Viễn Khê

Chương 85 - Chương 84

Trước Sau

break
“Tô Nam? Uh, đã tới siêu thị, vừa vào không lâu.”

“Các anh sắp tới?”

“Được, em ở siêu thị chờ các anh. Em ở lầu hai – khu chuyên về rau củ. Được, em chờ các anh.”

Cúp điện thoại, Cố Khê nói với con trai: “Ba Triển và ba Kiều lập tức đến, chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ.”

“Dạ.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi người đẩy một chiếc xe mua sắm. Trong xe mua sắm do Dương Dương đẩy để các loại nguyên liệu nấu ăn, còn trong xe mua sắm do Nhạc Nhạc đẩy thì để túi sách của bốn đứa bọn nó. Tom và Thomas nhìn chăm chú vào các loại đồ ăn muôn màu muốn sắc mà do dự, bởi vì mặc kệ là đồ ăn gì tới tay chú Cố rồi đều có thể biến thành từng món ngon mỹ vị, muốn buông tha cho cái nào cũng đều luyến tiếc.

Đang chọn chọn, Tom và Thomas đồng thời dừng động tác, tiếp theo hai đứa đồng thời quay đầu về một hướng, trên mặt mang theo cảnh giác. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn theo phương hướng bọn nó đang nhìn, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Cố Khê đang xem giá cả rau dưa cũng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tom và Thomas hướng một cái kệ hàng đi tới.

“Tom, Thomas?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy qua theo, Cố Khê đứng ở tại chỗ vẻ mặt khó hiểu, xảy ra chuyện gì sao?

Tom và Thomas đi qua, rồi đi chung quanh nhìn nhìn, sau đó Tom nghiêm túc nói với Dương Dương và Nhạc Nhạc: “Có người theo dõi chúng ta.”

Thomas lại tìm một vòng, sau khi quay lại, nói: “Hắn chạy rồi.”

“Sao các em biết có người theo dõi chúng ta?” Dương Dương và Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.

Tom nói: “Từ lúc 4 tuổi, bọn em đã đi theo nhóm Sophie cùng bọn họ huấn luyện lực nhạy bén. Vừa rồi em và Thomas đều cảm giác được có người đang rình chúng ta.”

Thomas gật gật đầu: “Chính xác là đang nhìn trộm chú Cố và các anh.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc liền trở nên khẩn trương, Tom hướng bọn họ làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói: “Em không cảm nhận được nguy hiểm trên người đối phương, hẳn là không có ác ý. Đừng làm cho chú Cố lo lắng.”

Thomas nói: “Có lẽ là người quen trước kia của chú Cố.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc rất lo lắng, Tom và Thomas giữ chặt tay hai người bọn họ, nói: “Không phải sợ, cho dù đó là người xấu chúng em cũng có thể bảo hộ chú Cố.”

“Đừng nói cho ba ba của anh biết.” Dương Dương nói.

“Dạ.”

Bốn đứa nhỏ quay trở lại, Cố Khê hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thomas cười nói: “Vừa nãy con nghe được tiếng giống như chuột kêu, kết quả chạy tới thì thấy không phải, chỉ là món đồ chơi.”

“Thomas ghét chuột nhất.” Tom bổ sung.

Cố Khê nở nụ cười, nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ chú Triển và chú Kiều, các con xem muốn ăn cái gì.”

“Muốn ăn lẩu, trời lạnh là lúc ăn lẩu.” Thomas giơ cao tay lên.

“Con cũng muốn ăn.” Tom cũng giơ cao tay. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng như thế.

“Không thành vấn đề.” Cố Khê nhìn về phía khu đông lạnh: “Các con đi lấy một tảng thịt dê đi, buổi tối ăn lẩu.”

Tom nói: “Con muốn ăn cay.”

Nhạc Nhạc nói: “Con muốn ăn canh suông.”

“Vậy ăn lẩu uyên ương.” Cố Khê lên tiếng.

Bốn đứa nhỏ chạy về phía khu đông lạnh. Khúc nhạc đệm vừa rồi, Cố Khê căn bản không để ở trong lòng, đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại đây.

