Viễn Khê

Chương 61 - Chương 60

Trước Sau

break
Chèn cánh tay xuống dưới gáy Cố Khê, để đầu cậu gối lên vai mình, Kiều Thiệu Bắc giải thích: “Angela yêu cha nuôi mình là Rex. Vào đêm sinh nhật 18 tuổi của Angela, hai người họ đã… Điểm này rất giống với tình cảnh của chúng ta.”

Dừng một lát, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói: “Angela không hay biết Rex cũng yêu mình, vì điều này mà rất buồn rầu. Kết quả, ngay sáng hôm sau, thừa dịp Rex còn đang ngủ đã vụng trộm bỏ chạy. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy phát hiện mình mang thai, nên Angela lại càng không dám trở về tìm Rex. Cậu ấy trốn ở Dallas – một thị trấn nhỏ, trùng hợp là anh và Tô Nam đang tới đấy thăm một vị giáo sư bị bệnh. Khi đi siêu thị mua đồ, bọn anh gặp phải một cuộc đọ súng, Tô Nam đã cứu thoát Angela đang mang thai 6 tháng. Nhưng lúc đó cậu ấy bị động thai, Tô Nam đưa Angela về nhà thì phát hiện hóa ra ‘cô ấy’ lại là một chàng trai.”

Hô hấp Cố Khê không còn dồn dập như lúc trước nữa, cậu nắm chặt một góc quần áo Kiều Thiệu Bắc, có thể kinh sợ vì hai người này gặp nguy hiểm, cũng có thể vì những điều không tưởng nổi vừa được nghe kể. Trên thế giới chẳng lẽ thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?!

Vuốt ve thân thể Cố Khê để cậu thả lỏng, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói: “Angela không thể tới bệnh viện, cậu ấy lại rất sợ đứa nhỏ bị nguy hiểm nên bất đắc dĩ phải liên lạc với Rex. Tô Nam vẫn ở chỗ Angela cho đến lúc Rex đến mới rời đi. Sau khi em mất tích, anh và Tô Nam chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, lúc nào cũng chỉ có một suy nghĩ là mau chóng tìm được em. Cho nên lúc ấy tuy biết Angela là đàn ông, nhưng Tô Nam cũng chỉ ngỡ ngàng trong giây lát rồi cậu ta cũng coi đó là việc của người ngoài. Rex đến thì Tô Nam ra về. Vốn bọn anh đều nghĩ chuyện này thế là xong, nào ngờ cũng vì chuyện này mà anh, Tô Nam và Rex, còn có Angela trở thành bạn bè. Hai bọn anh mất tích ba năm ở Mỹ kỳ thực là tới chỗ Rex ở.”

Cố Khê lui vào sâu trong lòng Kiều Thiệu Bắc, không sao bình tĩnh được, sao có thể trùng hợp như thế……sao có thể trùng hợp như thế……

Rồi cậu lại nghe Kiều Thiệu Bắc kể: “Lúc Angela sinh con, anh và Tô Nam có mặt trong phòng sinh để chăm sóc cậu ấy; Angela ‘cũng’ sinh ra một cặp song sinh, là con trai, nhỏ hơn Dương Dương Nhạc Nhạc 4 tuổi. Rex là người đầu tiên ôm chúng, anh và Tô Nam là người thứ hai. Cho nên, Tiểu Hà à, lúc Mạn Mạn nói cho bọn anh biết ngày tháng năm sinh của Dương Dương Nhạc Nhạc; lúc cô bé lấy ảnh của chúng cho anh và Tô Nam xem thì hai bọn anh đã nghĩ ngay đến việc, rất có thể em và Angela giống nhau. Em có thể đi nhận con nuôi, nhưng hai đứa nó không thể giống anh đến vậy. Bọn anh rất hiểu em, trong tình cảnh năm đó, em càng không thể nào cùng một người phụ nữ xa lạ nào đó sinh con. Và, sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Dương Nhạc Nhạc, anh cùng Tô Nam càng khẳng định được một điều, hai đứa nhóc chính là con bọn anh. Tiểu Hà……” Giọng nói Kiều Thiệu Bắc đột nhiên tràn ngập thống khổ, “Em hãy nói cho anh biết, bọn anh nên chuộc lại sai lầm của mình sao đây? Xin em hãy nói cho anh biết.”

