Gần một giờ sáng mới đi ngủ, nhưng bốn giờ sáng đã bị dựng dậy, hồi ôn thi vào đại học Doanh Hải, Từ Mạn Mạn cũng không mệt mỏi như bây giờ. Trong lúc mơ mơ màng màng, bị Trang Phi Phi kéo lên phi cơ, vừa mới thiu thiu ngủ thì lại bị gọi dậy lần nữa. Mệt mỏi, ngái ngủ bước lên xe, lại vừa chìm vào mộng đẹp thì tên Trang Phi Phi ôn dịch kia lại gào thét một lần nữa bắt nàng tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Từ Mạn Mạn để nàng thanh tỉnh, Trang Phi Phi nói “Mạn Mạn, em đi thu thập hành lý đi, mười giờ anh quay lại đón em.”
“Ư..ừm….” Từ Mạn Mạn gật gù rồi lại ngủ.
“Mạn Mạn, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh.” Hơi dùng sức, Trang Phi Phi lại lắc lắc nàng “Tỉnh dậy mau, đợi lát nữa anh nhất định sẽ cho em ăn no ngủ kỹ, tầm mười giờ anh quay lại đón em”
Từ Mạn Mạn cố gắng mở to mắt, ý thức mơ hồ gật gù đầu, thanh âm uể oải hỏi “Hôm nay trở về kia luôn à?”
“Chúng ta muộn nhất là ba giờ phải xuất phát rồi, có rất nhiều việc cần làm. Em về thu dọn hành lý rồi cứ ở kí túc xá đợi điện thoại của anh.”
“Được.”
Hơi hơi tỉnh táo lại, Từ Mạn Mạn mở cửa xuống xe, cước bộ lảo đảo đi về phía ký túc xá. Mãi cho đến khi nàng mở cửa phòng nhưng không thấy ai thì nàng mới chợt ngớ người nghĩ ‘Trang Phi Phi sao lại biết mình sống ở ký túc xá?’
Đưa Từ Mạn Mạn về ký túc xá xong, Trang Phi Phi quay xe đến thẳng nhà lão bản. Ngụy Hải Trung sau khi xuống máy bay ở căn cứ không quân đã trực tiếp đánh xe đi trước. Tuy cũng suốt một đêm không ngủ, nhưng Trang Phi Phi không mệt mỏi như Từ Mạn Mạn, ngoại trừ cằm lúm nhúm râu thoạt nhìn hơi tiều tụy thì so với thường ngày không có khác biệt gì cả.
Mới tám giờ sáng nên trên đường cũng không đông đúc xe cộ, Trang Phi Phi một mạch thẳng tuột đến biệt thự đồng sở hữu của hai ông chủ. Ngụy Hải Trung cũng đã tới đó, đang ở trong phòng của Triển Tô Nam đóng gói hành lý. Vừa thấy Trang Phi Phi, hắn lập tức nói “Buổi chiều, cậu và Mạn Mạn cứ nghỉ ngơi đi, tối tầm bảy giờ chúng ta hẹn nhau ở quảng trường thành phố.”
“Vâng.”
“Giờ cậu liên lạc với bọn Thanh Vĩ đi, kêu họ cứ đi mua tạm laptop, máy ảnh với di động đã”
“Vâng.”
Trang Phi Phi lấy một tờ danh sách mà hắn và Ngụy Hải Trung đều có một bản từ trong túi quần ra, rồi gọi điện.
9 giờ mười phút, Trang Phi Phi xếp gọn 4 chiếc va ly to đùng vào sau cốp rồi khởi động xe, phóng tới trường đại học đón Từ Mạn Mạn. Nhanh chóng tới trường, hắn gọi điện cho Mạn Mạn, trong điện thoại có thể nghe thấy giọng của nàng rất ngái ngủ. Phì cười nói với Mạn Mạn là hắn đang đợi dưới sân ký túc xá, Trang Phi Phi phóng xe vào bãi gửi của trường đại học Doanh Hải.
Từ Mạn Mạn vô cùng khốn khổ, nhất là dưới chỗ nàng đang ngồi lại là một cái giường. Tuy chăn đệm đã được nàng đóng bọc gọn gàng nhưng đối với một người buồn ngủ tới nỗi mắt nhắm tịt sắp thành đường thẳng thế này thì đừng nói là một cái giường cứng, cho dù là một manh chiếu nàng cũng có thể ngay lập tức lăn đùng ra ngủ. Hành lý của nàng cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái valy nho nhỏ cùng một túi đồ cầm tay. Nàng không phải tiểu thư nhà giàu nên cũng không có nhiều quần áo đến vậy. Hơn nữa sáng hôm qua nàng vừa còn ở Doanh Hải mà buổi chiều đã bay về nhà, rạng sáng lại có mặt tại Doanh Hải…cứ như đang đóng phim vậy, nên cũng không cần quá rườm rà.
Tựa vào cột giường ngủ gà ngủ gật, mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, Từ Mạn Mạn chẳng buồn để ý tới, khẳng định không phải Trang Phi Phi. Với cá tính của người nọ chắc hẳn là trực tiếp gọi nàng xuống lầu. Đầu óc cứ mê man, hỗn độn hiện lên ý nghĩ như vậy, Từ Mạn Mạn nghe thấy bạn cùng phòng rất hưng phấn gọi nàng dậy “Mạn Mạn, có người tìm bạn kìa.”
Đang thiu thiu ngủ, Mạn Mạn tiêu hóa những lời nói này với tốc độ sên bò. Ngay sau đó, có người nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, ôn nhu nói bên tai nàng “Mạn Mạn, tỉnh dậy mau nào”
Tầm mắt mông lung, Mạn Mạn dường như thấy được khuôn mặt của Trang Phi Phi rồi mặt nàng lại bị sờ.
“Mạn mạn, tỉnh nào, tỉnh nào.”
“Trang Tử
?” Dụi dụi mắt, Mạn Mạn lắc lắc đầu rồi đứng lên “Anh…sao lại đến đây?” Còn chưa phát hiện ra sự tình “nghiêm trọng” tới cỡ nào.
“Anh sợ hành lý của em nặng, một mình em bê không nổi.” Trang Phi Phi nhìn va ly bên chân của Từ Mạn Mạn, hỏi “Chỉ có một cái này?”
“Ừm
.” Từ Mạn Mạn gật gật đầu, lắc lắc đầu, muốn cho bản thân tỉnh táo hơn đôi chút.
Trang Phi Phi khóe miệng cong lên, lấy áo khoác của Từ Mạn Mạn vắt trên thành giường mặc vào cho nàng, một tay xách lấy hành lý của nàng “Anh mua bữa sáng để trên xe rồi, chốc nữa em ăn no trước đi rồi anh cho em ngủ.”
“Được
~.”
Thầm nghĩ được yên ổn đánh một giấc ngon lành nên Từ Mạn Mạn căn bản không hề phát hiện thấy hành động của Trang Phi Phi cùng câu nói cuối cùng của hắn mờ ám thế nào, ẩn ý tới nỗi khiến người ta khó mà không suy nghĩ linh tinh. Nàng vẫy tay tạm biệt với mấy bạn cùng phòng rồi theo Trang Phi Phi đi. Nàng vừa đi xa thì từ ký túc xá liền truyền đến tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh “A!!!!! Mạn Mạn…cậu ấy quen được với một soái ca thế kia từ khi nào??!!! Thế mà dám giấu diếm với chúng ta. ”
“Hai người bọn họ không phải là đang muốn ở chung với nhau đó chứ, bạn trai cậu ấy có phải muốn dẫn cậu ấy đi ngủ không!!!!”
“A A A————–!!”
Ngồi trong xe, mồm miệng vô vị uống trà sữa, cắn hamburger, đầu óc trì độn của Từ Mạn Mạn đột nhiên nhớ tới một việc “Trang Tử, anh sao biết tôi ở ký túc xá?”
“Em nói cho anh biết mà.”
“Tôi nói với anh?” Từ Mạn Mạn kinh ngạc, ngẫm nghĩ “Sao tôi không nhớ rõ nhỉ?”
“Lúc xuống máy bay thì em nói cho anh biết, em rất mệt mỏi nên có lẽ không nhớ rõ.”
Trang Phi Phi không hề biến sắc nói dối, hôm qua khi bọn họ vừa đến huyện Phổ Hà, mấy người Thanh Vĩ đã gửi mail toàn bộ tư liệu ở trường học của Mạn Mạn cho hắn, bao gồm những mối quan hệ bạn bè của nàng, tình hình học tập, nên tất nhiên cũng bao gồm cả việc nàng ở ký túc xá.
Ngẫm lại chính mình mệt mỏi tới nỗi đầu óc hồ đồ, Từ Mạn Mạn cũng không hỏi lại nữa.
Trang Phi Phi trong mắt đầy ý cười, hắn nâng tay sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của Từ Mạn Mạn “Ăn xong rồi ngủ một lát đi, từ đây đến chỗ anh còn một đoạn đường nữa cơ.”
