-“Ôi dào tôi có để ý đâu mà nhớ với chả không, thấy chú Hậu ráo từ tháng trước nên tưởng thế. Sáng chú bí mật ra đón, muốn tạo bất ngờ cho thím mà chẳng thấy đâu, điện thoại thím lại không liên lạc được, lúc chú về thì bị tông xe thím ạ. Giờ chú đang nằm ở nhà tôi, chiều lão Đãng đón Hến Sò sang nữa, ba Hải mẹ Minh cũng đang ở dây. Khôi Thu về từ hôm thứ ba cơ, nhưng bé Thu là con một nên Cún nhà mình sang nhà bên đó ở rồi, chủ nhật tuần này mới về. Tôi tính có khi đợt nghỉ lễ này vợ chồng thím ở luôn nhà tôi cho vui.”
Mẹ Sò nghe mẹ Cún kể mà giật thót cả người. Chị cuống quít hỏi han chồng có sao không mà bác chả chịu tiết lộ thêm, bác bảo về thì biết.
Cũng tại chị, cuộc chat video gần nhất chồng hỏi xếp vali chưa chị lại bảo em đang xếp rồi, tại tính chị cẩn thận nên hay sắp xếp sớm mấy thứ quà mua về cho cả nhà.
Ba Hến hôm nay có mệnh hệ gì chị sống sao nổi? Từ lúc nói chuyện với bác Vân xong chị run lắm, mấy vụ liên hoan kết thúc kỳ với lớp cũng bỏ luôn, vội vã gọi tới đại lý đặt vé chuyến sớm nhất về nước.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hến Sò đang lang thang chơi ngoài cổng, tim mẹ Hà tưởng như vỡ oà. Hai cục bông nhỏ hò hét toán loạn, ba chân bốn cẳng nhảy cẫng lên nhào vào lòng mẹ. Hai cục bông của mẹ, mẹ nhớ tụi con nhiều lắm, hôm nào gọi video nhìn các con mếu máo mắt mẹ cũng rơm rớm à.
Hến Sò bám mẹ một lát thì bác Vân bác Đãng ra bồng cháu để thím còn có thời gian tâm tình với chú. Các bác cứ úp úp mở mở hại mẹ Sò lo sốt hết cả ruột, cũng may anh nhà chị không sao cả, chỉ bị bầm tím chút chút ở trán, nhưng mà chồng gầy quá, chắc sút cân nhiều lắm.
Ghị khẽ lay rồi nhỏ nhẹ gọi ông xã. Chồng nghe giọng vợ liền giật mình tỉnh giấc, anh dụi dụi mắt ba bốn lần, nắm tay vợ thấy thật thật mới dám vui vui một chút.
-“Mình à? Mình về thật rồi à? Anh nhớ nhầm lịch mình ạ, ngu quá.”
-“Em biết, mình đau lắm không? Mình có tê nhức chỗ nào không? Mình đã đi chụp chiếu khám tổng thể chưa? Mình giờ cảm thấy như nào, có khó chịu nhiều không mình?”
Chị dồn dập tra khảo, anh đưa tay kéo chị ngã xuống giường rồi lật người đặt vợ dưới thân mình, ghé tai chị thì thầm nho nhỏ, có, anh khó chịu nhiều lắm, anh nhớ mình phát điên.
Chị khẽ nhướn người, trán chị chạm trán anh, chị muốn thổ lộ chị cũng nhớ anh lắm, nhưng chẳng hiểu sao nói không thành tiếng. Chị khóc, nghẹn ngào, nức nở.
Anh hôn lên mi mắt ướt đẫm, tay anh đưa xuống, cẩn thận tháo những chiếc cúc nhỏ rồi khẽ chạm tới nơi thanh xuân ấy. Tim chị thổn thức từng nhịp, toàn thân nhẹ bẫng khi cánh môi anh bao phủ đoá hồng mềm mại ấy. Những nhớ nhung mãnh liệt, những khắc khoải mong chờ được thay thế bằng những nụ hôn ngọt ngào cuồng dại.
Tình yêu của họ hoà quyện, hơi thở của họ đan xen, tay chị nhè nhẹ luồn qua tóc anh rồi vô thức miết dọc sống lưng người ta. Chị chạm tới dâu, dầu óc anh hỗn loạn tới đó, anh quấn quít bên chị, mải miết trêu chọc nhuỵ hoa e ấp kia.
Nơi ấy, đẹp đẽ, tinh khiết đến đắm say.
Nơi ấy, rực rỡ quyến rũ khiến anh chẳng muốn rời.
Anh điên cuồng hôn chị, từng chút, từng chút một. Anh nói, anh yêu mình, rất nhiều, mình tin không? Hai má chị ửng đỏ, chị e lệ gật đau, rồi chị chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mỉm cười tiếp nhận anh, cùng anh hoà nhịp.
Trên phòng sắc xuân ngập tràn, dưới nhà ông Hải bà Minh đang xem tivi, hai bác bất đồng quan điểm cãi vã chí choé. Hến Sò thì ngóng ra ngóng vào mãi, rốt cuộc rủ nhau mò mẫn lên gọi ba mẹ. Mẹ Hà nghe loáng thoáng giọng con gái í a í ới, ngó lên thấy cửa chưa dóng bất chợt ngượng chín cả người. Ba Hậu thì nhanh trí hơn, ngay lập tức gọi tụi nhóc to thật to.
-“Hến à? Hôm nọ ba nghe Hến kể Hến biết đếm tới một nghìn rồi phải không?”
-“Mười nghìn rồi cơ ba Hậu ạ, anh Khôi dạy Hến thêm rồi ý, em Sò cũng biết đếm tối một trăm rồi nha, ba tin không ba?”
-“Tụi con đếm đi rồi ba tin, em Sò đếm tới một trăm rồi chị Hến tiếp tục đếm, đứng nguyên tại chỗ đếm nha. Đếm xong mẹ Hà sẽ có quà thưởng.”
Hai cục bông nhỏ được cái nhẹ dạ cả tin lắm, ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ rồi đứng ngay bậc cầu thang dõng dạc đếm rõ to. Ba mẹ các em chớp thời cơ nhanh chóng chỉnh đốn lại mọi thứ rồi lao ra ôm tụi nhỏ. Ba bồng chị Hến, mẹ bế em Sò, cả nhà lục vali của mẹ Hà, tìm tìm tòi tòi dược bao nhiêu quà nha, cười khúc kha khúc khích vang cả phòng.
Kỳ nghỉ ấy, ngọt ngào lắm.
Thấm thoát lại tới ngày mẹ Hà bay sang Pháp đi học tiếp. Lần này cả Hến Sò lẫn ba Hậu đều ra sân bay tiễn mẹ, mẹ nhìn con mếu máo, nhìn chồng mắt mũi đỏ hoe mà ruột gan quặn thắt.
Hôm ấy tụi nhỏ thức khuya lắm, ba chơi với các nàng mãi, tới giờ máy bay chuẩn bị cất cánh anh còn bồng lũ trẻ ra bên ngoài xem.
Ba chỉ cho Hến Sò mẹ Hà đang ngồi trong đó, Hến sụt sịt chúc mẹ Hà thượng lộ bình an, em Sò nhớ mẹ khóc tức tưởi, nghẹn ngào dặn mẹ Hà học nhanh nhanh cho xong còn về mẹ Hà nhé.
Ba Hậu rơm rớm, ba cha con ôm nhau tủi thân ghê gớm.
Rồi đột nhiên, từ phía sau, có một người phụ nữ, lao tới ôm lấy họ. Bé Hến bé Sò la hét sung sướng, ba Hậu ứa nước mắt, run run hỏl mẹ Hà sao lại ở đây? Mẹ Hà bật khóc, mẹ bảo mẹ bỏ học, mẹ ở nhà thôi, ba Hậu có chê mẹ không?
Ba Hậu còn khóc to hơn cả mẹ Hà, cả nhà bốn người quấn quít lấy nhau, nức nở ầm ĩ, náo loạn cả sân bay. Ba Hậu hôm nay nhạy cảm quá, bị mấy chú thanh niên trêu bám vợ, sợ vợ. Nhưng ba chẳng nói gì sất, căn bản kể cả sợ vợ thật thì cũng có làm sao?
Sợ vợ mình chứ có phải sợ vợ ông hàng xóm đâu mà phải thẹn? Sợ vợ mà có cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, đêm đêm có vợ để ôm ấp hít hà thì còn gì bằng?
Từ giờ trở đi, anh mãi sợ vợ luôn.
Vì sao ấy à?
VÌ VỢ LÀ VỢ ANH!
Đôi khi, trải qua sóng gió, ta mới thấu hiểu, lòng người nông sâu.
Một ngày nào đó, sau bao giông tố cuộc đời, ta mới cảm nhận được, bình an, cũng chính là một loại hạnh phúc.