Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam uống rượu, hai anh em Từ gia cũng uống không ít. Ngụy Hải Trung, Trang Phi Phi và Cố Khê phải dìu hai con ma men say bí tỉ không còn tỉnh táo Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên xe, hai người này giờ tuyệt đối không thể lái xe, Ngụy Hải Trung đành lái xe đưa mấy người Cố Khê trở về, còn Nghê Hồng Nhạn phụ trách đưa gia đình Từ Khâu Thuật về nhà.
Đờ đẫn ngã vật ở trên xe, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cả người nồng nặc mùi rượu, mỗi người cứ ôm khư khư lấy một đứa trẻ, vừa hôn vừa ôm, miệng cứ lải nhải: “Thúc thúc rất xin lỗi các con…….thúc thúc rất xin lỗi các con…..”
“Thúc thúc không có lỗi gì với chúng cháu mà, thúc thúc……” Dương Dương Nhạc Nhạc càng không ngừng lau nước mắt cho hai vị thúc thúc say khướt này.
Đối mặt hai con ma men nọ, chính Cố Khê cũng không có biện pháp, cậu chỉ có thể một bên trấn an Từ nãi nãi cùng Từ lão gia đang lo lắng, nói hai người kia khi uống rượu say thì sẽ ra cái dạng này. May mắn là trên đường về, hai kẻ kia chỉ ôm hai con trai ngủ, xem ra hai anh chàng này thật sự uống quá nhiều rồi, Từ nãi nãi và Từ lão gia lúc này mới xem như thả lỏng được đôi chút. Cái bụng được ăn no căng thỏa thích, Dương Dương và Nhạc Nhạc im lặng ngồi trong lòng thúc thúc, tuy trên người thúc thúc đậm mùi rượu, rất khó ngửi, nhưng bọn chúng không hề muốn rời khỏi.
Đã hơn 9 giờ, trên đường gần như không còn bóng dáng của xe cộ, một đường thẳng tắp, thông thuận chạy về đến cửa nhà, Cố Khê cùng Ngụy Hải Trung trước dìu Triển Tô Nam lên lầu rồi mới dìu tiếp Kiều Thiệu Bắc đi lên. Đặt được hai kẻ say khướt lên giường, Cố Khê thở gấp nói, “Anh Hải Trung, anh mau về đi thôi.”
“Anh không vội đâu, hai đứa nó thế này, một mình em chăm sóc không được.” Ngụy Hải Trung dùng sức kéo Triển Tô Nam vào giữa giường, cởi giày cho hắn, nhấc chân Kiều Thiệu Bắc đặt vào giường, cũng cởi giày cho hắn.
Cố Khê nói tiếp: “Không có việc gì đâu, em ứng biến được, còn có Dương Dương và Nhạc Nhạc mà. Trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng mau trở về đi.”
“Ngụy thúc thúc, bọn cháu sẽ chiếu cố hai thúc thúc, thúc mau về đi, đã hơn 12 giờ rồi đó.” Dương Dương bưng một chậu nước ấm vào phòng, Nhạc Nhạc cầm theo khăn mặt cùng dép cho hai thúc thúc.
Cố Khê đẩy Ngụy Hải Trung ra ngoài phòng, “Có em ở đây là được rồi mà, anh mau chóng về đi.”
Quả thật cũng đã quá khuya rồi, Ngụy Hải Trung nói: “Vậy anh đi về trước, đừng để hai đứa nó bộ dạng như thế đã ngủ nhé, em và hai cháu cũng sớm đi ngủ đi.”
“Em biết, anh mau mau về đi. Sáng mai dậy thì sang đây ăn sáng nhé, không kịp dậy thì trưa qua đây cũng được.”
“Ừ.”
Ngụy Hải Trung ra về, Cố Khê bảo hai con trai đi đánh răng rửa mặt.
“Ba, con và Nhạc Nhạc giúp ba.” Cố Triêu Dương muốn ở lại để giúp Cố Khê.
Cố Khê nói: “Trễ rồi, các con đi ngủ đi, bên này có ba là được rồi.”
Biết kiểu gì cũng phải đi ngủ, Cố Triêu Nhạc nói: “Ba, xương cốt ba đau, hay để con và anh giúp ba thay quần áo cho thúc thúc nhé.”
