Criller đang cúi đầu ăn cá nên không thấy được vẻ mặt lúc này của hắn.
Nha Thấu cầm xiên cá nướng, liếc nhìn hắn mấy lần rồi chần chờ hỏi: “Tên thật của anh đó hả?”
Giọng Criller bình thản: “Có vấn đề gì không?”
Nha Thấu lắc đầu, gió tối thổi qua khiến đôi chân lộ ra ngoài của cậu hơi lạnh: “Tên anh nghe đặc biệt lắm.”
“Đặc biệt lắm” nghe hay hơn “Hay lắm” nhiều, tay Criller thoáng buông lỏng, tuy hắn không nói gì nhưng Nha Thấu lại cảm thấy quanh người hắn không còn áp lực như trước nữa.
Criller hỏi: “Hay không?”
Nha Thấu: “Ừm ừm.”
Criller hỏi tiếp: “Vậy so với Edgar thì sao?”
“Tên anh đặc biệt hơn.”
Cuối cùng vẻ mặt Criller cũng dịu hẳn, thậm chí còn lật cá giúp Nha Thấu, tâm trạng có vẻ rất vui.
Nha Thấu cẩn thận ăn một miếng cá, trong lòng thầm nghĩ lần này mình chọn đúng rồi.
Hình như Người cá đuôi bạc này chỉ đơn giản là muốn mình khen hắn thôi, hành vi ngây thơ ghê.
Cá nướng mới lấy từ trên đống lửa xuống nên vẫn còn nóng, thiếu niên thổi phù phù một lúc, chờ nó nguội rồi mới bắt đầu ăn. Giữa chừng thấy Criller ăn xong lại thêm một con cho hắn.
Ngọn lửa nhảy múa dưới màn đêm, mùi cá nướng không át nổi mùi hương quyến rũ trên người thiếu niên.
Criller nhìn thẳng vào cậu, cổ họng hơi căng cứng.
Trong khoang miệng vẫn còn đẫm vị cá nướng, khác với cá sống hắn vẫn thường ăn, không thích cũng không ghét, nhưng lúc này Criller lại rất muốn biết thiếu niên có vị gì.
Có phải cũng sẽ “đặc biệt” như chính cậu nói không.
Vì trời tối dần nên khu rừng kia trông càng âm u hơn, cậu sợ tối nên không dám ở lại lâu, dẫn đến việc cành cây nhặt về không được mấy, nướng xong hai con là hết sạch rồi.
Nhưng giờ cậu vẫn chưa no, ăn xong rồi lại phải đi nhặt lần nữa.
Ở cùng với Criller thực sự hơi xấu hổ, so sánh thử thì đi vào rừng nhặt cành khô nghe còn thoải mái hơn nhiều.
Nha Thấu bò dậy từ dưới cát, nhỏ giọng nói: “Tôi đi nhặt ít cành cây.”
“Ừ.” Criller không ngăn cản.
...
Trong khu rừng thực sự quá tối, Nha Thấu rất sợ sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ bên trong rồi há miệng cắn mình.
Những khúc gỗ to hơn và cành cây khô gần đó đều bị cậu nhặt gần hết rồi, Nha Thấu đành phải kiên trì đi sâu vào bên trong hơn một chút.
【Ký chủ, ngài có thể thả mèo ra.】001 đề nghị:【Dù sao cũng là Boss của phó bản cấp S mà.】
Vì trước đó ở dưới biển nên cậu không thả Tiểu Lê Hoa ra được, giờ lại vì căng thẳng quá nên quên mất.
Tiểu Lê Hoa rơi xuống, bốn cái măng cụt trắng muốt đứng trên mặt đất, thân mật dụi vào chân thiếu niên rồi mới cảnh giác quan sát bốn phía, đề phòng mọi yếu tố tiềm tàng có thể làm tổn thương đến chủ nhân của mình.
Mèo mướp là giống có sức chiến đấu cao nhất trong loài mèo, cho dù bây giờ đang ở hình dạng mèo con nhưng cũng không ai dám nói đây là một con mèo bình thường cả.
Sau khi thả mèo ra, nỗi bất an trong lòng Nha Thấu mới giảm bớt một chút.