“Được, anh đừng chú ý tới tôi nữa, chuyên tâm lái xe đi.”
Không hợp khẩu vị, Mạn Mạn đem một nửa chiếc hamburger bỏ lại vào trong túi, nhắm mắt ngủ. Rất nhanh, nàng liền chìm ngay vào giấc ngủ. Bên này, trên mặt Trang Phi Phi nét cười càng rõ, hắn đã phát hiện cô bé này còn có thêm một điểm đáng yêu nữa, lúc buồn ngủ đặc biệt dễ bị lừa.
Nơi ở của Trang Phi Phi cách khá xa công ty, dù sao hắn đi làm cũng không cần phải đúng giờ, ở xa một chút không thành vấn đề. Hắn thích nơi yên tĩnh, nội thành phồn hoa, sầm uất đôi khi lại quá ồn ào. Nhà ở của Trang Phi Phi không giống biệt thự xa hoa của ông chủ, nhưng cũng rất vừa vặn. Mấy người bọn họ từ sau khi đi theo lão bản liền trở thành bạn bè của nhau, lúc không có việc gì làm thường tụ tập một chỗ ăn uống, tâm tình đủ chuyện trên trời, cho nên vì thế nhà ở không thể quá nhỏ.
Xuống xe, Trang Phi Phi trước xách hết hành lý vào trong nhà, rồi mới mở cửa xe, động tác rất nhẹ nhàng bế ngang Từ Mạn Mạn đang say giấc nồng. Không hề đánh thức nàng, có thể nói là vô cùng cẩn thận để không đánh thức nàng, Trang Phi Phi đi lại không phát ra tiếng động ôm Mạn Mạn lên lầu, bế vào phòng ngủ của mình. Đặt nhẹ nàng lên giường của mình, Trang Phi Phi giúp nàng cởi áo khoác, giày, rồi kéo chăn.
Vén những lọn tóc lòa xòa trên mặt Mạn Mạn sang bên, ánh mắt Trang Phi Phi nhìn nàng thực ôn nhu, khóe miệng cười cũng rất dịu dàng. Xoay người hôn nhẹ lên khuôn mặt của Mạn Mạn, hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng “Cô bé ngoan, ngủ ngon.” (:”>)
Buông màn rèm, Trang Phi Phi đóng cửa rồi ra khỏi phòng, đi vào phòng quần áo đóng gói hành lý của mình.
***
Dọn dẹp nhà cửa, cả một ngày nhàn rỗi, Nghê Hồng Nhạn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại ở phòng khách. Chiều qua, Ngụy Hải Trung gọi điện báo nàng là có việc rất quan trọng nên phải đi một chuyến, có lẽ không kịp về, rồi chưa kịp giải thích gì thêm đã cúp máy. Mãi cho đến giờ mà hắn cũng không gọi thêm bất cứ cuộc gọi nào nữa. Tối qua nàng có gọi lại nhưng Ngụy Hải Trung không nghe, tắt luôn máy đi. Đây là việc trước nay chưa từng xảy ra, mà từ lần Ngụy Trung Hải trên xe hỏi nàng về chứng bệnh “trở ngại ngôn ngữ” thì về sau hắn cũng bận rộn lạ thường, còn giống như chất chứa rất nhiều tâm sự. Nàng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn luôn im lặng.
Ôm một đống quần áo bẩn của Ngụy Hải Trung đi giặt, Nghê Hồng Nhạc lại thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng rất buồn phiền. Nàng cũng sắp 31 rồi, ở bên Ngụy Hải Trung tới nay đã được chín năm, hai người ngoài tờ giấy hôn thú kia thì chẳng khác gì những cặp vợ chồng khác cả. Nhưng…Ngụy Hải Trung lại mãi không chịu đề cập đến vấn đề hôn sự với nàng. Từ lúc yêu nhau tới giờ, tình cảm giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp, chưa kể bên nhau suốt bảy năm trời, lúc Ngụy Hải Trung về nước hai người đã tách ra gần ba năm thì tình cảm vẫn cực kì bền vững. Trừ việc không muốn kết hôn ra thì Ngụy Hải Trung bất luận là gia thế hay bản thân đều có thể coi là một nam nhân hoàn mỹ. Nhưng….hắn lại không đồng ý kết hôn, tuy hắn cũng có nói hắn sẽ cưới nàng.
Tuổi tác của nàng càng ngày càng lớn, nếu cứ tiếp tục thế này mang thai sao được nữa? Nàng rất thích con nít, khát khao có thể có một kết tinh tình yêu của hai người. Nhưng không kết hôn, chẳng nhẽ để hài tử sinh ra không doanh chính ngôn thuận sao? Hơn nữa, Ngụy Hải Trung cũng không đồng ý có con, hắn nói đợi sau khi kết hôn hãy bàn tính lại, nhưng….lúc nào thì họ có thể kết hôn đây? Trong lòng Nghê Hồng Nhạn không phải là không ủy khuất, nhất là hai năm gần đây, bạn bè người thân đều từng lượt từng lượt kết hôn rồi sinh con, chỉ có nàng vẫn là hy vọng xa vời.
Nàng gấp, cha mẹ nàng càng gấp hơn, vì chuyện này mà nàng với cha mẹ đã không biết bao lần tranh cãi nhau, cha mẹ đối với Ngụy Hải Trung cũng càng ngày càng bất mãn. Dạo gần đây còn đề cập tới chuyện xem mặt với nàng…nàng cự tuyệt, vì thế lại cãi nhau một trận với mẹ. Nàng không muốn chia tay với Ngụy Hải Trung mà không hề biết lý do, nàng yêu hắn, cho tới giờ, nàng vẫn luôn nghĩ mình nhất định phải gả cho hắn. Nhưng giờ thì sao…nàng cũng không dám chắc nữa rồi, không dám chắc Ngụy Hải Trung có yêu nàng hay không, đã yêu nàng thì vì cớ gì lại không muốn cưới nàng? Đã có chuyện gì khiến hắn lại trì hoãn hôn nhân của chính mình? Nghê Hồng Nhạn không dám tiếp tục nghĩ nữa, nàng sợ sự thật khiến nàng không thể chấp nhận nổi. Rút khăn giấy lau nước mắt, Nghê Hồng Nhạn đứng dậy ôm bọc quần áo đã phơi khô của Ngụy Hải Trung vào phòng ngủ.
Cạch cạch
~Cửa nhà truyền đến tiếng mở khóa, Nghê Hồng Nhạn buông quần áo, chạy ra ngoài. Vừa thấy người vào nhà, những ai oán của nàng phút chốc biến thành lo lắng.
“ HẢI TRUNG? Có chuyện gì vậy, anh làm sao thế này……”
Chạy nhanh đến, Nghê Hồng Nhạn từ trong tủ giầy lấy ra một đôi dép cho Ngụy Hải Trung, lo âu không thôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn. Trong mắt Ngụy Hải Trung tràn đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết một đêm không ngủ. Trên người nồng đậm khói thuốc, Nghê Hồng Nhạn giúp hắn cởi áo khoác, nhịn không được hỏi “Anh rốt cục đã hút bao nhiêu điếu vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngụy Hải Trung mệt chết đi được, hắn không lên tiếng, đổi dép rồi một tay khoác vai Nghê Hồng Nhạn, bước đi nặng nề vào phòng khách, ngồi xuống ghê sô pha, tựa người vào ghế rồi ngửa đầu trầm tư.
“Hải Trung?” Nghê Hồng Nhạn xoa xoa mặt Ngụy Hải Trung “Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn nét mặt của Nghê Hồng Nhạn không hề che dấu vẻ lo lắng, Ngụy Hải Trung hai tay ôm trầm lấy nàng, dùng lực ôm chặt người vào lòng mình. Chôn mặt vào người mềm mại, ấm áp của Nghê Hồng Nhạn, Ngụy Hải Trung lúc này mới lên tiếng “Đừng hỏi gì cả, để anh ôm em trong chốc lát đã”
Vừa nghe giọng nói của Ngụy Hải Trung đã biết hắn hút thuốc quá độ, dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng Nghê Hồng Nhạn vẫn lựa chọn im lặng, Ngụy Hải Trung giây phút này trông thật yếu ớt, gắt gao ôm chặt lấy nàng. Cứ như vậy ôm Nghê Hồng Nhạn nghỉ ngơi suốt nửa giờ, Ngụy Hải Trung mới ở trong lòng nàng nói “Hồng Nhạn, anh đã làm em phải lo lắng rồi.”
“Hải Trung?” Nghê Hồng Nhạn áp chế chua xót trong lòng bởi câu nói của hắn mà trào lên, ngón tay ở trên đầu Ngụy Trung Hải mát xa “Xảy ra chuyện gì? Có việc gì sao? Tối hôm qua gọi điện cho anh, anh cũng không bắt máy, sau lại còn tắt luôn máy, giờ anh trở về với bộ dạng này khiến em rất lo lắng.”
Ngụy Hải Trung nhẹ nhàng lắc đầu, rồi mới đánh trống lảng trả lời “Hồng Nhạn, sinh con đi.”
“HẢI TRUNG?!” Động tác mát xa của Nghê Hồng Nhạn nháy mắt dừng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn lên.
Kéo tay của Nghê Hồng Nhạn xuống đặt ở bên môi hôn nhẹ, Ngụy Hải Trung nói “Anh biết em vẫn luôn muốn có hài tử, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới việc sinh con cho nên không đồng ý. Hồng Nhạn, có lẽ nhiều nhất hai năm nữa chúng ta có thể kết hôn, em trước tiên cứ sinh con đi đã. Giống như người xưa vậy, trước sinh con rồi mới kết hôn. Anh sợ nếu cứ chần chừ em sẽ thành sản phụ quá tuổi mất.”
Nghê Hồng Nhạn xuống khỏi người Ngụy Hải Trung, trên mặt không hề có chút vẻ vui sướng. Ngụy Hải Trung lại ôm nàng một hồi lâu, chậm rãi nói “Hồng Nhạn, anh không muốn kết hôn không phải vì không muốn cưới em. Em luôn là người vợ trong lòng anh, trừ em ra, anh sẽ không cưới bất kỳ người nào khác. Nhưng…anh chưa thể, bởi vì anh có tội. Trước khi chưa sửa chữa được lỗi lầm này thì anh không có quyền được hưởng hạnh phúc, cho nên…anh không thể cùng em kết hôn.”
“Đó là tội gỉ?” Nghê Hồng Nhạn hốc mắt đỏ hoe.
Ngụy Hải Trung nhìn trần nhà, không trả lời, ngay khi Nghê Hồng Nhạn cảm thấy nản lòng thoái chí, nghĩ lần này lại không hỏi được gì thì nàng lại nghe được Ngụy Hải Trung nói “Hồng Nhạn, đi bê cái thùng anh đưa em cất đi ra đây.”
Nghê Hồng Nhạn ngồi xuống, Ngụy Hải Trung lau nước mắt cho nàng, cười hối lỗi với nàng, nói “Hiện giờ, đùi anh nặng trĩu, em giúp anh lấy lại đây, tiện mang cả di động của anh qua đây để anh sạc pin.”
Nhìn Ngụy Hải Trung một lúc, Nghê Hồng Nhạn sụt sịt mũi, khôi phục vẻ bình tĩnh, đứng lên đi vào phòng ngủ.
Nghê Hồng Nhạn sau khi hoàn thành chương trình học bên Mỹ trở về nước liền ở bên Ngụy Hải Trung, hai người sau một hồi bàn bạc đã quyết định ở tại căn nhà này. Lúc chuyển nhà tới đây, Ngụy Hải Trung có giao cho nàng một cái hòm bị khóa, rất nghiêm túc nói nàng cần phải bảo quản tốt chiếc hòm này. Nghê Hồng Nhạn tất nhiên có hỏi trong hòm này có cái gì nhưng Ngụy Hải Trung không nói cho nàng biết, chỉ nói nàng hãy bảo quản tốt, tương lai một ngày nào đó sẽ có việc dùng đến.
Kéo hòm từ dưới gầm giường ra, Nghê Hồng Nhạn lại đi vào phòng bếp lấy khăn lau sạch sẽ, rồi mới kéo lê nó ra phòng khách, tiện lấy luôn di động cho Ngụy Hải Trung. Ngụy Hải Trung trước cắm sạc cho điện thoại, rồi lại ngồi ngây ngốc trước cái hòm, lấy ra chìa khóa từ trong túi áo, nhíu mày, thần sắc khó nhọc có phần hối tiếc mở cái hòm ra.
Lúc Ngụy Hải Trung mở nắp, Nghê Hồng Nhạn kinh hô một tiếng. Trong rương để một ít đồ vật này nọ, nàng không thấy rõ những thứ kia là gì, nàng chỉ hoảng sợ khi nhìn thấy rất nhiều khăn dính máu. Nghiến chặt răng, Ngụy Hải Trung cầm lấy chiếc khăn kia, trong mắt là thống khổ, Nghê Hồng Nhan nhìn về phía hắn, nàng có dự cảm rằng những nghi hoặc nhiều năm trong lòng nàng sắp được gỡ bỏ.
“Hồng Nhạn, giờ anh sẽ nói cho em biết, tội lỗi của anh là gì.”