Ở một kệ hàng cách phía sau Cố Khê một khoảng ngắn, một người đang che miệng ngừng thở nhìn lén Cố Khê, tính cảnh giác của hai đứa bé kia quá mạnh, thiếu chút nữa đã phát hiện ra hắn. Lau đi mồ hôi lạnh do hai đứa con lai dọa toát ra, Triển Tô Phàm làm bộ mua sắm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Khê. Đúng là người kia, hơn nữa sau khi hai đứa con lai gọi “chú Cố”, hắn càng xác định người đàn ông trung niên có mái tóc bạc kia chính là Cố Khê.

13 năm, Cố Khê thay đổi quá nhiều, và cũng nhìn ra được trong 13 năm này cậu sống rất chật vật, nhưng cậu vẫn là xinh đẹp như thế, cậu đã làm cha nên có thêm một ít thành thục và mị lực, khó trách anh hắn và anh Thiệu Bắc vẫn chung thủy nhiều năm như thế. Chính là hai đứa bé kia, hai đứa nhỏ kêu Cố Khê là ba ba … Tại sao lại giống anh Thiệu Bắc như vậy? Khóe mắt liếc thấy có hai người đàn ông quen thuộc đang đi tới, Triển Tô Phàm vội vàng trốn vào một góc khuất giữa các kệ hàng.

“Tiểu Hà.”

Nghe hai đạo âm thanh, Cố Khê liền quay đầu lại, hướng hai người đang đi tới nở một nụ cười tươi: “Tô Nam, Thiệu Bắc.”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Tom và Thomas đâu?” Không thấy bốn đứa nhỏ ở bên người Cố Khê, hai người liền hỏi.

Cố Khê nhìn về phía khu đông lạnh, nói: “Tối nay bọn nhỏ muốn ăn lẩu, em bảo bọn nó tự đi chọn món mình muốn ăn.”

“Bốn tên nhóc tham ăn này.” Kiều Thiệu Bắc vừa cười vừa lắc đầu, thân mật ôm lấy bả vai của Cố Khê một cái, rồi mới buông tay hỏi: “Thầy giáo tìm em có chuyện gì?”

Cố Khê và hai người đi về phía khu đông lạnh.

Cố Khê nói: “Thầy chủ nhiệm của Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc nhảy lớp lên năm 3, muốn chúng ta đi thử chỉ số thông minh của hai đứa, còn nói hai đứa chẳng có sở trường gì, hẳn là nên bồi dưỡng.”

“Không cần thiết.” Triển Tô Nam thản nhiên nói.

Bốn đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ, liền hướng bọn họ ngoắc: “Ba Triển (chú Triển), ba Kiều (chú Kiều).”

Vừa thấy trong xe mua sắm bỏ đầy nguyên liệu nấu ăn, Triển Tô Nam xoa xoa đầu Tom và Thomas: “Nhiều như thế, có thể ăn hết không?”

“Có thể, chúng con là dạ dày khổng lồ.” Hai bé không chút nào khiêm tốn.

“Ha hả.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng gia nhập vào hàng ngũ đại quân mua sắm, Cố Khê theo chân bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, người một nhà vui vẻ hoà thuận. Triển Tô Phàm ở xa xa vẫn đang nhìn lén bọn họ, tầm mắt vẫn luôn quét tới quét lui ở trên người Kiều Thiệu Bắc và hai đứa bé lớn tuổi, giống, quá giống, càng xem càng giống! Tại sao con của Cố Khê lại giống anh Thiệu Bắc như vậy?

Đi được một đoạn, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xoay người nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, có người theo dõi bọn họ.

Cố Khê đang chọn lựa vài thứ, rồi cầm lấy một bao bánh mật hỏi: “Có muốn ăn bánh mật chiên hay không?”

“Muốn!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi cùng quay đầu lại cười nói: “Em làm cái gì chúng ta cũng đều thích ăn.”

Cố Khê ngượng ngùng mà hấp hé miệng, đem bánh mật bỏ vào trong xe mua sắm.

Lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Triển Tô Nam sờ đầu Dương Dương và Nhạc Nhạc nói: “Cuối tuần đi trường đua, ngựa con của các con đã trưởng thành không ít.”