Trời thì tối, ánh trăng lại bị cây cối che đi không ít.
Cây ở đây cao cực kỳ, ước chừng cũng phải mười mấy mét, khiến ánh trăng khó khăn xuyên qua tán lá dày rồi mới rọi xuống nên chẳng sáng lắm.
Ánh trăng rải trên mặt đất trông rất giống một tấm lưới.
Nha Thấu nhìn không nhìn rõ lắm, thế là 001 bật một ngọn đèn nhỏ để chiếu sáng, không đến mức quá mức rõ ràng khiến những thứ khác trong rừng chú ý đến, cũng không đến nỗi chẳng thấy cái gì.
Thiếu niên khom người nhặt nhạnh, khi lật ra một cành cây khá to, cậu thấy bên dưới có một mảnh tôn y hệt cái cậu đã nhặt được vào buổi trưa.
Chỉ là lần này chữ trên đó không phải là “nghiên cứu” nữa mà là “thí nghiệm“.
Tay Nha Thấu khựng lại.
Hai mảnh tôn này có màu sắc giống nhau, nét chữ trên đó cũng giống nhau, kết hợp “nghiên cứu” và “thí nghiệm” với nhau thì chẳng phải từ tốt lành gì trên một hoang đảo như thế này.
Cậu cũng cất mảnh tôn này vào hậu trường.
Hai mảnh tôn này không biết tháo ra từ chỗ nào, nhưng đã xuất hiện ở đây thì chứng minh rất có khả năng rằng từng có con người đặt chân lên hòn đảo hoang này.
Nhưng trước đó 001 đã nói, dù có nâng cao quyền hạn để dịch chuyển mình đi thì cũng chỉ có thể chuyển vào trong nước, chứng tỏ nơi họ đang ở cách bờ rất xa, xa đến mức ngay cả hệ thống đã nâng cao quyền hạn cũng không thể dịch chuyển đến được.
Vậy tại sao những con người kia lại chọn đến hòn đảo hoang này?
Nhịp tim Nha Thấu bắt đầu tăng tốc, mới tiến vào phó bản này một ngày mà dường như cậu đã nhận ra sự khác biệt của phó bản này với hai cái trước rồi.
Cậu rất sợ tối, nhưng trực giác lại nói với cậu rằng đi vào bên trong mới có nhiều phát hiện hơn, trong phút chốc cậu đứng tại chỗ, có hơi khó xử.
Đột nhiên, mèo mướp vốn đang đứng dán bên chân cậu bỗng xù lông về một hướng nào đó, giọng 001 cũng cùng lúc vang lên.
【Ký chủ, chạy mau!】
Lần trước 001 tự lên tiếng nhắc nhở là lúc ở Trang viên Ma cà rồng gặp phải tập kích, lúc cậu ra ngoài phát hiện tất cả đều là Thợ săn, Nha Thấu đã không còn tâm trí nghĩ tới thứ gì nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
May mà nơi cậu đi vào cách mép rừng không xa lắm, đến khi cậu chạy tới bên cạnh Criller, cảm giác nguy hiểm kia mới biến mất.
Criller vốn đang nghịch mấy khúc gỗ đang cháy trong đống lửa, móng tay sắc bén dễ dàng chọc thủng khúc gỗ, nghe thấy động tĩnh của thiếu niên bèn ngẩng đầu nhìn cậu.
Người cá ưa nước ghét lửa, kết quả Criller chẳng những rời khỏi nước mà nhìn dáng vẻ nghịch lửa cũng vui lắm, có điều giờ phút này Nha Thấu lại không thể khen nổi.
Cậu dừng lại thì thở hổn hển, trong phút chốc không lên tiếng.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, đồng tử màu lam trong mắt còn hơi rung rung, như thể mới trông thấy thứ gì đó rất đáng sợ, tay để trên đùi đã siết chặt thành nắm đấm.
Cậu không am hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, bị phản ứng của Meo Meo và lời nhắc của 001 dọa cho không thể suy nghĩ nổi điều gì nữa, trong mắt tràn ngập nỗi hoảng loạn.
Criller quét mắt nhìn ra sau lưng cậu, rừng cây trong đêm như một bí cảnh đen tối, thần bí nhưng lại cực kỳ hấp dẫn người ta, chờ đến khi nhà thám hiểm bước vào rồi mới há miệng nuốt chửng họ vào bụng.
