“Vị họ hàng này của em thật là hào phóng.” – Diệp Lận, kéo tôi đi, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh lùng.
Tô có ý lảng tránh đề tài này, ngước mắt nhìn đám người đi về hướng ngược lại với chúng tôi vẫy vẫy tay tạm biệt – “Anh không đi cùng bọn họ sao?”
“Anh bây giờ muốn ở cùng em!” – Đột nhiên đứng lại, biểu tình của Diệp Lận không được tốt cho lắm, bữa cơm vừa rồi anh vẫn luôn trầm mặc, bây giờ có vẻ như là bùng nổ hết ra.
Tôi cũng nhìn anh, nói thực, đến giờ vẫn không nghĩ lại đi cố sức đo đếm suy nghĩ trong lòng anh, bởi đã không còn sức lực như vậy nữa, cho nên, tôi chọn phương pháp trực tiếp nhất.
Kéo tay trái của anh…….nơi đó quấn một chiếc khăn lụa màu đen mềm mại tinh xảo.
Diệp Lận cả kinh, toan rụt tay về, nhưng bởi tôi nắm tay rất chặt mà không rút ra được, mặt rất không tự nhiên quay sang một bên, tay có chút run rẩy.
Vuốt ve vết rạch kia, ngón tay trơn trượt như chìm tròng trong vết thương ấy – “Em muốn biết, vì sao?” – Ngẩng đầu nhìn anh.
“Không vì sao cả!” – Diệp Lận run run môi, sóng mắt vốn luôn bình tĩnh dường như bị một trận gió phá vỡ, tan nát và u buồn.”
“Diệp Lận…….”
“Em sẽ quan tâm sao?! Em sẽ để ý sao?” – Những đường nét đẹp đẽ bỗng trở nên tươi sáng, vẻ mặt cũng trở nên cố chấp hơn.
Tôi bất đắc dĩ thở dài – “Em vẫn quan tâm anh mà, anh rất rõ ràng, không phải sao.”
“An Kiệt, An Kiệt, An Kiệt!!!” – Diệp Lận hung hung kéo tôi vào trong lòng – “Anh không chơi nữa! Giản An Kiệt! Anh không chơi! Anh chịu thua! Anh chịu thua rồi!”
Tôi không giãy dụa cũng không hề phản kháng, một lúc lâu sau tôi mới nhẹ nhàng nói – “Anh lợi dụng cô ấy, cô ấy nào có tội tình gì.”
“Cô ấy………sẽ ổn thôi.”
“Vẫn là thật ích kỷ mà……”
“Ừ đấy! Anh ích kỷ, anh hẹp hòi!” – Vòng tay trong nháy mắt càng siết chặt – “Nhưng mà, đừng quên, Giản An Kiệt, chính em đã lôi phần xấu xa này ra.” – Câu cuối cùng kia, anh nói nhỏ nhẹ mà quyến rũ.
Quay đầu nhìn cách mình năm mét không biết từ khi nào đã đỗ một chiếc xe màu đen, cùng với tài xế đứng bên cửa xe.
Diệp Lận cười khẽ buông tôi ra, có điều tay phải vẫn giữ chặt ở thắt lưng như cũ – “Xem ra tài xế miễn phí anh đây hôm nay không dùng đến rồi.”
“Giản ŧıểυ thư, tiên sinh bảo tôi đón ŧıểυ thư về.”
Vị tài xế này tôi đã gặp, ông ta là người đi theo Tịch Si Thần……Tịch Si Thần sao………..
Còn đang nghĩ ngợi, trán bị người ta nhẹ nhàng hôn lên một cái – “Thực ra, anh rất muốn đưa em về, nhưng mà, đột nhiên anh có chút việc, để ông ta đưa em về nhé.” – Nụ cười của Diệp Lận có chút mờ ám.
“Diệp Lận.” – Dùng chút lực đẩy anh ra, thái độ rõ ràng như thế của anh là diễn cho ai xem vậy.
“Anh muốn theo đuổi em một lần nữa, Giản An Kiệt.” – Hơi thở của anh lướt qua vành tai tôi, tuyên bố lời thề chỉ có mình tôi nghe được, nói xong liền tiêu sái xoay người đi về phía chiếc xe thể ȶᏂασ của mình.
