Khi Tần Chấp và Tô Uyển ra khỏi yến hội thì đã gần 10 giờ khuya.
Vì Tần Chấp và Tô Uyển là vãn bối nên họ không thể về sớm, về giờ này là vừa lúc.
Sau khi họ tạm biệt anh trai Tần thì liền đi ra khỏi cửa.
Đúng lúc này, một cơn gió đột nhiên thổi qua.
“Em có lạnh không?” anh sờ tay cô thấy hơi lạnh, liền dùng tay mình ủ ấm cho tay cô.
Giờ đã là mùa thu, tối vẫn còn se lạnh, mà cô lại mặc bộ đầm dạ hội mỏng manh nữa chứ!
cô không trả lời, rút tay ra khỏi tay anh, cười tủm tỉm để tay ngay cổ anh, tinh nghịch hỏi: “anh có thấy lạnh không?”
anh phối hợp với cô bằng cách giả vờ run rẩy vì lạnh.
thật ra họ cũng biết bây giờ cũng chả lạnh mấy.
cô nhìn động tác khoa trương của anh xong liền cười ngả nghiêng trong lòng anh: “A Chấp, anh diễn không giống gì cả!”
anh ôm cô thật chặt để cô không bị ngã khi cười. Đồng thời, đôi mắt của anh ánh lên niềm vui khi nhìn cô cười.
Có kiểu người như vợ anh vậy, tuy cô không hiểu nhân tình thế thái nhưng lại có một trái tim trong sáng như trẻ con, luôn đặt anh lên hàng đầu.
cô như vậy thì sao anh không yêu được đây?
Uyển Uyển của anh, bảo bối của anh. Dù anh có nâng niu cô đến cỡ nào thì vẫn luôn cảm thấy chưa đủ. cô làm gì anh cũng thích cả, cô vui thì anh vui, cô buồn anh cũng buồn theo, dù có đánh đổi cả thế giới chỉ để lấy một nụ cười của cô cũng rất đáng giá.
Em là của anh…
anh siết chặt tay, sờ đầu cô, cưng chiều nói: “Em nghịch ngợm quá đi!”
không ai nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt anh cả. Em chỉ cần nghịch ngợm trong lòng anh thôi.
***
Khi về đến nhà.
Tô Uyển và Tần Chấp nắm chặt tay nhau, Tần Chấp còn cúi xuống, dùng tay còn lại giúp vợ cởi giày cao gót không được thoải mái ra.
cô vịn lấy anh để mình khỏi bị ngã, sau đó lấy hai đôi dép lê của họ từ tủ giày bên cạnh ra.
Cho đến khi cả hai đã thay giày ra thì cô mới nở một nụ cười xán lạn, rồi hôn lên mặt anh, tay họ vẫn còn đan chặt vào nhau.
Đám bảo vệ biết cậu chủ không thích có người tới gần, đang chuẩn bị lui xuống:… Bộ tay của hai người làm bằng nhựa cao su hay sao vậy?!! Cảm ơn nhưng tụi tui không muốn ăn chén cẩu lương có độc này chút nào cả!
Tiếc thay, cả hai nhân vật chính đều không rảnh chú ý đến đám bảo vệ đau khổ vì bị ngược.
Tần Chấp cởi áo vest ra, mỉm cười dịu dàng nhìn cô cởi cà vạt cho anh, nhẹ nhàng cúi xuống để cô dễ tháo nó ra hơn.
anh rửa tay, rồi xoa đầu cô: “anh đi nấu ăn cho bảo bối đây~”
trên đường về, vì Uyển Uyển sợ anh mệt nên đã hỏi anh có muốn anh ở ngoài không, anh đã từ chối không chút do dự.
Chỉ cần nghĩ đến việc Uyển Uyển ăn đồ do chính tay anh nấu thì lòng anh đã thoả mãn không thôi.
“Bảo bối.” anh cầm một cái tạp dề lên, xoay mặt về phía vợ, trong mắt tràn đầy vui vẻ: “Giúp anh mang được không?”
cô nhận lấy tạp dề từ anh, A Chấp biết cô sẽ không từ chối mà cứ thích thêm hai chữ được không hoài à~
Ây da, cô cũng muốn ôm anh o(≧▽≦)o.
cô cầm tạp dề, đứng sát vào ngực anh, vòng tay qua eo anh rồi buộc tạp dề cho anh.
anh giang hai tay ra, cứ để mặc vợ yêu dính sát vào lòng mình, cảm giác tiếp xúc da thịt thân mật vẫn luôn tốt đẹp như thuở nào.
