Qua ngày hôm sau, cô cùng anh và mấy con người kia trở về Trung Quốc trừ Nhất Dương bởi Nhất Dương còn có chuyện phải làm nên không về.
Sau vài tiếng cuối cùng chiếc máy bay cũng đáp xuống sân bay riêng, cũng như lần trước cô cảm thấy rất khó chịu, hồi đó cô có bị gì đâu sao bây giờ cô lại khó chịu cơ chứ.
Cô nhìn qua anh thấy anh đang rất vui như là sắp gặp lại một người nào đó rất quan trọng vậy, à đúng rồi anh sắp về với người anh yêu cơ mà, làm sao mà không vui được cơ chứ. Cô thở dài rồi lên xe cùng anh về Lãnh Gia.
Lúc bước vào bên trong, Hạ Giang ngay lập tức chạy đến ôm anh:
- Anh à, em nhớ anh lắm - Hạ Giang
- Ừm, anh cũng nhớ em - anh
- Anh đi lâu quá chừng - Hạ Gian
- Xin lỗi bảo bối của anh nhiều lắm - anh
Cô nghĩ thầm: " Mới đi có ba ngày mà lâu á ". Thật chẳng hiểu nổi ả tả với anh đang nghĩ gì nữa. Chỉ mới ba ngày mà làm như ba nghìn năm vậy á. Cô đi lên phòng mình chứ đứng đây một hồi cô sẽ nôn bởi những lời giả tạo kia quá.
Cô chợt nhớ đến bà bà, chắc mai đến thăm đến bà bà mới được. Cô, mỉm cười rồi lấy đồ vào tắm.
Tắm xong cô nhận được tin nhắn của Băng Băng: " Nguyệt Nguyệt, cậu ra ngoài với tớ một chút tớ cho cậu xem cái này ".
Cô xem tin nhắn xong liền thay bộ đồ khác đi ra ngoài. Anh cũng chẳng thèm hỏi cô đi đâu bởi toàn bộ anh đều quan tâm tới Hạ Giang. Ả ta nhõng nhẽo:
- Anh à, em muốn ăn xoài - Hạ Giang
- Sao??? Bảo bối của anh muốn ăn xoài à, em muốn ăn xoài gì đây? - anh
- Em muốn ăn xoài chua cơ - Hạ Giang
- Được rồi - anh
Cô đi ra căn nhà này liền thấy chiếc xe của nhỏ đậu ở đó, cô leo lên xe, nhỏ không nói gì đạp ga chạy đi. Chạy đến quán Happy Coffee, nhỏ và cô vào kêu nước uống rồi nhỏ mới nói:
- Hôm qua tớ thấy ả ta đi với một người đàn ông khác - nhỏ
- Thật sao? - cô
- Thật - nhỏ
- Cậu có nhìn rõ mặt người đó không? - cô
- Không nhưng tớ có thể nhận ra nếu nhìn thấy - nhỏ
Đến lúc này cô nhăn mặt lại vì khó chịu, không hiểu sao cô lại thấy khó chịu từ sáng tới giờ, ăn cũng không muốn ăn, thật rất khó chịu. Nhỏ nhìn mặt cô nhăn lại liền hỏi:
- Cậu sao vậy? - nhỏ
- Tớ thấy khó chịu quá - cô
- Từ khi nào? - nhỏ
- Không biết nữa, tớ thấy khó chịu sáng giờ rồi - cô
- Mà nè, tớ hỏi nha, anh ta và cậu đã xảy ra quan hệ gì chưa vậy - nhỏ
- Ừ thì... Thì có - cô
- Cái gì? Vậy thì đi với tớ - nhỏ
- Đi đâu? - cô
- Đến bệnh viện - nhỏ
- Đến đó làm gì chắc tớ chỉ không tiêu thôi - cô
Dù vậy cô cũng bị nhỏ kéo đến bệnh viện, lúc tới lượt cô khám, cô sợ quá chừng, nên nhỏ thay cô trả lời:
- Em đến đây làm gì? - bác sĩ
- Cậu ấy đến đây khám thai ạ - nhỏ
- Được rồi, em lên giường đó nằm đi - bác sĩ
- Vâng - cô
Một lúc sau, bác sĩ nói:
- Chúc mừng em, em đã mang thai được 2 tuần rồi - bác sĩ
- Sao ạ? - cô hoang mang tột độ
- Em được làm mẹ rồi nhưng có vẻ cái thai hơi yêu nên chị sẽ cho em thuốc bổ, về nhớ uống nhé - bác sĩ.
- Cảm ơn chị - nhỏ
Sau khi bác sĩ bước ra ngoài, cô quay qua hỏi nhỏ:
- Giờ tớ phải làm sao đây? - cô
- Haizzz, dù gì thì cũng có rồi thì giữ thôi, đứa bé không có tội mà - nhỏ
- Nhưng... Anh ấy - cô
- Kệ tên đó đi, mai mốt tớ sẽ giúp cậu mọi thứ - nhỏ
- Cảm ơn cậu - cô
Đưa cô về nhà, nhỏ nhanh chóng gọi cho Tuấn Kiệt:
- Alo, anh nghe - Tuấn Kiệt
- Anh à, Nguyệt Nguyệt có thai rồi - nhỏ.
- Thật sao? - Tuấn Kiệt
- Thật - nhỏ.
- Được rồi, anh bây giờ đang ở bên Pháp rồi nên nhờ em chăm con bé dùm anh - Tuấn Kiệt
- Vâng, em biết rồi - nhỏ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc cô bước vào bên trong phòng khách, thật cô chẳng muốn đụng mặt cô ta chút nào nhưng mà cứ phải gặp cô ta. Cô ta liếc cô một cái rồi nói với anh:
- Anh à, chúng ta đi thôi - Hạ Giang
- Ừm - anh
Cô cũng chẳng nói gì đi thẳng lên phòng, cô không sợ mang thai nhưng điều cô sợ là anh không chấp nhận, cô sợ anh sẽ bắt cô bỏ đứa bé này, cô rất sợ. Nếu như vậy cô sẽ chẳng nói cho anh biết rằng cô đang mang thai đâu, cô sẽ giữ đứa bé này và sẽ nuôi nó, cô sẽ rời khỏi đây để ở cùng con của cô. Cô lấy tay xoa lên bụng của mình, nói:
- Con à, mẹ sẽ không bỏ con đâu, con yên tâm đi, mẹ sẽ rời khỏi đây và sinh con ra, đến lúc đó mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, con nhé - cô