"Nha đầu, lại còn ngủ! Sao ngươi không ngủ đến chết đi, cứ như một con lợn, mau dậy làm cơm!" Chu Phương hét vào mặt Đường Âm.
"Ưm..." Đường Âm bất giác rên rỉ, khó nhọc mở hai mắt ra, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Đường Âm đột ngột ngồi dậy, sau đó dùng tay tát vào má mình một.
"Đau quá!" Đường Âm chảy nước mắt, cô nhớ rõ hôm qua mình còn đang giãy dụa trên bàn phẫu thuật, thế nào lại đến nhà họ Chu! Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là một giấc mơ?
Chu Phương hét một hồi lâu cũng không thấy trả lời liền lập tức phá cửa xông vào túm lấy Đường Âm đang nằm trên giường, chửi rủa: "Tao mày mà mày không nghe hả? Mày bị điếc à? Không có tao thì mày không biết đã sớm chết ở đống rác, khúc sông nào rồi, tao chính là bồ tát cứu mạng, mày có dùng cả đời cũng không trả hết ân tình của tao."
Chu Phương mắng chửi nhưng Đường Âm chỉ cúi đầu trầm tư, "Mày, tao nói chuyện với mày như gió thoảng bên tai, mày giả điếc đúng không? Xem tao có đánh chết ngươi không!"
"Dì Chu, con đi ngay đây." Đường Âm giống như ngày xưa, đi vòng qua Chu Phương.
Đường Âm cố gắng nhớ lại, ngày hôm qua còn lên bàn phẫu thuật, hôm nay sao có thể khỏe rồi?
Chu Phương nhìn vào hai mắt cô, hấy cô rất khác so với mọi khi, nhưng lại không biết không giống chỗ nào, chỉ xua tay nói: "Lần này tha cho mày, lần sau còn giả điếc, xem tao có đánh chết mày không!"
Nói xong, Chu Phương liền lấy một chiếc ghế đẩu ra ngồi ở cửa để giám sát việc nấu nướng của Đường Âm, lúc này, Góa phụ Trịnh nghe thấy tiếng quát mắng liền đi đến, thấy Chu Phương đi ra, bà lập tức nắm lấy tay Chu Phương nói: "Chị Chu, chuyện gì vậy, em ra nha đầu này gây không ít phiền phức cho bà rồi."
"Không phải sao!" Chu Phương lập tức bắt đầu than, "Đừng nhìn cô thân hình không lớn, nhưng lại ham ăn, lại còn lười, thật sự là khiến người ta tức chết! Cả ngày cứ bày ra sắc mặt thối, giống như tôi ngược đãi cô ta vậy."
Góa phụ Trịnh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, cô ta cũng không phải là đại tiểu thư, chỉ là một đứa con không ai muốn. Bà cho cô ta ăn ở là đã tốt lắm rồi".
"Ai ai, lời này của bà đã nói lên nỗi lòng của tôi rồi."
Đường Âm đang chuẩn bị đò ăn trong bếp, dường như cô đã sống lại, đây không phải là mơ, cô thực sự không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra trên người, lại được sống vào năm 19 tuổi. Đến nỗi hai người phụ nữ ngồi trước cửa, cô cũng không thèm để trong lòng, thôn phụ (phụ nữ ở nông thôn) chính là như vậy, chỉ thích lo chuyện bao đồng, lắm mồm, cô không so đo với những thôn phụ bình thường kiến thức hạn hẹp này, người cô phải đối phó chính là người một tay che trời ở thành phố A.
Những nỗi đau mà cô phải chịu đựng, cô phải trả lại toàn bộ!
Nhưng hai người phụ nữ lắm mồm này nhìn rất không thuận mắt, cô không quên họ đã ngược đãi cô như thế nào, cô đều nhớ kĩ trong đầu. Cô đang tính toán làm thế nào để đối phó với hai người phụ nữ này, một giọng nói mập mờ kinh tởm vang lên: "Em họ~"
Đường Âm siết chặt con dao trong tay, chính là người đàn ông này, kiếp trước cô vô tri bị hắn ta chiếm tiện nghi, lần này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để chính mình chịu nửa điểm ủy khuất (tủi thân), nghĩ đến đây, Đường Âm cảnh giác nhìn lại.
"Em họ đang làm gì vậy." Chu Quỳnh không cho Đường Âm cơ hội chạy thoát, bước lên trước, bàn tay to béo nắm lấy bàn tay của Đường Âm, không ngừng vuốt ve: "Em họ chăm sóc tay cũng thật không tệ, làn da tinh tế mềm mại, thật muốn cắn một cái."