“Được rồi!” cô cười híp mắt, không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp của anh.
anh bật cười thành tiếng khi thấy hành động siêu cấp đáng yêu của bảo bối nhà mình.
“Em muốn ăn gì?” anh xoa cục bông trước ngực mình, cả khoé mắt đều dịu dàng hẳn.
Mặt cô dính sát vào lòng anh, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Mì~”
Món này khá đơn giản.
Vì Tần Chấp chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng nên hơi thở của cô khiến cả người anh cứng đơ.
“Được~” anh nhịn xuống sự ngứa ngáy trong lòng, hôn lên trán cô: “Thêm một cái trứng chần nước sôi nữa được không?”
cô gật đầu, tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của anh. anh đến chỗ tủ lạnh, lấy một cái trứng ra.
Sau khi nước sôi, anh thành thạo bỏ mì vào rồi đập thêm cái trứng, hoàn toàn không bị trở ngại vì vợ yêu trước mặt mình, nhìn qua là đã biết anh đã quen với chuyện này.
Trong hơi nước, bóng hình của cả hai nhìn rất hài hoà.
***
Tần Chấp vừa dẫn cái đuôi nhỏ của mình vừa đặt đồ ăn đã làm xong lên bàn.
anh sờ đầu cô: “Sao em còn chưa ra nữa? Đến giờ ăn cơm rồi~”
“Em không muốn rời khỏi A Chấp đâu~” cô nắm chặt lấy áo anh, để mặt lên ngực anh, rầu rĩ nói.
Cái ôm ấm áp này là cảng tránh gió của cô, mùi hương quen thuộc của anh cũng khiến lòng cô yên tâm.
“Được rồi~” Ý cười dần lan toả trong mắt anh. anh cũng rất thích hành vi ỷ lại này của cô, thậm chí còn định dung túng cho nó nữa.
Ví dụ như, anh cũng chỉ lấy một cái chén ra.
“Em ngồi đây đi!” anh không kéo cô ra mà tự mình ngồi xuống, khiến cô ngồi vào lòng anh.
“A~” một tay anh bưng cái chén, tay còn lại gắp mì sợi, thổi cho nguội rồi mới đưa đến bên miệng: “Cẩn thận nóng nha em!”
“Dạ!” cô gật đầu, ngoan ngoãn chậm rãi nuốt xuống, ngửa đầu hôn lên khoé môi của anh: “Ngon lắm!”
anh dịu dàng cười, lại thổi nguội gắp mì tiếp theo, rồi đưa đến bên miệng cô.
Nhưng lần này cô lại không chịu ăn.
cô lắc đầu, đẩy gắp mì đến bên miệng anh, đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm: “anh cũng ăn đi!”
Chắc chắn là A Chấp cũng đói bụng giống cô.
“Ừ.” anh cũng không từ chối, ung dung ăn hết gắp mì, giả vờ lơ đễnh liếʍ qua chỗ cô đã ăn.
Cả hai cứ anh một miếng, em một miếng nên chỉ trong chốc lát mà đã ăn hết một chén mì đầy ắp.
“Em no chưa?” anh mỉm cười sờ cái bụng căng tròn của cô.
“Dạ rồi.” cô nằm thẳng cẳng trong lòng anh, yếu ớt gật đầu, kéo tay anh xoa bụng cho mình: “Xoa xoa cho em~”
cô đã vô thức ăn no căng cả bụng luôn rồi.
anh thuận theo ý cô, xoa bụng cho vợ. anh nhìn vợ yêu đang thoải mái nhắm mắt lại ngủ, động tác vẫn không ngừng, ngoài miệng lại nói: “Bé heo lười~”
Em còn chưa tháo trang sức đâu.
Tháo trang sức rồi đến rửa mặt.
nói ra chắc không ai tin nhưng boss Tần đã quá quen tay với việc này.
Sau khi tắm xong cho cô thì cả người anh lại như bốc hoả. Vì sao ấy hả? Vì làn da của cô sau khi tắm quá mềm mại chứ sao. anh cắn yêu mũi cô, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức bảo bối trong lòng mình.
“Ngủ ngon, vợ yêu của anh.” anh nở một nụ cười cưng chiều, hôn lên hôn cô, ôm chặt người trong lòng mình rồi cũng nhắm mắt lại.