Tôi có phần không phản ứng kịp, nhìn chằm chằm theo anh hướng về phía chiếc xe đỗ trước cửa nhà hàng, rồi lại nghênh ngang phóng đi.
Tôi ngừng một chút, gật đầu, không để ý ông ta, mở cửa sau ngồi vào.
Cửa xe vừa khép lại, một cỗ lực đa͙σ mạnh mẽ lôi kéo lấy tôi từa phía sau, rơi mạnh vào trong một vòng ôm ấp, mà miệng bởi kinh ngạc mà hé ra trong nháy mắt liền bị che lại, hương bạc hà thơm mát quen thuộc xộc vào trong lưỡi, cố sức mυ"ŧ vào, trằn trọc, kéo theo một chút đau đớn, tấn công cướp đoạt tìm kiếm xâm nhập vô cùng gấp gáp, như thể muốn cho những cảm giác chân thực nhất chứng thực tất cả.
“Si Thần……..” – Tôi tưởng chừng như bị ai đó hôn đến ngạt thở, thân thể hơi run rẩy, ánh mắt mê ly nhìn gương mặt tuấn nhã xuất chúng trước mắt.
Tịch Si Thần nặng nề nhắm mắt lại, hít sâu một cái rồi buông ra, ngón tay siết chặt đến tái nhợt.
“Trần Tuấn, lái xe đi.” – Chậm rãi lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra phía bên ngoài, mơ hồ, lạnh lexo và xa cách.
“Em muốn xuống xe.” – Tôi bất ngờ nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Cảm giác được thân mình anh sững sờ.
Tôi xoay người thử mở cửa, cửa không nhúc nhích – “Cho em xuống xe.” – Giọng điệu tôi không hề nôn nóng, bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Trần Tuấn, anh xuống xe đi.”
“Tịch Si Thần!”
“Chết tiệt, em rốt cuộc còn muốn giày vò anh đến khi nào…………..” – Gần như cứng cỏi kéo tôi vào lòng, đói khát đè xuống, thô bạo đến mất hết cả tao nhã vốn có, thô bạo bởi xúc động mãnh liệt đến nỗi không không chế được, khó chịu đến không thở nổi khiến tôi mấy lần giãy dụa khỏi nụ hôn của anh, nhưng vẫn bị rơi vào vòng truy đuổi đến ngạt thở.
Thân thể bị ôm chặt ngăn cho không thể nhúc nhích mảy may, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Đúng, tôi vừa rồi tức giận, tức giận vì anh khó chịu, tức giận vì rất là khó chịu khi mà anh khó chịu vì mình. (LT: xoắn cả não =.=”)
Cuối cùng, tôi trầm ngâm thở dài nói – “Tịch, không nên ở đây…….”
Anh ngừng lại, buông, nhìn tôi, giây tiếp theo lập tức xúc động cúi xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn lần này rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.
Anh ngắt lời tôi, lôi kéo tay phải của tôi tới thăm dò nơi bí mật của anh, tôi sửng sốt, muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh bá đa͙σ khóa chặt lại, không thể nào chạy trốn, hơi ấm thiêu đốt cùng với cảm giác nóng cháy chân thực khiến tôi gần như xấu hổ muốn chết, nhưng anh có vẻ như muốn cho tôi cảm nhận được sức nóng chưa từng có ấy, tay phải yếu ớt được dẫn dắt, dùng lực run rẩy mà trúc trắc, phóng tung đầy khiêu gợi.
Dây dưa cuồng loạn, ngọn lửa trong mắt anh càng lúc càng cháy bỏng, lạnh lùng cao quý thanh nhã thường ngày không thấy đâu cả, chỉ còn lại một mảnh ham muốn nóng rực.
Dư vị của đợt sóng vừa rồi còn chưa lắng xuống nửa phần, no nê thỏa mãn rồi mà anh vẫn lại bướng bỉnh nảy sinh đòi hỏi(LT: chị quá ngây thơ, với sói chả bao giờ là đủ), khuôn mặt đẹp đẽ không gì sánh được, chăm chú nhìn tôi khao khát mà si mê, ngọn lửa trong đáy mắt đen sâu thẳm tỏa ra sức nóng như muốn thiêu cháy tôi, xấm chiếm vô cùng gấp gáp khiến tôi không kịp thở rồi một lát sau đó lại rơi vào một…đợt sóng cuộn trào nghiêng trời lệch đất khác.