“Dạ! Ba Triển, chúng con có thể cỡi không?” Nhạc Nhạc khao khát hỏi.

“Đương nhiên có thể. Cuối tuần ba sẽ dạy các con cưỡi ngựa, Tom và Thomas muốn đi không?”

“Dạ đi.”

Ba người đàn ông và bốn đứa nhỏ đi qua khu thực phẩm, Triển Tô Phàm trộm đi theo phía sau bọn họ không dám đi qua theo. Vừa rồi lại xém chút nữa bị anh hai và anh Thiệu Bắc phát hiện, Triển Tô Phàm không dám đi theo nữa. Mang đầy bụng nghi hoặc cùng chấn động, Triển Tô Phàm lặng lẽ rời khỏi siêu thị.

Sau khi càng quét siêu thị vài vòng, bọn họ chở một xe đầy chiến lợi phẩm về nhà.

Bởi vì buổi tối ăn lẩu, cho nên Cố Khê cũng không quá bận rộn, chỉ cần điều phối gia vị và canh lẩu là xong. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas vội vàng ngồi vào bàn, người hầu đem nồi lẩu đặt ở giữa bàn ăn, Tom và Thomas đã bắt đầu chảy nước miếng.

Cố Khê điều phối gia vị rất chuẩn, nên nồi lẩu ăn rất ngon, Cố Khê do có chút nguyên nhân nên không dám ăn cay, cũng không dám ăn quá nhiều thịt, bất quá nhìn thấy mọi người – nhất là bọn nhỏ ăn ngon lành như vậy, cậu lại cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Sau bữa cơm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc theo thường lệ tản bộ cùng Cố Khê ở trong sân, tuy thời tiết đã lạnh, nhưng nếu trời không mưa, Cố Khê đều có thói quen ăn cơm xong sẽ đi tản bộ một chút. Ông Từ đã có thể dùng nạng chậm rãi đi đường, Dương Dương và Nhạc Nhạc ở trong phòng đỡ ông nội tập luyện đi đường thuận tiện tiêu cơm, ngoài trời có chút lạnh, Ông Từ chỉ có thể đi bộ ở trong nhà.

Mắt thấy gần sắp cuối năm, trong lòng mỗi người Từ gia, còn có Cố Khê và bọn nhỏ đều xúc động hàng vạn hàng nghìn lần. Cuộc sống của Cố Khê và bọn nhỏ do hai người đàn ông tìm đến mà đã xảy ra biến hóa hoàn toàn, người Từ gia cũng hưởng ké được nhiều ưu đãi. Doanh Hải từng là một nơi cực kỳ xa xôi, hiện giờ ông Từ và bà Từ lại định cư ở Doanh Hải, thậm chí còn ở trong biệt thự mà cả đời bọn họ cũng không dám tưởng tượng, cái loại xúc động này có thể thông cảm.

Dưới ánh đèn nhu hòa, tay Cố Khê được hai bàn tay to lớn ấm áp nắm thật chặt, đi ở giữa hai người, tâm tình của cậu thực bình tĩnh, thực bình tĩnh. Ở trong sân dạo qua một vòng, Triển Tô Nam tiếp tục bàn về chuyện lúc trước chưa nói xong.

“Năm sau Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ đi Mỹ, không cần thiết phải nhảy lớp, chuyện này anh sẽ nói cho thầy chủ nhiệm của hai đứa biết. Còn chuyện sở trường, hỏi xem hai đứa muốn học cái gì.”

Cố Khê nghĩ tới gì đó, đột nhiên nở nụ cười, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhìn về phía cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

Cố Khê cười nói: “Chỉ sợ Dương Dương và Nhạc Nhạc thích nhất là tự mình gây dựng sự nghiệp đi.”

Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó phá lên cười ha ha, đúng vậy, so với đàn dương cầm hội họa gì đó, con bọn họ càng thích việc buôn bán kiếm tiền. Kiều Thiệu Bắc ho hai tiếng, làm bộ như thật mà nói: “Hay là bồi dưỡng thứ hai đứa yêu thích nhất đi, thương trường cũng là một nghệ thuật mà, bọn họ rất đặc biệt.”

