Vợ Cấm Dục Giả Bộ
Chương 2

Lục Trầm Uyên kinh ngạc nhìn về phía Tô Đường, đây là lời Tô Đường luôn luôn lạnh lùng có thể nói ra sao?
"Em nói cái gì?”
Lục Trầm Uyên gần như không thể tin vào tai mình. Nếu không phải vì trong phòng chỉ có anh và Tô Đường, anh sẽ cho rằng đây là ảo giác.
"Tôi không nói gì cả. Anh mau ra ngoài đi, tôi còn phải đi tắm.”
Tô Đường nghiêng đầu cắn một góc gối, nhíu mày nhịn xuống. Giống như đang thúc giục nhanh chóng kết thúc chuyện tìиɧ ɖu͙© hoang đường này.
[A ŧıểυ huyệt bị bắn thật thoải mái. Bên trong ngứa quá, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn chơi thêm một lát......đừng rút ra......]
Lục Trầm Uyên lại nghe thấy giọng nói hổn hển của Tô Đường. Lúc này anh chăm chú nhìn Tô Đường, phát hiện từ đầu tới cuối Tô Đường không hề mở miệng. Anh có thể khẳng định giọng nói đó không phải Tô Đường nói ra, mà là giọng nói trong lòng cô!
[Ơ? Sao anh ấy còn chưa ra ngoài? ŧıểυ huyệt ngứa quá, thật muốn ©ôи th!t lớn cử động, hung hăng ma sát với ŧıểυ huyệt.]
Tô Đường cắn góc áo gối, tử ©υиɠ bị gậy thịt chọc đến chua xót không thôi, lại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới, giờ phút này là lúc trống rỗng nhất.
Nếu Lục Trầm Uyên không chạm vào cô nữa, cô thà rằng Lục Trầm Uyên lập tức rút ra khỏi huyệt nhỏ của mình. Nếu không, cô sợ mình nhịn không được, co rút ŧıểυ huyệt của mình để mυ"ŧ ©ôи th!t vào bên trong.
[Sao Lục Trầm Uyên vẫn chưa rút ra. Không phải anh ấy muốn làm thêm một lần nữa chứ? Quá tuyệt vời! ŧıểυ huyệt còn muốn ăn ©ôи th!t lớn.]
Lục Trầm Uyên nghe thấy giọng nói trong lòng Tô Đường thì hít một hơi lạnh. Anh không biết thì ra người vợ lạnh lùng của mình lại da^ʍ đãиɠ đến vậy.
Kết hôn ba năm, cho tới bây giờ cô chưa từng để lộ bộ mặt thật trước mặt anh!
Lục Trầm Uyên nghĩ đến Tô Đường ngụy trang lừa gạt, trong lòng nhịn không được dấy lên một tia tức giận. Tệ hơn là khi nghe được giọng nói mềm mại da^ʍ đãиɠ trong lòng Tô Đường, anh lại có phản ứng!
[©ôи th!t của Lục Trầm Uyên lại lớn lên... Chẳng lẽ anh ấy còn muốn làm lại lần nữa? Thật tốt quá! Đợi đã, anh ấy vẫn cắm bất động trong huyệt nhỏ của mình, không phải là không được đó chứ?]
Sắc mặt Lục Trầm Uyên lập tức trầm xuống.
Không được sao? Người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Lại dám nghi ngờ anh không được?
[Chậc chậc chậc, sắc mặt thật khó coi. Nhất định là còn muốn làm lại một lần, nhưng sợ xuất tinh sớm. Aiz, một lần thì một lần vậy. Bình thường anh ấy chỉ làm một lần rồi rút ra.]
Tô Đường bỗng nhiên cảm giác được nhiệt độ trong không khí thấp hơn vài độ. Rõ ràng trong ŧıểυ huyệt hàm chứa một gậy thịt nóng bỏng, nhưng cơ thể lại cảm thấy rét run.
Thậm chí Tô Đường còn cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình, cô theo bản năng nhìn về phía Lục Trầm Uyên.
Chỉ thấy sắc mặt Lục Trầm Uyên xanh mét, trên khuôn mặt nham hiểm đầy sát khí. Ánh mắt nhìn cô giống như nhìn người chết.
Tô Đường còn đọc được bốn chữ “nghiến răng nghiến lợi” trên mặt Lục Trầm Uyên.
“Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Tô Đường và Lục Trầm Uyên chỉ là vợ chồng bề ngoài, những lúc riêng tư cho dù không có ai thì cũng chưa bao giờ gọi thân mật chồng vợ, mà gọi Lục Trầm Uyên là Lục tiên sinh.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô còn có mặt mũi để hỏi câu đó nữa à!
Anh muốn giết người ngay bây giờ!
[Trời ạ, không phải là không được thôi sao? Sao lại nổi giận đến vậy? Nếu Lục Trầm Uyên không được, còn không bằng để mình ở trên. Tư thế ở trên rất sảng khoái, cưỡi vài cái là có thể cao trào. Đến lúc đó anh ấy bắn sớm cũng không thành vấn đề.]
“A!”
Một giây tiếp theo, hai chân Tô Đường bị banh ra hết cỡ, gậy thịt vốn chuẩn bị rút ra từ trong huyệt nhỏ của cô đột nhiên cắm mạnh vào.
Tô Đường vốn muốn kìm nén làm bộ lãnh đạm nên không kịp phản ứng, sự va chạm hung ác làm cho cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
-----------
Nam chính: Không được? Ha ha.
[