Cố Khê không thể trả lời được, bởi vì cậu hoàn toàn rơi vào hỗn loạn rồi. Hóa ra, ngay từ đầu, hai người này đã đoán được Dương Dương Nhạc Nhạc là con trai mình……Hóa ra, hai người này đã từng gặp được một người song tính khác!

Từng nụ hôn hạ xuống, Cố Khê ngơ ngác tùy ý để đối phương hôn môi. Hơi thở nam tính đặc trưng của Kiều Thiệu Bắc len lỏi vào miệng và mũi của Cố Khê, hòa vào cơ thể cậu, càng khiến thân thể bất giác thêm run rẩy. Sao có thể…… Sao có thể trùng hợp đến thế…… Mang thai gần mười tháng trời, mỗi ngày cậu đều sống trong sự sợ hãi tột cùng, sợ có người phát hiện ra cậu dị thường, bắt nhốt cậu lại như một con quái vật. Sau khi sinh hai con trai xong, Cố Khê lại sợ chúng phát hiện ra thân thể kì dị của cậu. Cậu thật cẩn trọng che giấu bí mật của mình, không dám giãi bày với bất kỳ ai…. Nhưng cuối cùng thì sao…….Hóa ra bí mật này đã sớm không còn là bí mật….Hóa ra, hai người này đã sớm biết……

“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh……Tiểu Hà của anh và Tô Nam…..Tiểu Hà của bọn anh…..”

Quần bị cởi, thân thể của Cố Khê run rẩy. Bàn tay lạnh lẽo đến tê liệt đè lại cái tay đang cởi quần trong của Kiều Thiệu Bắc. Không, không được, cậu làm không được, làm không được…… Rất xấu, nơi đó rất xấu……

“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”

Lời tâm tình nhỏ nhẹ của Kiều Thiệu Bắc nỉ non bên tai Cố Khê, từng nụ hôn mềm nhẹ hạ xuống. Kiều Thiệu Bắc mở đèn đầu giường, đầu lưỡi hôn lên bàn tay lạnh lẽo đang cản hắn của Cố Khê.

Như bị giật điện, Cố Khê vội rút tay, và tiếp đó, quần trong của cậu nhanh chóng bị lột.

“Thiệu…… Thiệu Bắc…… Đừng…… Tôi, tôi xin anh……”

Cậu là đồ quái vật song tính bị cha mẹ vứt bỏ; cậu vĩnh viễn không thể biến thành một ‘Angela’ được.

“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”

Đùi phải chen vào giữa hai chân Cố Khê, tách chân cậu ra; Kiều Thiệu Bắc dần di chuyển thân người, từng nụ hôn nồng cháy xuôi theo ngực rồi xuống tới rốn Cố Khê.

“Đừng…… Đừng…… Thiệu Bắc……”

“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”

Chăn nhô cao, Kiều Thiệu Bắc dùng tay tách hai chân đang gắng sức yếu ớt khép chặt, đặt nụ hôn xuống đó.

“THIỆU BẮC!!!” Cố Khê gồng mình, hai mắt mở to, thất thần nhìn về phía trước.

“A!” Lại là một tiếng kêu sợ hãi, sức lực toàn thân Cố Khê phút chốc như bị hút cạn, nặng nề, tê liệt, đổ ập xuống giường. Trong ổ chăn truyền ra tiếng mút rất nhỏ, Cố Khê thở dồn dập, có cảm giác chỉ phút chốc nữa thôi cậu sẽ ngừng thở.

“A—–!” Hai tay siết chặt ga giường, đôi mắt Cố Khê thất thần, trừng to, trống rỗng.

Động tác siết ga giường của Cố Khê càng ngày càng gấp, giọt lệ khóe mắt như một viên kim cương trong suốt thấm ướt gối; tiếng kêu của cậu vừa như bối rối, vừa như bất lực, lại như không biết làm sao. Xương tay mảnh khảnh hằn rõ, dưới ngọn đèn ngủ càng toát lên vẻ tái nhợt như tờ giấy; đột nhiên, Cố Khê càng thêm dùng sức bóp, rồi khẽ bật lên mấy tiếng…. Vài giây sau, Cố Khê buông lỏng ga giường chằng chịt nếp gấp, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài từ trán rồi xuống cổ cậu.