Đường Âm chán ghét hất tay anh ta ra, nói đùa gì vậy? Cô ở nhà hắn không bằng một con chó, làm gì có thể chăm sóc, Chu Quỳnh không ngờ cô em họ nhát gan lại cự tuyệt, sắc mặt chợt biến, cuối cùng trực tiếp đẩy Đường Âm dựa vào cây cột đằng sau, xem ra hắn ta đã sớm quyết định muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Nhiều lần muốn tránh nhưng vẫn không thoát ra được, Đường Âm vừa muốn hét lên, chợt trong lòng nghĩ đến một, nhẹ giọng nói: "Anh họ, sao anh lại thô lỗ như vậy, lại làm đau người ta."
Dáng vẻ khúm núm của Đường Âm đột nhiên làm trái tim của Chu Quỳnh mềm ra, anh buông tay ra, "Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ không thô lỗ như vậy."
Trong lòng Đường Âm không ngừng cười, chưa từng thấy con gái nhà lành nào bị chiếm tiện nghi mà con ngoan ngoãn phối hợp? Chắn chắn đó không phải là cô.
"Bên ngoài còn có người, không bằng chúng ta đến nhà trọ nhỏ trong trấn, sau đó anh muốn thế nào thì thế đó." Đường Âm giả bộ ngượng ngùng.
"Thật không?" Rõ ràng là Chu Quỳnh không thể dừng lại.
"Vậy thì chiều nay, em nấu cơm xong sẽ đi." Đường Âm xác định thời gian.
"Nếu cô dám lừa tôi, cô biết rõ hậu quả." Chu Quỳnh gay gắt nói.
"Các ngươi đang nói cái gì vậy!" Lưu Oánh vào phòng bếp liền thấy người đàn ông của mình đang cùng Đường Âm dây dưa, hét lên.
Nhìn thấy đó là vợ của mình, Chu Quỳnh vội xua tay sợ hãi lo lắng nói: Là do em họ không biết nấu cơm, nh định dạy em ấy một chút, em đừng nghĩ nhiều. "
Nói xong anh ta liền huýt sáo đi ra ngoài, không quên sờ soạn một phen tay của Đường Âm rồi mới rời đi.
Tất nhiên Lưu Oánh biết người đàn ông của mình là dạng gì nên cô chỉ khịt mũi. Lại nhìn dáng vẻ của Đường Âm, hung hăng liếc nhìn cô một cái, sau đó vặn eo rắn đi ra ngoài.
Đường Âm cười lạnh một tiếng, tâm tư của chị dâu cô thật lớn, chồng ở bên ngoài phodng túng, cô ta ở nhà yêu đương vụng trộm, kiếp trước bị bắt quả tang, cuối cùng đẩy hết tội cho cô, lần này cô sẽ không để cho cô ta thực hiện được.
"Nha đầu thối, mày đang làm mãn hán toàn sao, sao vẫn chưa xong!" Chu Phương sốt ruột hét lên.
"Xong rồi, sắp xong rồi." Đường Âm nhanh tay.
Tới lúc ăn cơm, Chu Phương không muốn tạm biệt Trịnh quả phụ, "Không bằng ở lại nhà tôi ăn cơm đi, chúng ta lại tâm sự." Như thể thật vất vả mới gặp được, chỉ hận biết nhau muộn quá, Chu Phương muốn giữ lại để nói chuyện bát quái, đây là người hợp với bà ta.
Góa phụ Trịnh xua tay, lịch sự từ chối: "Không, không. Bữa ăn của tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi ăn đi."
Trịnh quả phụ rời đi, Chu Phương mới chú ý đến Đường Âm đã đứng sang một bên từ lâu, "Sao mày lại đứng ngây ngốc ở đây, không cho tao ăn cơm!"
"Dì Chu, cơm đã dọn sẵn rồi, chỉ chờ dì ngồi dùng." Đường Âm thận trọng nói.
"Nha đầu ngươi, giờ còn biêt dương đông kích tây." Chu Phương nhỏ giọng than thở.
Cô đã không còn là cô của trước kia, Đường Âm âm thầm cắn chặt răng.
"Con đã xem xét lại sâu sắc lại rồi, trước kia con đã quá. Sau này nếu có chuyện gì, con đều sẽ hầu hạ dì." Cô thuận miệng nói, đánh tốt lắm Chu Phương.
"Xem ra cô đã trưởng thành, đầu đã mở ra." Chu Phương liếc nhìn cô một cái nói.
Bữa sáng rất nhanh liền ăn xong, Đường Âm đang thu dọn một mình trong bếp, vừa rửa bát vừa nghĩ cách một hồi chỉnh Chu Quỳnh như thế nào. Chỉ nghĩ đến đây, Chu Quỳnh đã lén lút bước vào, xoa xoa tay cô, lộ ra hàm răng to màu vàng lởm chởm trông như một tên trộm: "Tôi nói này em họ, cô không lừa tôi đấy chứ."
"Sẽ không, sẽ không, có cho em cũng không dám. Nếu em lừa anh, anh liền đuổi em ra khỏi nhà, để em tự sinh tự." Hàng mi dàu trên đôi mắt to chớp chớp. Tâm lý muốn từ chối, người bị hại chính là ngươi đó.