Cố Khê lắc đầu bất đắc dĩ, điểm này của hai đứa nhỏ thật sự là di truyền hoàn toàn từ hai người kia.

Quả nhiên, lúc sắp đi ngủ, Dương Dương và Nhạc Nhạc được ba Triển và ba Kiều hỏi bọn nó muốn học sở trường gì, hai đứa không cần suy nghĩ liền trả lời “tự gây dựng sự nghiệp”. Nghe hai bé trả lời như thế, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền túm hai bé vào lòng, rồi xoa mạnh đầu hai bé một trận. Kỳ thật cũng không thể trách bọn nó a, từ nhỏ bọn nó đã luôn hy vọng mình có thể kiếm được một ít tiền để giảm bớt gánh nặng cho ba ba, kéo dài trong thời gian dài liền trở thành chuyện muốn làm nhất của bọn nó.

Kết quả thương lượng cuối cùng là – mỗi tuần Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ dẫn Dương Dương và Nhạc Nhạc tới sở văn hóa bồi dưỡng nghệ thuật một lần, ví dụ như xem triển lãm tranh, hay nghe âm nhạc gì gì đó. Dương Dương và Nhạc Nhạc đối với loại này chẳng có chút hứng thú nào, bất quá nếu thầy giáo muốn bồi dưỡng nghệ thuật thì bọn họ vẫn vui lòng làm theo. Chờ sau khi bọn nhỏ đi Mỹ thì Rex và Angela sẽ căn cứ vào tình huống của bọn nhỏ mà an bài chương trình học thích hợp.

Khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trở lại phòng ngủ, Cố Khê mệt mỏi một ngày đã ngủ mất, đèn bàn vẫn bật, đó là bật sáng vì bọn họ. Trái tim lập tức tràn đầy hạnh phúc, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng tắm riêng biệt tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, rồi nhẹ nhàng lên giường. Máy điều hòa mở lớn, trong phòng vô cùng ấm áp. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nằm ở hai bên người Cố Khê, cũng không lập tức tắt đèn, mà tràn ngập yêu thương cùng đau lòng nhìn chăm chú vào Cố Khê.

Gió lạnh ngoài phòng thổi qua từng trận, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Cố Khê, mái tóc bạc trắng vẫn chói mắt như cũ. Nghĩ đến mười mấy năm qua, người này phải ở bên ngoài bày bán vỉa hè trong thời tiết rét lạnh, chịu đựng đông lạnh, chịu đựng ốm đau, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hận không thể đem người này nhập vào trong thân thể mình. Trời lạnh, người này cũng không nói gì, nhưng bọn hắn biết xương cốt người này lại bắt đầu đau đớn.

Nghĩ đến lời nói của Angela, Triển Tô Nam nhẹ nhàng sờ lên bụng Cố Khê, nơi đó vẫn chưa có tin tức gì, y hy vọng Cố Khê có thể mang thai, không phải vì y, y chỉ muốn có thể chăm sóc Cố Khê ở cữ. Y muốn lúc Cố Khê mang thai thích ăn gì thì ăn cái đó, không cần để ý xem món đó mắc hay rẻ, tiền có đủ hay không,.

Cảm giác tồn tại của hai người còn có vuốt ve như có như không của bọn họ khiến cho Cố Khê tỉnh lại, hơi hơi mở mắt ra, trong mơ hồ thì thấy hai người đang nhìn chằm chằm mình, Cố Khê lẩm bẩm một câu: “Còn chưa ngủ sao?”

“Ngủ đây.” Kiều Thiệu Bắc tắt đèn bàn, cùng Triển Tô Nam nằm vào trong ổ chăn, rồi theo thói quen ôm lấy thắt lưng Cố Khê.

“Trời lạnh, chú ý đừng tắm nước lạnh.”

“Uh… Mau ngủ đi…”

Loại lời nói bình thản mang đầy hương vị gia đình này khiến Kiều Thiệu Bắc nhịn không được hôn lên môi Cố Khê, Cố Khê cũng không né tránh, cậu nửa ngủ nửa tỉnh mang theo một chút ngượng ngùng mà đón nhận Kiều Thiệu Bắc mở miệng cậu ra, dây dưa môi lưỡi với cậu.