Có một tiếng nuốt ực rất rõ ràng, chăn bị một người xốc lên, phần dưới song tính của Cố Khê lộ ra hoàn toàn trước mắt đối phương. Người nọ vẫn gục xuống giữa hai chân Cố Khê, tiếp tục dùng đầu lưỡi thay thế tay vuốt ve hai nơi mềm mại, nhất là chỗ vết sẹo rõ rệt kia, hắn càng ‘an ủi’ cẩn thận.

Từ trên xuống dưới, tỉ mỉ liếm mọi nơi, Kiều Thiệu Bắc ngồi thẳng dậy, một lần nữa nằm xuống bên cạnh Cố Khê, rồi kéo chăn đắp kín hai người. Cố Khê thất thần nhìn đèn treo trên trần nhà, hô hấp đã không còn dồn dập như hồi nãy, nhưng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Ôm Cố Khê, để cậu dựa vào lòng mình, Kiều Thiệu Bắc cởi áo sơ mi trên người Cố Khê, vuốt ve thân thể chỉ mặc độc mỗi cái áo may ô. Kéo tay Cố Khê đặt ngay trên vật cứng sắp nghẹn chết ở giữa hai chân mình, cảm thấy lòng bàn tay đối phương run rẩy, Kiều Thiệu Bắc ấm ức nói: “Tiểu Hà, giờ thì em không còn lý do để đẩy bọn anh đi nữa.” Sau đó lại cười khổ một tiếng: “Em xem, anh sắp bùng nổ rồi.”

Cố Khê lật người, vùi mình vào trong chăn, không phản ứng. Hôn Cố Khê thật lâu, Kiều Thiệu Bắc buông cậu ra, xốc chăn xuống giường. Cố Khê cuộn tròn mình lại, sự việc vừa mới xảy ra khi nãy đã vượt xa cực hạn chịu đựng của cậu.

Rất nhanh, Kiều Thiệu Bắc trở lại. Cố Khê chôn đầu vào gối, không động đậy. Kiều Thiệu Bắc tựa vào đầu giường, kéo chăn, khom người nói nhỏ bên tai Cố Khê: “Tiểu Hà, đến xem ảnh chụp Angela nào.”

Thân thể Cố Khê chấn động.

“Nào, xem ảnh Angela và hai con trai của cậu ấy đi.”

‘Lôi’ Cố Khê từ trong ổ chăn ra ngoài, một tay Kiều Thiệu Bắc ôm cậu, một tay mở laptop. Cố Khê gắt gao bám chăn, thân thể vẫn hơi run run.

Tiếng khởi động máy vang lên, Cố Khê đưa mắt nhìn màn hình laptop, thấy hình mũi tên chuột kích vào một folder, tiếp theo hiện lên một tấm ảnh, Cố Khê nén thở….

Kiều Thiệu Bắc chỉ vào một người đàn ông phương Đông rất đẹp trong bức hình, toàn thân mặc đồ cổ trang, kiểu tóc cũng cực kỳ cổ điển, nói: “Đây là Angela.” Tiếp theo hắn chỉ chỉ một người đàn ông phương Tây, mắt xanh tóc vàng đứng cạnh Angela: “Đây là Rex, cha nuôi của Angela, giờ là chồng của cậu ấy.”

Ảnh tiếp theo chụp hai cậu nhóc con lai đang làm mặt quỷ, chúng đều có mắt xanh biếc. Kiều Thiệu Bắc chỉ đứa bên trái, giới thiệu: “Đây là con cả của Angela và Rex, Tom.” Lại chỉ đứa bên phải: “Đây là đứa thứ hai, Thomas. Hai cái tên này là do Rex đặt, ngụ ý đôi song sinh này là món quà thần thánh đã ban cho anh ấy.”

Tiếp theo, Kiều Thiệu Bắc chuyển sang ảnh kế bên, là cảnh Angela và hai con trai đang ở ngoài sân cắt cỏ, Angela vẫn mặc một bộ đồ cổ trang. Trong bức hình, Angela như được sinh ra từ thời xưa, từng cử chỉ hành động đều toát lên khí chất cổ đại. Càng khiến người khác kinh ngạc là, khi anh ta đứng bên Rex thì lại rất hài hòa, hai người họ như một cặp trời sinh.

Vẫn chú ý tới mọi biểu cảm của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cảm thấy cậu đã bình tĩnh lại, hắn mở miệng nói: “Angela chỉ thích mặc đồ cổ trang. Quần áo của cậu ấy gần như toàn kiểu này. Biết cậu ấy nhiều năm như vậy rồi mà anh và Tô Nam rất ít khi thấy cậu ấy mặc quần áo hiện đại. Cử chỉ của cậu ấy cũng rất cổ xưa, Angela gọi Rex không phải là ba hay cha mà là phụ thân. Những nữ giúp việc trong nhà Rex tuyệt đối không được mặc quần áo hở hang, nhiều nhất cũng chỉ có thể lộ nửa tay hoặc nửa chân, bởi vì Angela không chấp nhận được. Cậu ấy cũng rất ít ra ngoài, hơn nữa vào mùa hè càng không đi đâu cả. Nhưng, y thuật của cậu ấy rất cao, đặc biệt là trung y, phi thường lợi hại, tất cả đều do Angela tự học. Roger cũng từng dạy cậu ấy tây y.”

Cố Khê ngừng thở, chậm rãi hé miệng: “Con trai cậu ấy……”

Hiểu được Cố Khê muốn hỏi gì, Kiều Thiệu Bắc nói thẳng: “Tom và Thomas đều biết ‘mẹ’ chúng là ai. Rex không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ thân thế của hai đứa; nếu không phải vì sợ phiền toái, anh ta chỉ ước có thể cho toàn thế giới biết mẹ của con trai mình là ai.”

Hôn nhẹ lên thái dương Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói: “Tiểu Hà, không cần phải để ý tới cái nhìn của người khác, chỉ cần anh và Tô Nam cùng bọn nhỏ không để tâm là đủ rồi, được chứ? Bọn anh chẳng cần tuyên bố chuyện này cho cả thế giới biết, chỉ cần chính bọn anh biết rõ là được. Như Angela và Rex vậy. Anh đã nói rồi, trừ phi em còn oán hận bọn anh, còn không thì những băn khoăn lo sợ của em đều vô nghĩa. Tom và Thomas rất nghịch ngợm, Angela thường xuyên phải dạy dỗ chúng, so với con trai bảo bối của chúng ta thì Dương Dương Nhạc Nhạc thực sự là hai đứa trẻ hoàn mỹ, chúng sẽ chấp nhận được thân thế của chính mình thôi.”

Cố Khê nhìn trong ảnh thấy cảnh Angela dựa vào lòng Rex tươi cười điềm đạm, còn có hai cậu nhóc ôm một con chó ngồi ngay bên cạnh; càng nhìn, tầm mắt cậu càng mờ nhòa. Cắn chặt khớp hàm, Cố Khê nâng tay che mặt, sự tủi nhục cùng cực nhọc trong đáy lòng suốt ba mươi năm qua trào ra.

Hai tay ôm chặt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc vỗ nhẹ cậu, khẽ hôn cậu, dùng chính những lời tâm tình dịu dàng của mình để trấn an Cố Khê. “Tiểu Hà, xin lỗi……Xin lỗi……Anh và Tô Nam đã làm em khổ nhiều như vậy, ủy khuất như vậy. Tiểu Hà …… Em mãi là Tiểu Hà của bọn anh, là Tiểu Hà của bọn anh, vĩnh viễn là người bọn anh không thể buông tay…… Tiểu Hà, hãy tha thứ cho bọn anh…… Tha thứ cho bọn anh…… Hãy để anh và Tô Nam có thể giống như Rex, sống bên người bọn anh yêu, còn cả hai con trai cùng nhau trải qua hạnh phúc.”

Hai bờ vai Cố Khê run rẩy, khuôn mặt chết lặng vùi giữa hai tay như không muốn để Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy.

Cất laptop ở đầu giường, Kiều Thiệu Bắc tắt đèn. Ngoài phòng, trời đã dần sáng, nhưng trong phòng vẫn tối mờ. Chui vào trong ổ chăn, mặc quần trong cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục ‘niệm’ thần chú bên tai Cố Khê.

“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh……Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”

……

Một lúc lâu sau đó, lâu đến mức kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ sáng, Cố Khê đột nhiên nói: “Thiệu Bắc……”

“Anh ở đây.”

Hầu kết trên cổ Cố Khê nhấp nhô mấy lần, rồi cậu mới cúi đầu nói: “Em…… không có cách nào……”

“Không có cách gì?” Kiều Thiệu Bắc kiên nhẫn đợi.

“Em……và anh, còn cả Tô Nam……Em……Mọi người trong nhà…… Cả con trai……”

Cố Khê nói câu được câu mất, nhưng Kiều Thiệu Bắc lại nghe hiểu. Áp chế sự phẫn nộ cực độ đối với kẻ ‘lỳ lợm’ nào đó, hắn ôn nhu nói bên tai Cố Khê: “Anh và Tô Nam đã hỏi qua Dương Dương Nhạc Nhạc rồi, gia đình chúng ta sau này sẽ không giống với gia đình bình thường, nhà chúng ta sẽ có ba người cha.” Nhớ đến việc nào đó, hắn bật cười, “Dương Dương và Nhạc Nhạc nói, bọn anh có thể ở bên em, nhưng phải cùng em kết hôn mới được chúng chấp thuận.”

Thân thể Cố Khê chấn động.

Dùng sức kéo hai tay đang ôm mặt của Cố Khê, đúng như dự đoán là thấy ngay cặp mắt sưng hồng của cậu, Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ấy, nói: “Đừng xem nhẹ khả năng tiếp nhận của chúng, có đôi khi hai đứa nó còn kiên cường hơn những gì chúng ta có thể tưởng. Angela vốn cũng không đồng ý để lũ nhỏ biết thân thế của chúng, nhưng Rex không chấp nhận. (cho đỡ lặp nha nàng) Anh ấy nói muốn để bọn nhỏ biết cha mình đã đau đớn thế nào; nếu Tom và Thomas không thể tiếp nhận nổi chuyện chúng là do Angela sinh ra thì hai đứa không xứng làm con của Rex. Tiểu Hà, con chúng ta rất hiểu chuyện, Dương Dương và Nhạc Nhạc nếu biết được sự thật thì chắc chắn chúng sẽ càng kính yêu em hơn. Đến cả mối quan hệ giữa ba người chúng ta, hai đứa nó còn chấp nhận được, người nhà của em cũng thông qua rồi, ngay cả đến bố mẹ anh cùng bố mẹ Tô Nam cũng mắt nhắm mắt mở. Chẳng nhẽ em nhẫn tâm để anh và Tô Nam tranh giành với nhau sao? Rất tàn nhẫn đó. Anh và Tô Nam là anh em nối khố với nhau, bọn anh đương nhiên nguyện ý chia sẻ người mình cùng yêu”

Hơi thở Cố Khê run run, Kiều Thiệu Bắc khẩn khoản cầu xin: “Tiểu Hà…… Hãy chấp nhận tình yêu của bọn anh, được không? Hãy cùng anh và Tô Nam, còn có cả hai con trai chung tay xây dựng một gia đình của riêng mình. Anh và Tô Nam luôn đợi chờ thời khắc này, đã đợi rất lâu, rất lâu rồi.”

Cố Khê gian nan nuốt nuốt cổ họng, ấm ách nói: “Em…… không biết…… không biết…… Còn, còn, có còn, yêu……” Phòng tuyến cuối cùng trong lòng đã toàn bộ sụp đổ sau khi bí mật kia bị phát hiện.

Đôi mắt Kiều Thiệu Bắc ửng hồng, nở nụ cười; hắn kích động hôn ngón tay Cố Khê, nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần anh và Tô Nam có yêu em là được rồi. Bọn anh có rất nhiều, rất nhiều tình yêu, nhiều đến mức sẽ làm em không tiêu hóa nổi, sẽ làm em không còn thì giờ đâu để tâm đến chuyện em có còn yêu bọn anh hay không. Tiểu Hà, nói em nguyện ý, hãy nói em nguyện ý cùng anh, còn có cả Tô Nam và hai con trai, cùng nhau xây dựng một gia đình,xin em hãy nói nguyện ý đi.”

Tiếng thở của Cố Khê thật nặng nề, Kiều Thiệu Bắc cũng mệt nhọc hít thở: “Tiểu Hà, nói em nguyện ý đi.”

Cố Khê nhắm mắt lại, cắn chặt răng, Kiều Thiệu Bắc ghé vào lỗ tai cậu cầu xin: “Tiểu Hà…… Nói em nguyện ý đi mà, xin em, anh xin em đó……”

Cố Khê lắc đầu đầy thống khổ: “Thiệu Bắc…… Em…già rồi…… còn xấu……”

Kiều Thiệu Bắc cong khóe miệng run rẩy, hôn chụt mấy phát trên mặt Cố Khê, cười hỏi: “Chỗ nào già? Có chỗ nào xấu à? Sao anh không biết?” Nói xong, hắn còn rất ‘vô lại’ cọ cọ thân dưới của mình vào đùi Cố Khê, “Em xem nè, chỗ này của anh rất khó chịu, nếu em trẻ thêm vài tuổi, xinh đẹp thêm mấy lần thì chắc anh và Tô Nam càng thêm gian nan mất.” ”Liếm liếm khóe môi Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc khàn khàn nói: “Hiện giờ, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe, còn những chuyện khác…… Tiểu Hà của bọn anh sao có thể xấu xí được?”

Cố Khê khẽ quay đầu đi, Kiều Thiệu Bắc lại nỉ non: “Tiểu Hà, nói em nguyện ý đi mà.”

Cố Khê mím chặt miệng, thân thể lại không kìm được khẽ run run.

“Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, Tiểu Hà của anh và Tô Nam, Tiểu Hà của bọn anh…… Nói em nguyện ý, nguyện ý cùng bọn anh xây dựng một gia đình đi mà……Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, Tiểu Hà của anh và Tô Nam, Tiểu Hà của bọn anh…… Nói em nguyện ý, nguyện ý cùng anh và Tô Nam xây dựng một gia đình đi………”

Một lần rồi lại một lần, Kiều Thiệu Bắc cứ cầu xin bên tai Cố Khê không ngừng nghỉ.

***

Thời gian tích tắc trôi qua, lúc kim đồng hồ chỉ 8 giờ 35, Cố Khê nhẹ nhàng gật đầu, ‘câu thần chú’ của Kiều Thiệu Bắc đột nhiên ngừng lại.

“TIỂU HÀ?!” Kiều Thiệu Bắc nghĩ mình bị hoa mắt, “Em nguyện ý, nguyện ý có phải không?!!”

Cố Khê quay đầu, nhìn Kiều Thiệu Bắc, lần này, cậu chậm rãi và vô cùng kiên định gật đầu: “Anh và Tô Nam…… Thật sự, không ngại sao?”

“ĐƯƠNG NHIÊN LÀ THẬT!” Kiều Thiệu Bắc thiếu chút nữa nhảy cẫng lên giường, hắn kích động vô cùng, hôn liên tục vào môi Cố Khê, “Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà, em đồng ý rồi, em đồng ý rồi. Không cho em đổi ý, anh thấy rồi đấy, thấy em đáp ứng rồi!”

Nhìn Kiều Thiệu Bắc cười ngây ngô như trẻ con, Cố Khê buông lỏng bàn tay đang căng thẳng, thấp giọng nói: “Đừng nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết chuyện của em.”

Kiều Thiệu Bắc lập tức nhăn nhó, Cố Khê lắc đầu, nói: “Em không phải sợ chúng không tiếp nhận, mà em sợ hai đứa tò mò muốn tìm hiểu căn nguyên mọi chuyện. Em không muốn chúng biết chuyện trước kia. Dương Dương cùng Nhạc Nhạc, thích anh và Tô Nam…… Như vậy, là đủ rồi.”

Trái tim Kiều Thiệu Bắc quặn đau: “Tiểu Hà, cả đời này, anh và Tô Nam thực sự xin lỗi em và con trai. Cứ nghĩ đến việc lúc đó em đã có thai mà bọn anh còn cư xử với em như vậy; nghĩ đến Tô Phàm đánh em, nghĩ đến em một mình sinh con, là anh và Tô Nam lại……”

Che miệng Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê hít một hơi thật sâu, tâm tư không yên, nói: “Khi đó, chúng ta đều còn quá trẻ …… Đã qua rồi, tất cả đều đã qua……”

“Tiểu Hà……” Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê, lần này cậu không tránh né.

Nụ hôn dần trở nên kịch liệt, hơi thở của hai người dây dưa cùng một chỗ. Nằm ở trong lòng Kiều Thiệu Bắc, lần đầu tiên trong suốt mười hai năm qua, trái tim Cố Khê không còn vì thân mật với đối phương mà u buồn.
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc