về nhà chính của Tần gia.
thật ra thì Tần Chấp không thích dẫn bảo bối của mình về đây chút nào. So với về đây thì anh càng thích trải nghiệm thế giới hai người hơn, vì ở đây có quá nhiều người. Nhất là cháu trai của thím hai - ŧıểυ Bảo!
Khi họ ngồi trong phòng khách, Tần Chấp nhìn vợ yêu của mình đang say sưa nói chuyện với mẫu thân đại nhân của mình. Nếu không phải anh đang giữ lấy cô thì e là cô đã sớm nhào vào lòng bà rồi.
Nơi này có quá nhiều người, ai ai cũng thu hút sự chú ý của Uyển Uyển cả. Mà cô vốn dĩ chỉ nên nhìn mỗi mình anh mới đúng!
Lúc này, một đứa trẻ chập chững chạy vào, hai mắt sáng rực khi thấy Tô Uyển.
“Tô Tô, mợ đến thăm ŧıểυ Bảo ư?” Bé con vội vàng nhào đến ôm lấy chân Tô Uyển, ngửa đầu bập bẹ nói: “Có nhớ ŧıểυ Bảo không?”
Ai nấy cũng đều cảm thấy buồn cười khi thấy cảnh này.
một đứa bé ba tuổi còn chưa cao đến hông họ lại chớp đôi mắt to tròn nói ra những lời nghiêm túc đến vậy.
Chỉ có một mình Tần Chấp không cảm thấy buồn cười, bộ “Tô Tô” là để cho một tên “đàn ông” gọi sao?
“ŧıểυ Bảo!” Tô Uyển rất vui, cúi đầu ôm bé con đang ôm đùi lên, hôn lên khuôn mặt non mềm của bé: “ŧıểυ Bảo đáng yêu quá!”
Tần ŧıểυ Bảo ngoan ngoãn ngồi im trong lòng của Tô Uyển, ngước mặt lên để cô dễ hôn hơn, chấp nhất hỏi: “Vậy mợ có nhớ cục cưng không?”
Tô Uyển không cảm thấy câu hỏi của bé buồn cười, nghiêm túc suy nghĩ như thể đây là một chuyện trọng đại, trịnh trọng trả lời: “Có, hai ngày trước có nhớ đến ŧıểυ Bảo!”
Khuôn mặt bụ bẫm của Tần ŧıểυ Bảo đang nghiêm túc liền dịu xuống, hài lòng gật đầu, hôn lên mặt cô, bập bẹ nói: “Cục cưng cũng nhớ Tô Tô!”
Dáng vẻ ông cụ non này của bé trên khuôn mặt bụ bẫm kia khiến ai nấy phải bật cười.
Tần ŧıểυ Bảo chớp chớp mắt, không hiểu vì sao mọi người lại cười.
Cả hai liền tiếp tục “trò chuyện”. Mọi người im lặng, nhìn họ chằm chằm với vẻ mong chờ để xem thử cuộc trò chuyện này có thể tiến xa đến đâu.
Tần ŧıểυ Bảo ngẩng đầu nhìn Tô Uyển, kiêu ngạo nói: “Tô Tô, hôm qua cục cưng tự ăn cơm cơm, mà mợ còn phải để (Tần Chấp) đút. Có phải cục cưng rất ngoan không?” Khuôn mặt của bé như đang muốn được khen ngợi vậy.
“Ừ.” Tô Uyển gật đầu đồng ý, sờ đầu của bé, thật lòng khen ngợi: “Đúng là rất ngoan!”
Thấy vậy, Tần Chấp nheo mắt càng ôm eo Tô Uyển chặt hơn. Quả nhiên con nít đều là tình địch cả mà!
Hai mắt bé sáng như sao, khuôn mặt bụ bẫm lộ ra hai lúm đồng tiền, vỗ tay: “Vậy cục cưng, có được thưởng gì không?”
Mọi người bật cười thành tiếng khi nghe cuộc đối thoại trên.
“Nằm mơ!” Tô Uyển chưa kịp trả lời thì Tần Chấp đã xách thằng nhóc mập mạp trong lòng cô ra, nheo đôi mắt, lạnh lùng nói: “Đó là vợ của cậu!” Chứ có liên quan gì đến nhóc đâu?!
Tần ŧıểυ Bảo chớp chớp mắt, vươn đôi tay nhỏ ra, nghiêm trang nói: “Chờ cục cưng, lớn lên, Tô Tô, sẽ là vợ của cục cưng!”
Mẹ Tần phun hết cả trà ra, níu lấy tay của dì hai rồi bật cười. Ngay cả dì hai và dì ba đều cảm thấy buồn cười khi nghe câu này.
Chỉ có mỗi Tần Chấp là không cười.
…
Buổi tối.
Mặt Tần Chấp đen như đáy nồi khi thấy thằng nhóc mập mạp kia cứ đòi ngủ với Uyển Uyển của anh, xách nó ra khỏi lòng vợ rồi ném nó cho mẹ Tần đứng ngoài cửa, không để tâm đến phản ứng của mẹ mình.