Tựa như hải yêu vậy.
Criller nhíu mày: “Bị cái gì đuổi theo à?”
Nha Thấu gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí đáng sợ vừa rồi, dù cho hít thở không còn dữ dội như trước nữa song sự căng thẳng trong lòng vẫn chưa thể tan biến trong chốc lát được.
Cậu còn tưởng lúc này Criller sẽ giễu cợt mình, sau đó nói một câu kiểu như “Chẳng có tác dụng gì cả”, nào ngờ Criller lại vỗ vỗ bên cạnh hắn rồi nói “Qua đây“.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của thiếu niên, Criller không kiên nhẫn lặp lại: “Qua đây ngồi.”
Nha Thấu xua tay: “Không...” Không phải giờ bọn họ nên nhanh chóng xuống nước hả?
Criller hờ hững nhìn cậu, cặp mắt màu xám dò xét cậu từ đầu đến chân, ra vẻ nếu cậu không qua thì cứ đợi hậu quả đi.
Nha Thấu đành nghe lời làm theo.
Vừa rồi may mà có đống lửa ngăn cách, bây giờ hai người ngồi cùng nhau, khí vị trên người Criller càng rõ ràng hơn.
Dù sao cậu cũng là con người, cảm giác ở trong nước không rõ ràng lắm, mãi đến khi lên đất liền mới có thể cảm nhận được hoàn toàn.
Sau khi ngồi xuống, thiếu niên khép hai chân lại, co lên trước ngực mình, trông ngoan ngoãn cực kỳ. Cậu mím môi, do dự mở miệng: “Chúng ta không về biển luôn à?”
“Cậu vẫn chưa no còn gì?” Criller hỏi ngược lại, cũng coi như gián tiếp trả lời câu hỏi của cậu.
“Nhưng mà cái thứ đó...” Nha Thấu nói đến một nửa thì dừng lại, cẩn thận liếc nhìn khu rừng u ám kia.
Chỉ liếc một cái mà tim cậu lại bắt đầu đập nhanh.
Cũng may là có không thứ quái dị gì chạy ra cả.
Họ ngồi cách rìa biển một đoạn, hai người ngồi bên cạnh nhau, Nha Thấu gần biển hơn, còn Criller thì gần phía rừng cây, cho nên khi nhìn sang phải nghiêng người, với qua Criller mới nhìn thấy được.
Criller dùng một tay nâng thiếu niên ngồi thẳng lại, bình tĩnh nói: “Có ta ở đây, thứ kia không dám tới.”
Ngạo mạn cực kỳ, nhưng cũng là sự thật.
“Thấy hữu dụng thì hỏi, ta không trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn đâu.” Criller nói.
Hắn cho mình cơ hội để hỏi, nhưng cái giọng điệu này thực sự quá khó ưa.
【Giọng điệu của ngươi kiểu gì vậy? Đây là vợ ta chứ không phải thuộc hạ của ngươi nhé! Ngươi đừng có giở giọng này nói chuyện với vợ ta! Cẩn thận sau này phải hối hận đấy.】
【Bé con bị dọa rồi, ngươi có biết an ủi không hả? Không biết thì tránh ra để ta, ngươi đúng là ngồi không không lo, giữ nhà vệ sinh mà không chịu nhả cứt.】
[Hệ thống nhắc nhở: Yêu cầu dùng từ văn minh.]
Lúc này Nha Thấu không xem bão bình luận, cậu mím môi, xâu cá vào cành cây lúc trước, nhỏ giọng nói một câu: “Anh hung dữ thật đó.”
Lúc nói chuyện cậu thường vô thức kèm theo các loại trợ từ ngữ khí, chất giọng mềm mại rất giống kẹo bông gòn, lại còn ngọt ngào nữa, nghe vào cứ như đang làm nũng.
Criller cầm lấy xiên cá trên tay thiếu niên, giọng hơi lạnh: “Nếu ta hung dữ thì lúc cậu rơi xuống biển, ta đã xé nát cậu rồi, hoặc để cho cậu ngất luôn vì đói chứ không phải dẫn cậu lên bờ nướng cá thế này.”
Tay Nha Thấu đang xâu con cá thứ hai run lên, như thể bị dọa, xâu cá xong thì đặt lên đống lửa nướng.
“Criller, thứ đuổi theo tôi là cái gì vậy?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Criller: “Thứ chẳng ra hình thù gì.”
Hắn nghiêng đầu, đối mặt với biểu cảm ngập ngừng của thiếu niên: “Sao, cậu còn muốn quay lại xem à?”
Nha Thấu vội vàng lắc đầu.
Cậu không nhìn thấy thứ đó, cũng không có cách nào nói ra thông tin khác để moi thêm manh mối, lại càng không thể nói chuyện hai mảnh tôn nhặt được cho Criller biết.
Trong mắt cậu, Loài người và Người cá chung quy vẫn là hai chủng tộc khác biệt.
Không phải người cùng tộc, lòng dạ ắt khác.
Nha Thấu quyết định tạm thời gác lại chủ đề này, mở ra một chủ đề khác: “Những người trên con tàu kia...”
Cậu muốn hỏi tình hình cụ thể của những thành viên cùng tàu với mình, cậu vừa tỉnh dậy đã ở dưới đáy biển, những Người cá xung quanh căn bản không biết về vụ tai nạn trên biển kia nên không hỏi gì từ họ được.
Trên tàu hình như ngoài người anh họ có ý thức tự chủ kia ra thì những người khác đều là NPC không có ý thức.
Cái chết mới là thường thấy trong phó bản, cậu vẫn còn nhớ tiếng kêu gào cuối cùng của những người đó khi rơi xuống biển, không trực tiếp và đẫm máu như những cái chết khác nhưng con tàu lắc lư và sóng thần ngập trời cũng đủ ám ảnh.
Một bàn tay khác của Nha Thấu nắm chặt lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng hỏi: “Họ... có ai sống sót không?”
“Có.” Criller nói: “Sau khi sóng thần lắng xuống, họ đã ngồi thuyền đi rồi.”
Tâm trạng hiện giờ của Nha Thấu rất phức tạp, cậu khẽ nói một câu “Cảm ơn” rồi nghiêm túc nướng cá tiếp.
Nhưng Criller không định dễ dàng tha cho cậu.
“Cậu thích nói cảm ơn lắm à?” Criller biếng nhác nói: “Đây là câu cảm ơn thứ hai cậu nói với ta rồi.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra sau câu “Cảm ơn” đầu tiên, hơi nóng kia lại nhanh chóng lan khắp mặt cậu.
Vành tai thiếu niên đỏ ửng, cậu như một khối hồng ngọc giả vờ bình tĩnh, song kỳ thực cái tay đang nắm cành cây lại hơi run rẩy, vẻ im lặng giả bộ như không nghe thấy gì trông thú vị cực kỳ.
“Xem ra cậu vẫn chưa phát hiện nhỉ.”
Criller bỗng nổi lòng từ bi, chuyển sang một chủ đề khác: “Hôm qua là sinh nhật cậu à?”
“Ừm, sinh nhật mười lăm tuổi.”
“Mười lăm tuổi à...” Criller lặp lại độ tuổi này lần nữa. “Ở tộc người cá, mười lăm tuổi đã trưởng thành rồi.”
Ví dụ như Edgar, thực ra đã mười chín rồi, chỉ là vì còn chưa vượt qua bước ngoặt chuyển đổi hình thái lúc hai mươi tuổi nên mới trông giống tên ngốc không biết gì kia thôi.
Nha Thấu không hiểu tại sao Criller lại nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Loài người mười tám tuổi mới trưởng thành.”
Criller: “Ồ.”
Ra vẻ không hứng thú nghe tiếp, nhưng từ đầu đến cuối hình như hắn không tức giận, có vẻ như chỉ đang nói chuyện phiếm bình thường.
Thêm chuyện Cá vàng nhỏ từng kể lúc trước Criller bị bắt lên đất liền một lần lúc nhỏ, khá liên quan đến nhiệm vụ chính nên Nha Thấu vô thức chú ý đến hắn nhiều hơn.
Bị bắt hồi nhỏ, không thích lên đất liền vào ban ngày, tính tình thay đổi hẳn, khiến Criller giống như một câu đố.
Hắn có phải là người cá nhỏ mà nhiệm vụ yêu cầu tìm kia không?
Mặc dù bây giờ hắn trông không còn nhỏ, nhưng lúc hắn bị bắt lên bờ vẫn là một Người cá còn bé, là một con cá bé xíu.
Hai phó bản trước thì cho thiếu thông tin, phó bản này còn cung cấp ít thông tin như vậy, đã thế nhìn qua còn chẳng liên quan gì đến yếu tố “Người cá” của phó bản cả, cho nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
Hệ thống Chủ chỉ nói là người cá nhỏ, không nói tuổi tác và thời gian, lỡ đâu đó là quá khứ thì sao?
Cậu nhặt cành cây dài ở bên kia chọc chọc đống lửa, đẩy những khúc gỗ chưa cháy hết vào trong một chút để ngọn lửa cháy mạnh hơn.
“Criller.”
Thiếu niên gọi tên hắn, Criller: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Vẫn bộ dạng hung dữ muốn chết, Nha Thấu nói: “Vậy sinh nhật của anh là khi nào thế?”
Hắn biết sinh nhật của mình rồi, vậy mình hỏi lại mới lịch sự.
Nhắc đến chủ đề này, Criller thoáng sững lại: “Không biết.”
Nha Thấu:?
Sao lại không biết được?
Cho dù là nhảy ra từ trong cục đá thì cũng có một “ngày phá đá” chứ?
Rõ ràng là Criller không muốn nói, vậy mình không hỏi lung tung nữa vậy, miễn cho vô tình chạm phải điểm khiến hắn khó chịu.
Đúng lúc cậu định từ bỏ, Criller lại nói: “Ta không biết sinh nhật của mình, chỗ này...” Hắn chỉ vào đầu mình: “Vì loài người nên đã mất một phần ký ức hồi nhỏ.”
Có thông tin Edgar cho cậu, Nha Thấu dễ dàng biết được Criller đang nói về lúc hắn bị loài người bắt lên đất liền.
Vì loài người mà mất đi một phần ký ức, nghe thật đáng thương.
Hơn nữa nói thông tin này cho cậu, hắn không sợ cậu sẽ nói lung tung hả?
Nhóc con loài người trước mặt này thực sự không biết giấu suy nghĩ của bản thân, so với đám người trên bờ kia thì cậu chẳng khác nào một con cừu nhỏ đang ở giữa bầy sói.
“Anh không sợ tôi đi nói với kẻ thù không đội trời chung với anh hả?” Nha Thấu chậm rãi nói.
“Chưa có người cá nào đủ năng lực để trở thành kẻ thù không đội trời chung của ta.”
Nha Thấu: Thực sự quá ngạo mạn!
“Vậy mấy chuyện này nói với tôi không sao chứ?” Cậu lại hỏi.
Criller hờ hững nói: “Dù sao cậu cũng không trốn được.”
“...”
...
Bầu trời trên biển có rất nhiều tinh tú, mắt thiếu niên lấp lánh đầy sao, đôi mắt như viên đá quý màu lam lại phản chiếu ánh lửa, gom chung một chỗ trông lại càng đẹp hơn.
Không biết là do màn đêm đã cho cậu dũng khí, hay do vừa nãy chạy một mạch từ trong rừng ra nên sự căng thẳng chiếm cứ đầu óc mà thiếu niên dường như đã quên mất sự xấu hổ ban chiều, tối nay hoạt bát cực kỳ, sau khi nhận ra thái độ của Criller rồi thì cứ hỏi mãi.
Thứ đuổi theo cậu kia đúng là không xuất hiện nữa, dù cậu đã ngồi trên bãi biển này rất lâu mà cũng không còn cảm nhận được động tĩnh của nó.
Meo Meo cũng yên tâm ngủ trong hậu trường của cậu.
Chờ đến lúc Criller nhận ra cậu có gì đó không ổn, thiếu niên đã cọ tới bên cạnh hắn rồi.
Theo như lúc cậu bình thường thì tuyệt đối không thể nào lại gần hắn đến vậy.
Criller cau mày muốn tránh xa thiếu niên như cái lò sưởi mềm nhũn này, lại bị Nha Thấu nắm lấy vây bụng.
001: 【!!!】
Xong đời xong đời, trông ký chủ không được tỉnh táo cho lắm.
Vây bụng đối với Người cá mà nói là một nơi rất mẫn cảm, chỗ đó không có lực như đuôi cá nhưng cũng phân bố rất nhiều tế bào cảm giác, gần như ngay khoảnh khắc cậu nắm lấy, Vương của tộc Người cá luôn cao ngạo lạnh lùng lập tức rên khẽ một tiếng.
Thiếu niên lại chẳng để ý chút nào, tóm lấy xong thì bất động.
Criller muốn gỡ tay thiếu niên ra, bàn tay đưa tới lại bị cậu nắm chặt.
Ấm áp, mềm mại, nhẵn mịn, cuối cùng không bóp vây của hắn nữa mà đổi thành nắm tay hắn.
Criller nhíu mày: “Cậu...”
Đôi mắt màu lam luôn trong veo của thiếu niên lúc này hơi mờ đục, trên trán còn rịn mồ hôi mỏng, nhìn qua không được tỉnh táo cho lắm.
Cậu vẫn luôn ngồi bên cạnh Criller, làm gì hắn cũng nhìn thấy, ngoài mới ăn thêm một con cá nữa thì không có gì cả.
... Cá?
001 nhìn theo tầm mắt của Criller, cuối cùng mới để ý tới con cá mà ký chủ nhà mình đã ăn được một nửa, nó vội vàng tra cứu trong cơ sở dữ liệu. Tốc độ tra cứu rất nhanh, bấy giờ 001 mới phát hiện trong cơ thể loài cá này có một lượng độc tố rất nhỏ, tuy không ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể người nhưng sau khi ăn vào hành vi sẽ mất kiểm soát, trước mắt xuất hiện ảo giác, qua vài tiếng là sẽ hết.
Giống như nấm gây ảo giác vậy.
Vì là do Criller bắt về nên 001 rất yên tâm, kết quả lại chính là vì Criller bắt về nên mới xảy ra chuyện.
Hắn là Vương của tộc Người cá, loại kịch độc như của sứa cũng chỉ như một món ăn hàng ngày với hắn, cho nên chút độc trong con cá này chẳng khác gì không có độc trong mắt hắn.
001 tin tưởng Criller, Nha Thấu tin tưởng 001, hậu quả là thành công khiến bản thân trúng độc, bây giờ mọi thứ đều đi theo hướng mất kiểm soát.
Criller không rõ tại sao nhóc con này lại tự dưng biến thành thế này, hắn định dẫn cậu xuống đáy biển tìm phù thủy xem thử.
Thiếu niên loài người yếu ớt hoàn toàn không thể so với Người cá tàn bạo.
Nuôi một đứa mệt cả tâm lẫn thân.
Hắn quật đuôi một cái, nước biển ở gần đó liền cuộn trào dâng lên, nuốt chửng đống cành cây còn chưa cháy hết.
Thiếu niên loài người không mấy tỉnh táo cảm thấy cảnh tượng trước mắt thần kỳ ghê, thán phục nói: “Anh lợi hại ghê.”
Người nhiều tâm tư rất thích loại khen ngợi đơn thuần thế này, là ai cũng không thế, 001 nhìn ra Criller rõ ràng rất vui vẻ.
Họ lại lặn xuống nước lần nữa, Criller ôm thiếu niên, nói: “Lần này là ngoại lệ.”
Hắn vẫn nhớ lúc đưa Nha Thấu lên, hắn đã nói câu “Chỉ lần này thôi” cực kỳ nghiêm túc.
...
Thiếu niên ăn phải một lượng nhỏ độc tố khiến đầu óc choáng váng, hành vi mất kiểm soát lại bắt đầu nghịch ngợm, họ vừa mới xuống nước, thiếu niên đã thì thầm vào tai hắn rằng muốn đi ngắm sao, không cho ngắm thì cứ rên rỉ bên tai hắn hoài.
Criller hết cách, đành phải quay trở lại, từ trong biển nhìn lên có thể thấy từng hoa văn bất quy tắc đang từ từ di chuyển tới.
Là đội tàu, xét theo hình dáng và kích cỡ thì không to bằng con tàu lúc trước.
Nhưng cùng lúc xuất hiện nhiều như vậy, chắc chắn là mang theo một mục đích nào đó.
Ánh mắt Criller trầm xuống, nhìn thiếu niên trong ngực mình, dùng tay bóp má cậu, lập tức khiến thiếu niên bất mãn rên hừ hừ mấy tiếng.
Hắn không lên hòn đảo kia nữa, mà dẫn thiếu niên nổi lên mặt nước, nhìn những còn tàu đó.
Criller ôm thiếu niên, âm thầm bơi qua, Nha Thấu có hơi mờ mịt: “Không phải chúng ta đi ngắm sao à?”
“Lúc nữa rồi xem.”
“Sao chúng ta phải đến gần mấy con tàu này vậy?” Cậu tiếp tục hỏi.
Cậu đứng từ xa đã có thể thấy rõ rồi, sao phải đến gần như vậy, cho dù lúc này không được tỉnh táo nhưng Nha Thấu cũng hiểu là đến gần quá sẽ bị phát hiện.
Criller híp mắt lại, không trả lời, như đang xác nhận điều gì đó.
Trên boong của con tàu lớn nhất, một người tóc đen mắt đỏ đang đứng nói chuyện với người phía sau.
Criller không thấy mặt hắn, nhưng nếu lúc này Nha Thấu còn tỉnh táo thì nhất định có thể nhận ra ngay, người đang đứng trên boong tàu là-
Là Tạ Thầm.
Thính giác của Criller rất nhạy, hắn nghe thấy đám người trên tàu đang bàn luận gì đó.
“Một ngày rồi mà vẫn chưa tìm được?” Là người tóc đen mắt đỏ kia, giọng nói rõ là thuộc loại Người cad sẽ thích nhưng Criller lại không sao thích nổi. ngôn tình hài
Hệ thống không thông báo Nha Thấu đã tử vong, cho nên bây giờ cậu chắc chắn đang ở một nơi nào đó, nhưng chưa chết không có nghĩa là không bị thương.
Hắn đang nghĩ vậy, bỗng cảm thấy mặt nước có gì đó đang nhìn mình chằm chằm bèn đi về phía trước hai bước, cúi đầu nhìn xuống, song chỉ thấy từng gợn sóng lan ra.
...
Cách con tàu không xa, Criller nổi lên từ dưới nước.
Ở đây thì những kẻ kia không phát hiện ra sự tồn tại của họ được.
“Người tìm cậu nhạy bén hơn cậu nhiều.” Criller nhéo má thiếu niên.
Không giống thiếu niên, hắn ở dưới nước nhìn hồi lâu mới phát hiện ra.
Nhìn thấy lần đầu còn bị dọa giật mình.
Nha Thấu bị nhéo má nên nói chuyện không rõ: “Em muốn ngắm sao.”
Criller trầm giọng: “Ngắm xong rồi về.”
Nha Thấu gật đầu, lại tiếp tục được voi đòi tiên: “Em còn muốn ngồi trên tảng đá.”
Criller vô cảm biến ra cho cậu một tảng đá ngầm, để cậu ngồi lên trên.
Thiếu niên ngồi trên đá ngầm đung đưa chân, tầm mắt dừng trên đuôi cá màu bạc của Criller, mở miệng: “Sao anh lại khác em vậy?”
Criller không so đo với thiếu niên lúc này: “Khác chỗ nào?”
“Em là chân, anh...” Cậu nghĩ ra từ chính xác: “Anh là đuôi cá.”
Criller: “Cậu là người, ta là người cá.”
Nha Thấu “à” một tiếng, hiểu rõ logic này: “Trên tàu có chân, là người, vậy em nên ở cùng với mấy người trên tàu kia...”
Một giây sau, cả người cậu lập tức bị kéo vào trong nước.
Thiếu niên bị đè lên đá ngầm, giọng hoang mang: “Em nói sai gì rồi à?”
“Sai.” Criller híp mắt: “Cậu là do ta cứu về, mạng của cậu là của ta, hạt châu trong miệng cậu cũng là của ta, cho nên- “