Độ ấm trong chăn dần dần tăng lên, Cố Khê phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, chỉ chốc lát sau liền nghe có người áp lực hỏi: “Tiểu Hà, đêm nay, có thể chứ?”

“Ngày mai… Muốn, nghe Angela, giảng bài…”

“Bọn anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”

“… Dạ.”

Đèn bàn lại mở lên, bất quá ngọn đèn được chỉnh nhu hòa hơn lúc nãy. Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngâm nga của Cố Khê. Trời lạnh, thế nhưng trong phòng lại càng ngày càng ấm áp, không những ấm áp mà còn khiến cho người ta nóng rực.



Lúc ăn sáng, ông Triển đọc báo sáng xong, thì thấy đứa con út đang cắn bánh bao không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bát cháo ngẩn người, ông gõ gõ bàn: “Tô Phàm? Tô Phàm! Sáng sớm mà phát ngốc gì vậy!”

“A!” Triển Tô Phàm giật mình hoàn hồn, bánh bao trong tay xém chút nữa rớt vào trong bát cháo. “Không, không có gì.”

“Xảy ra chuyện gì? Có phải ở công ty anh con lại khó dễ con không?” Sắc mặt Ông Triển không vui, hỏi. Sau khi con út trở về, ông và vợ cũng quay về nhà mình.

Triển Tô Phàm nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không, không có. Anh không phải là loại người không biết phân biệt công và tư, hơn nữa anh cũng không gây khó dễ cho con. Con ở công ty rất bận rộn, anh hy vọng con có thể sớm nắm bắt được công ty, nên những quyết định quan trọng anh đều để cho con tham gia.” Cho dù có hắn cũng không dám nói với cha.

“Hừ!” Nào biết, ông Triển cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại càng thêm tức giận.”Ta còn không biết nó đang tính toán gì sao?”

“Ba?”

Ông Triển nhìn chằm chằm vào con út, sau đó thở dài, nói: “Con ở Kenya làm rất tốt, bây giờ trở về đây, ở công ty làm cũng rất tốt. Đàn ông Triển gia chúng ta không có kẻ bất lực.”

“Con biết, ba, con sẽ không để cho Triển gia và cha mất mặt.” Bỗng nhiên nhớ tới hai đứa bé kia, ánh mắt Triển Tô Phàm có chút hoảng hốt, nhưng rất mau lại hoàn hồn.

“Tô Phàm.”

“dạ?”

Triển Khôn do dự hỏi: “Anh con gần đây có chỗ nào khác thường không?”

“Chỗ khác thường?” Triển Tô Phàm cố gắng nhớ lại, rồi lại thật cẩn thận nhìn cha, nói: “Con không phát hiện gì cả. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn.”

Ông Triển vừa nghe thế, sắc mặt càng thêm tối tăm. Qua một lúc lâu, ông khẽ cắn môi, hỏi: “Con có biết, cái tên Cố Khê kia, hiện đang làm gì không?”

Triển Tô Phàm không chút nghĩ ngợi liền lắc mạnh đầu: “Không biết. Ở trước mặt con anh không nói gì cả, con cũng không thấy anh dẫn cậu ta tới công ty.” Nghĩ đến ông già nhà mình lại muốn nhúng tay vào, Triển Tô Phàm rất bất an mà nói: “Ba, anh tìm cậu ta nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được rồi, ngài cũng đừng quản chuyện của bọn họ nữa. Nếu anh nguyện ý buông tay thì đã buông tay từ lâu.”

Trừng mắt nhìn con út, Triển Khôn nói: “Ta mới lười quản chuyện nhảm nhí của nó. Ta chỉ muốn biết anh con cho tên đó tới công ty làm việc hay là nuôi tên đó.”

Triển Tô Phàm nào dám lắm miệng, thật cẩn thận mà trả lời: “Con không nghe nói cậu ta đang làm việc ở công ty, có thể anh tìm cho cậu ta công việc khác. Dù sao cậu ta cũng là đàn ông, cũng không thể để anh hai nuôi cậu ta đi.”