“Uyển Uyển~” anh xoay người ôm chặt lấy eo của cô, vùi đầu vào gáy cô, tủi thân nói: “Bảo bối, có phải em không yêu anh nữa không?”
cô lắc đầu không chút do dự, sờ đầu anh, an ủi nói: “Em yêu anh.”
anh vẫn không ngẩng đầu lên, tủi thân nói tiếp: “Vậy em thích ŧıểυ Bảo hay thích anh hơn?”
Mẹ Tần đứng ngoài cửa ôm ŧıểυ Bảo ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Vấn đề này còn ấu trĩ hơn cả “yêu mẹ hay yêu em hơn” nữa.
Cái tên tranh giành tình cảm với một đứa trẻ ba tuổi là con trai bị bệnh xà tinh của bà thật à?!
Mẹ Tần thẫn thờ ôm ŧıểυ Bảo đi tìm dì hai.
Tô Uyển ôm lấy đầu Tần Chấp rồi lắc đầu, vội vàng vuốt lông: “Thích nhất là A Chấp.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh loé lên, rũ mắt xuống để che giấu thần sắc của mình, uất ức nói: “Hôm nay em ôm nó, còn hôn nó! Em cứ mải nhìn nó mà quên luôn anh!”
cô nghe thấy giọng nói uất ức của anh thì cảm thấy mình đã làm không đúng. Nếu A Chấp xem nhẹ cô thì nhất định cô cũng sẽ không vui cho mà xem.
Biết sửa sai thì mới là bé ngoan. Vì vậy, Tô Uyển nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em sai rồi~”
“anh tha thứ cho Uyển Uyển.” Tần Chấp nheo mắt, giọng nói làm nũng và ánh mắt bình tĩnh không hề giống nhau: “Vậy sau này Uyển Uyển đừng làm như vậy nhé?”
Tô Uyển nghiêm túc gật đầu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt loé lên sự vặn vẹo rồi biến mất ngay, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Đúng rồi, là như vậy đấy. Lúc nào em cũng phải nhìn anh nhé bảo bối, chỉ được nhìn mỗi anh thôi…
Mẹ Tần vừa mới quay lại hết hồn khi nghe đoạn đối thoại trên. Sao bà cứ cảm thấy có gì sai sai ấy nhỉ?
“Sao vậy mẹ?” Tô Uyển thấy mẹ Tần đứng ở cửa thì liền hỏi.
“không có gì.” Mẹ Tần hé miệng định nói, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc là sai sai ở chỗ nào, chắc là… không có chuyện gì đâu nhỉ?
“Mẹ ơi?”
“Ừ.” Sau khi hoàn hồn, mẹ Tần chợt nghĩ ra một vấn đề, liền hỏi: “Mẹ muốn hỏi là khi nào hai đứa định có con vậy?” Bà bĩu môi, ngoài lạnh trong nóng nói: “Qua mấy năm nữa thì mẹ không rảnh để chăm cháu giúp hai đứa đâu đấy.”
Tô Uyển ngẫm nghĩ, một đứa bé giống A Chấp sao?
Nụ cười trên mặt của Tần Chấp dần biến mất, anh nheo mắt, ngửa đầu kiên định nói: “Qua mấy năm nữa đã mẹ.” Con nít đều là tình địch, vì đứa nào cũng thu hút sự chú ý của Uyển Uyển cả! Uyển Uyển chỉ có thể là của một mình anh thôi!
“Sao vậy?” Bà cũng không muốn khuyên, cứ như chỉ thuận miệng hỏi, chứ không hề để tâm đến khi nào họ có con vậy.
Tần Chấp nheo mắt, bình tĩnh nói: “Con đang dùng Fendi.”
Fendi?! Suýt nữa là khuôn mặt bình tĩnh của bà không giữ nổi nữa rồi! “Con không thể dùng bao cao su được sao?” Sao cứ nhất thiết phải dùng Fendi vậy?! Thằng lớn đã là chuyện không tưởng, thằng nhỏ lại không muốn, lẽ nào bà phải chờ thêm mấy năm nữa thì mới có cháu để bồng sao?
Fendi là một loại thuốc mới được tung ra, sau khi đàn ông dùng thì sẽ không khiến đối phương thụ thai được, tạm ngưng hai năm thì mới trở lại bình thường. Nó giống như vòng tránh thai vậy, chỉ khác ở chỗ là vòng tránh thai vô thời hạn mà thôi.
Tần Chấp bình tĩnh hôn bảo bối của mình. Vì cô là của anh nên anh không muốn cách cô một lớp, chỉ khi nào tiếp xúc thân mật hay chiếm hữu cô thì mới có thể thoả mãn con thú trong lòng anh được.
Tuy Tô Uyển không phản bác nhưng phiên bản thu nhỏ của A Chấp đã để lại dấu ấn trong lòng cô.