Ngẫm nghĩ, Cố Khê đi đến bên giường, cởi áo khoác ra rồi nói: “Đến đây đi nào.”
Dương Dương Nhạc Nhạc vừa nghe rất cao hứng, nhanh chóng tới hỗ trợ. Dưới sự giúp đỡ của hai cậu nhóc cởi áo khoác và quần ngoài của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, làm xong xuôi đầu Cố Khê đã đẫm mồ hôi. Dương Dương xách theo một ấm nước nóng đi lên rồi mới cùng Nhạc Nhạc xuống lầu làm vệ sinh cá nhân.
Hạ rèm cửa xuống, Cố Khê vò khăn mặt vào chậu nước ấm, rồi ngồi ở bên giường lau mặt và tay cho Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam hình như cảm thấy không thoải mái, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng hừ hừ nhẹ. Cố Khê cởi tất cho Kiều Thiệu Bắc rồi cậu lại mở cửa đi đến phòng vệ sinh lấy một chậu nước mới và khăn mới để rửa chân. Lại lau chân cho Kiều Thiệu Bắc, rồi kéo chăn đắp ngay ngắn cho hắn. Kiều Thiệu Bắc không ngừng kéo kéo cổ áo sơ mi, Cố Khê nới lỏng cổ áo cho hắn, cố sức nâng hắn dậy, cởi bộ quần áo thun trong.
Tiếp, Cố Khê lại vò ướt khăn, cởi giày len vào giữa hai người, lau mặt cho Triển Tô Nam. Đang lau, động tác của Cố Khê ngừng lại. Có một ánh mắt nóng rực từ bên cạnh phóng tới, Cố Khê chầm chậm quay đầu, liền nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc không biết mở mắt từ khi nào đang nhìn chằm chằm mình. Tim đột nhiên đập thình thịch, Cố Khê thẳng lưng, yết hầu có điểm khô nóng, hỏi: “Anh có muốn uống nước không?”
“Tiểu Hà.” Kiều Thiệu Bắc cúi đầu gọi một tiếng, rồi nâng tay chộp lấy cánh tay của Cố Khê. Thân hình của Cố Khê nháy mắt cứng đờ, cậu rút cánh tay lại, lui về sau, giọng nói đầy vẻ khẩn trương, nói: “Tôi đi rót nước cho anh.” Xong cậu xuống giường.
“Tiểu Hà.” Kiều Thiệu Bắc đột nhiên giữ chặt Cố Khê, tay dùng lực. Cố Khê chỉ cảm thấy chóng mặt, đầu cậu đụng trúng cái gối của Kiều Thiệu Bắc, khoang mũi tràn ngập mùi vị rượu từ miệng người nào đó.
Cố Khê hoảng, hai tay theo bản năng đặt trước ngực Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, tôi… ngô!” Vừa mới mở miệng, mùi rượu nồng len lỏi vào miệng Cố Khê, trong phút chốc Cố Khê ngây người, bên tai là tiếng thở dồn dập của Kiều Thiệu Bắc. Đột nhiên bị cưỡng hôn, Cố Khê căn bản đã quên nên phản ứng thế nào.
Kiều Thiệu Bắc hôn rất mãnh liệt, rất vội vàng kích động, một tay ép chặt đầu Cố Khê, một tay run rẩy vuốt ve thân thể Cố Khê qua lớp quần áo. Cố Khê bị Kiều Thiệu Bắc cuồng nhiệt hôn môi cùng mùi rượu nồng đậm vây kín trong miệng khiến đầu óc cậu quá choáng váng, suốt ba mươi năm nay chưa từng có kinh nghiệm hôn môi, cậu hoàn toàn mơ màng, hai tay mềm oặt không còn chút khí lực dán chặt vào lồng ngực như lửa nóng của Kiều Thiệu Bắc. Mười hai năm trước, kí ức một đêm hôm đó Cố Khê cùng hai người này đều chỉ là trí nhớ mơ hồ, Cố Khê là người ngây ngô, nếu không phải ngay ngày hôm sau thấy môi mình sưng đỏ cũng tố cáo ngay chuyện đã xảy ra thì cậu căn bản cũng không nhớ rõ tư vị cùng hai người nọ hôn môi.
Kiều Thiệu Bắc hôn môi vừa mười phần bá đạo lại vừa ôn nhu dị thường, trong đáy lòng có một tiếng nói kêu gọi Cố Khê phải lập tức ngăn cản lại hành động của đối phương, nhưng thân thể này của cậu lại không sao sinh ra được chút khí lực nào, cậu bị vây kín hoàn toàn trong cơn tình triều xa lạ này, cậu ngây ngô như xử nữ, thậm chí không biết nên đáp lại sự xâm chiếm của đầu lưỡi Kiều Thiệu Bắc thế nào nữa.
Quần trong bị kéo ra, áo bị người nào đó cởi, bàn tay cực nóng không hề gặp trở ngại, vuốt ve thân thể lạnh lẽo của Cố Khê, độ nóng như thiêu đốt cậu, cũng đánh thức thần trí đang mê muội của Cố Khê. Kinh hãi khi thấy Kiều Thiệu Bắc đang làm gì với mình, không biết gom góp được sức lực từ nơi nào, Cố Khê đẩy mạnh Kiều Thiệu Bắc ra, để hắn rời khỏi đôi môi mình.
“Thiệu Bắc! Anh tỉnh… tỉnh lại!” Lời nói ra suy yếu, không có nửa điểm uy hiếp.
Như một con dã thú đã hoàn toàn bị dục vọng chinh phục, đôi mắt của Kiều Thiệu Bắc trầm đục đến dọa người, một tay hắn không chút khó khăn bắt trụ hai tay đang giãy dụa của Cố Khê, rồi lại cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt lành của cậu, đại chưởng cực nóng càng quá phận xâm nhập vào giữa hai chân Cố Khê, vuốt ve bộ phận non nớt đang dần ngẩng đầu của cậu.
Dù đầu óc đang bị tình dục vây hãm nhưng giờ khắc này trái tim của Cố Khê lại hoàn toàn ngã khụy vào hầm băng ngàn năm. Dùng sức xoay đầu, tránh đi nụ hôn của Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê hét to: “THIỆU BẮC! ANH BUÔNG RA! BUÔNG!” Thanh âm Cố Khê mang theo vẻ kinh sợ khủng hoảng. Cậu dùng lực kẹp chặt hai chân, tình sắc đỏ ửng trên mặt toàn bộ bị thay thế bởi vẻ tái nhợt. Nhưng, Kiều Thiệu Bắc vẫn mặc kệ, hơi thở thô cứng, đáng sợ truy đuổi đôi môi né tránh của Cố Khê, hai tay lại thâm nhập vào nơi mềm mại của Cố Khê chậm rãi vuốt ve.
Sợ hãi bí mật sẽ bị phát hiện, Cố Khê liều mạng giãy dụa muốn đứng lên. Tựa hồ bị tiếng hét của cậu làm cho thanh tỉnh đôi chút, Kiều Thiệu Bắc buông bàn tay đang giam cầm Cố Khê.
BỐP
~~Ngay sau đó, tay Cố Khê nặng nề tát bốp vào mặt Kiều Thiệu Bắc, đầu Kiều Thiệu Bắc lệch một bên, bất động. Đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, Cố Khê hốt hoảng xuống giường, người lại bất chợt một lần nữa rơi vào lồng ngực cực nóng của một người nào đó.
“Tiểu Hà……” Say rượu nỉ non, không biết ở một bên nhìn bao lâu, Triển Tô Nam từ sau ôm lấy Cố Khê, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cậu, hô hấp mang theo vài phần cầu xin, tựa hồ đang bất mãn Cố Khê chỉ cho Kiều Thiệu Bắc hôn môi, còn chưa để hắn thân thiết.
Cảm xúc của Cố Khê đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, cậu tách tay Tô Nam ra, hai chân nhũn như bún, vội vọt tới cạnh cửa, hai người nọ đồng thanh hét lên, “TIỂU HÀ!”
Đầu tựa lên ván cửa, cánh cửa lạnh lẽo khiến cảm xúc của Cố Khê thoáng ổn định hơn một ít, cậu xoay người, nhìn về phía hai hũ rượu đã tỉnh táo đôi phần đang ngồi chồm hỗm bên giường.
Kiều Thiệu Bắc chân tay lóng ngóng từ trên giường bước xuống: “Tiểu Hà, anh xin lỗi, anh vừa rồi……..”
“ĐỪNG TỚI ĐÂY!” Quát Kiều Thiệu Bắc ngừng bước, Cố Khê hít sâu mấy hơi, thanh âm phi thường kích động: “Tô Nam, Thiệu Bắc, các anh nhìn tôi đi, NHÌN TÔI NGAY ĐI! TÔI LÀ ĐÀN ÔNG…..LÀ ĐÀN ÔNG!” Sau một trận ho khan đến tê tâm liệt phế, Cố Khê khẽ run rẩy, tay thô ráp chỉ vào chính mình, rốt cuộc khắc chế không được, rống lên: “TÔI LÀ ĐÀN ÔNG……HƠN NỮA TÔI ĐÃ GIÀ RỒI! CÁC ANH THẤY RÕ CÒN GÌ! TÔI ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ TÔI NĂM ĐÓ! TÔI ĐÃ RẤT GIÀ RỒI!”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đứng dậy nhìn về phía Cố Khê, trong mắt Cố Khê là nỗi bi ai cùng bất đắc dĩ đầy đau đớn, lẳng lặng nhìn hai người, ngăn động tác tiếp theo của bọn hắn. Thu tay, Cố Khê khàn khàn nói: “Các anh quay về Doanh Hải đi…… Không cần phải lãng phí thêm thời gian ở tôi nữa, không đáng giá, không đáng đâu…… Các anh nhìn tôi xem…… Nhìn rõ tôi đi…… Các anh hẳn nên trở về tìm một người con gái thích hợp với mình thì hơn, chứ không phải ở cái nơi hẻo lánh nhỏ bé này, lãng phí thì giờ lên một người đàn ông đã già nua rồi……”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc không ai mở miệng được, hai người cứ chết lặng chôn chân đứng đó, trong mắt là niềm áy náy cùng hối hận sâu sắc, nếu không phải vì không dám kích động thêm Cố Khê như sắp vỡ nát, bọn hắn nhất định không chút do dự quỳ gối trước mặt người này.
Nhắm mắt lại, áp chế chua xót trong lòng, Cố Khê không nhìn hai người nọ nữa, cúi đầu nói: “Tôi đã từng hận, từng oán…… Hận các anh đã dễ dàng định tội tôi, oán các anh ngay một cơ hội giải thích cũng lười cho tôi……”
“Tiểu Hà…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Triển Tô Nam rốt cuộc nhịn không được quỳ gối trước mặt Cố Khê, sau đó, Kiều Thiệu Bắc cũng chậm rãi quỳ xuống, nước mắt không thể khống chế dâng lên.
Cố Khê mở to mắt, vì hành động của hai người mà ngưng lại một lúc, cậu không tiến lên nâng hai người dậy, tiếp tục nói: “Nhưng, mười hai năm …… Đã qua mười hai năm rồi…… Hận nhiều, oán nhiều, mười hai năm này đã tiêu tán hết từ lâu rồi. Thật sự, Tô Nam, Thiệu Bắc, tôi hiện tại không oán, một chút cũng không oán. Tôi mất đi những người bạn là các anh, nhưng tôi lại được càng nhiều những thứ tôi khát vọng, cho nên tôi không oán. Huống chi, sau việc kia các anh cũng đã gánh rất nhiều khổ, phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, tôi lại càng không hận cũng lại càng không oán. Nhưng……”
Nâng tay che ngực mình, trong mắt Cố Khê khẽ vụt qua đau thương: “Nhưng, tôi không có biện pháp…… Tôi không có biện pháp ở bên các anh nữa, không có biện pháp…… tiếp nhận một tình cảm như vậy. Tôi chỉ muốn, một mình, vô cùng đơn giản, bình an sống cuộc đời này. Tô Nam, Thiệu Bắc, thực xin lỗi, tình cảm của các anh, tôi không thể tiếp nhận…… Cám ơn các anh, đã luôn luôn đi tìm tôi, cám ơn các anh, yêu thương Dương Dương và Nhạc Nhạc…… Chỉ cần các anh nguyện ý, Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là con trai của hai anh, chờ chúng trưởng thành, tôi sẽ bảo chúng hiếu thuận với các anh như đối với tôi, nhưng…… Bản thân tôi, không có cách nào……”
Mười hai năm trước, cậu đã yêu sâu đậm, cũng vì đoạn tình cảm thầm mến dị nhân này mà thương cảm buồn rầu; nhưng, hiện tại, trái tim cậu đã không thể rung động bởi tình yêu này nữa rồi. Sau sự việc kia cậu đã hiểu ra một điều, với thân thể không trọn vẹn của mình, cả đời này đã định cậu phải cô đơn lẻ loi một mình cho tới khi nhắm mắt xuôi tay. Cậu, không thể yêu, cũng…không dám yêu nữa rồi.
“Tiểu Hà……” Triển Tô Nam bò quỳ đến trước mặt Cố Khê, ôm lấy hai chân Cố Khê, ngửa đầu cầu xin: “Mặc kệ em là đàn ông hay là đàn bà, anh đều yêu em, người anh yêu chỉ có một mình em…… Tiểu Hà, anh xin em, đừng không cần bọn anh…… Em có thể không thích bọn anh, có thể hận bọn anh, có thể oán bọn anh, nhưng xin đừng không cần bọn anh…… Em không hề thay đổi, em một chút cũng không già…… Trong mắt bọn anh, em vĩnh viễn là em của mười hai năm trước…… Đáng giá, chỉ cần là em, muốn bọn anh làm cái gì cũng đều rất đáng giá…… Tiểu Hà…… Anh yêu em, mười hai năm trước, người anh yêu là em, mười hai năm sau, người anh yêu vẫn là em…… Chưa từng thay đổi…… Anh và Thiệu Bắc chưa từng có người khác…… Bọn anh chỉ cần em…… Chỉ cần em……” Nói đến câu cuối cùng, Triển Tô Nam đã thống khổ tới nỗi không thể nói thành lời.
Kiều Thiệu Bắc cũng bò tới, cầm tay Cố Khê, cố nén đau lòng nói: “Tiểu Hà, em không cần bắt ép chính mình tiếp nhận tình cảm của bọn anh, anh chỉ cầu em đồng ý để anh và Tô Nam yêu em, hãy để anh và Tô Nam ở bên cạnh em.”
“Đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi, các anh không cần phải như vậy nữa, các anh xứng đáng có được một người tốt hơn. Ở bên một người đàn ông già nua như tôi, các anh sẽ bị người đời chỉ trích, sau này sẽ không tốt, sẽ rất thống khổ.” Cố Khê bức chính mình kiên định.
“Không, đối với bọn anh, em là người tốt nhất, chỉ có em thôi.” Nắm chặt tay Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc hai mắt đỏ bừng nói: “Em một chút cũng không già, bọn anh và em sống bên nhau sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi, sẽ không có thống khổ. Những kẻ khác muốn nói gì, anh và Tô Nam căn bản không quan tâm. Mười hai năm trước, hai bọn anh đã đồng lòng muốn cùng em sống trọn đời bên nhau. Giờ, tâm nguyện của bọn anh vẫn là thế, chưa bao giờ đổi thay. Nếu, nếu có một ngày, em có người thương, anh và Tô Nam nhất định sẽ không quấy rầy em…… Nhưng trước lúc đó, anh cầu em, cho bọn anh một cơ hội, hãy để bọn anh có thể ở bên em, có thể…yêu em.”
Cố Khê gắt gao nhíu mày, những lời Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói khiến cậu không thể chống đỡ được, cũng khiến cậu vô cùng thống khổ. Hai người bọn họ là thiên chi kiêu tử *, là rồng trong bầy người, vậy mà giờ phút này lại hèn mọn quỳ gối trước mặt cậu, chỉ một mực cầu xin cậu cho bọn hắn một cơ hội…. Rốt cuộc không thể chịu đựng được sự thống khổ này hơn nữa, hai tay của Cố Khê dùng sức đẩy Kiều Thiệu Bắc, rồi lại đẩy Triển Tô Nam.
(Nguyên tác 天之骄子 – thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của trời, cũng giống kiểu rồng trong bầy người, rất tôn quý, rất khác biệt.)
Nâng tay lau sạch sẽ mặt của hai người, Cố Khê nghẹn ngào nói: “Các anh là ‘Triển Tô Nam’ và ‘Kiều Thiệu Bắc’, đừng vì tôi mà quỳ gối, đầu gối của các anh, so với hoàng kim còn trân quý hơn.”
Triển Tô Nam ôm cổ Cố Khê: “Chỉ có em mới có thể khiến anh làm như thế. Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Cầu em, van em…… Đừng đẩy bọn anh ra, hãy để bọn anh yêu em, xin em……”
Kiều Thiệu Bắc cũng ôm lấy Cố Khê, khom người ghé vào lỗ tai cậu cầu xin: “Tiểu Hà, chỉ cần có thể đưa em trở lại thì quỳ gối có là gì. Anh và Tô Nam không cầu em yêu bọn anh, chỉ cầu em hãy cho bọn anh một cơ hội yêu em.”
“Xin đừng nói từ ‘cầu’……” Cố Khê phát hiện bản thân mình đã bị hai con người này đẩy vào đường cùng, trái tim cậu vốn không đủ kiên định, sự bùng nổ vừa nãy đã hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy hai người nọ quỳ xuống, giờ phút này đối mặt với vẻ cầu xin yếu hèn của hai người này, sự quyết tâm đó đã tan biến hết.
“Tiểu Hà…… Cầu xin em……”
“…… Tôi, tôi không có biện pháp……”
“Em không cần có biện pháp, em chỉ cần để bọn anh yêu em là được rồi.”
“Các anh xứng đáng……” Miệng bị che.
“Bọn anh cho là xứng đáng thì mới tính là xứng đáng, Tiểu Hà, cầu xin em, anh cầu xin em……”
Cố Khê cắn chặt răng, thống khổ nhắm hai mắt lại, cậu là “đàn ông”…… Cậu đã già rồi, cũng đã xấu đi…… Thân thể này……cậu, cậu không có, cách nào……
“Tiểu Hà…… Cầu em, anh cầu xin em……”
“Nếu em có người thương, bọn anh, bọn anh lập tức đi ngay, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa!”
Trong mắt hai người là sự kiên định đánh cược tất cả, trái tim Cố Khê đau đớn vô cùng, bất đắc dĩ nói một câu: “Các anh, tội tình gì phải….”
“Tiểu Hà, cầu xin em……” Hai người này vẫn một mực cầu xin, cầu xin một cơ hội yêu cậu.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức hai bọn hắn nhịn không nổi muốn quỳ xuống tiếp, Cố Khê ở trong lòng hai người gian nan xoay người lại, đưa lưng về phía bọn hắn nói: “Nếu các anh chịu không nổi nữa thì cứ trực tiếp quay về, không cần nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết.”
Phút chốc, hai người mừng như điên, hai tay nắm chặt thành quyền: “KHÔNG! SẼ KHÔNG ĐÂU!” Người này nguyện ý cho bọn hắn một cơ hội!
Kéo tay hai người xuống, Cố Khê lui sau một bước, mở cửa, rồi cậu ngây ngẩn cả người, vẻ mặt mừng như điên của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng sững sờ……
Ngoài cửa, là hai cậu nhóc với thần sắc vô cùng kích động.
Sắc mặt Cố Khê nháy mắt trầm xuống, Cố Triêu Dương sợ tới mức lắp bắp nói một câu: “Con….bọn con, đi ngủ ngay đây ạ.” Rồi mới kéo em trai đang bị dọa chết đứng hốt hoảng chạy đến cửa phòng ba ba, mở cửa đi vào.
“Các anh đi ngủ sớm đi.”
Bỏ lại một câu, Cố Khê từ sau đóng cửa lại, tiếng đóng cửa mang theo lửa giận. Triển Tô Nam nhanh chóng mở cửa, tuy chỉ thấy Cố Khê đưa lưng về phía bọn hắn nhưng hai người này biết, Cố Khê đang vô cùng tức giận.
“Tiểu Hà, em đừng tức giận với Dương Dương Nhạc Nhạc, bọn chúng còn nhỏ.”
“Các anh đi ngủ sớm đi.” Vẫn là câu kia, Cố Khê trực tiếp cất bước trở về phòng của mình, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nóng vội theo sau, đứng ở trước cửa phòng Cố Khê, vừa mới được trải nghiệm tư vị xuyên qua ‘địa ngục’ nên bọn hắn cũng không có gan dám nâng tay gõ cửa.