“Hừ, khó nói. Không phải trước kia tên đó được anh con và Thiệu Bắc nuôi sao?”

Triển Tô Phàm vội vàng nói tốt: “Khi đó cậu ta vẫn còn là học sinh, hơn nữa cậu ta cũng có đi làm công a. Ba, đều đã mười mấy năm, nếu cậu ta là loại người để người khác nuôi thì sao có thể sống sót a, hơn nữa cậu ta còn có con phải nuôi mà.” Nói thật ra là – cho dù Cố Khê được anh hắn và anh Thiệu Bắc nuôi cũng là chuyện đương nhiên a. Tất nhiên lời này Triển Tô Phàm không dám nói ở trước mặt cha, miễn cho cha lại hiểu lầm Cố Khê hơn nữa.

“Vừa nhắc đến là ta lại nổi giận.” Triển Khôn cả giận nói: “Người ta đều đã kết hôn sinh con, anh con và Thiệu Bắc chính là bị mù rồi. Vì tên đó giữ mình như ngọc không nói, hiện tại ngay cả con của mình cũng không muốn. Vốn ta nghĩ bọn nó sẽ không hồ đồ ở trên chuyện này, nào biết bọn nó vừa gặp tên đó xong liền trở nên điên điên khùng khùng. Ta cũng không bảo bọn nó lấy người khác, bọn nó ở Mỹ nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết đến chuyện mang thai hộ sao? Chẳng lẽ còn muốn ông già này phải đích thân nói rõ thì bọn nó mới hiểu sao?”

Triển Tô Phàm nhanh chóng trấn an cha, nói: “Ba, không phải Cố Khê vừa trở về sao, anh và anh Thiệu Bắc khẳng định sẽ không có tâm tư này. Nói không chừng vài năm sau bọn họ sẽ suy nghĩ về chuyện này. Chẳng sợ anh không muốn thì anh Thiệu Bắc cũng phải suy nghĩ cho chú Kiều a. Anh Thiệu Bắc mà muốn có con thì anh tuyệt đối cũng muốn theo.” Thấy tình hình như vậy, Triển Tô Phàm lại càng không dám nói cho cha biết chuyện về hai đứa bé kia.

Ngẫm thấy Triển Tô Phàm nói cũng có lý, sắc mặt Triển Khôn tốt lên một chút, nói: “Ta mặc kệ chuyện của anh con, còn con phải cố gắng ở công ty làm việc, tuy ta giao công ty cho anh con, nhưng vẫn có phần của con. Trên vấn đề gia sản, ta sẽ không thiên vị bất kỳ ai.”

“Ba, ngài lại suy nghĩ nhiều rồi, con có bao nhiêu năng lực thì tự con hiểu rõ.” Đối với vấn đề tranh đoạt gia sản gì gì đó, Triển Tô Phàm tuyệt đối không dám có ý niệm gì trong đầu, hắn cũng không muốn bị anh hắn đánh chết. Hơn nữa, nếu muốn đem công ty giao cho hắn hắn cũng không dám nhận.

Triển Khôn thực vừa lòng với thái độ của con út, ông rất ghét chuyện anh em tranh đoạt gia sản rồi trở mặt thành thù. Tùy tiện ăn bát cháo, Triển Khôn vì chuyện của con cả mà chẳng còn khẩu vị để ăn uống nữa.

Triển Tô Phàm nhìn cha rời đi, trong lòng rầu rĩ, đi sai một bước sai cả vạn dặm, nếu lúc đó hắn không cáo trạng với cha và giúp cha hãm hại Cố Khê, thì cha và anh hai sẽ không biến thành như hiện tại. Nhưng đã làm sai rồi, giờ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp lại. Mà bước đầu tiên chính là gặp mặt Cố Khê xin lỗi, chỉ khi nào được Cố Khê tha thứ, thì anh hai hắn mới chịu tha thứ cho hắn, từ đó có thể làm cho quan hệ giữa cha và anh hai không còn bế tắc như hiện tại.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc