Ánh mắt của đám Người cá kia không ngừng lướt qua lướt lại trên người mình, dù biết điểm thiện cảm của họ rất cao nhưng Nha Thấu vẫn không được tự nhiên lắm.
Người cá đan rong biển thành hình lưới, nó cũng giống như chăn trong thế giới loài người, Nha Thấu kéo chăn rong biển lên đắp cho mình.
Không thể không nói, rong biển trong phó bản quả thực rất thoải mái, không có cảm giác dính nhớp ghê ghê mà cậu từng gặp lúc trước, sờ vào mềm mại dễ chịu như chăn tơ tằm ấy.
Thiếu niên loài người ngoan ngoãn nằm trong vỏ sò, rong biển xanh lục làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu.
Đôi mắt ngọc lam vô tội nhìn họ, cậu nhỏ giọng nói: “Các anh, tôi đi ngủ được không?”
Thiếu niên loài người xinh đẹp gọi họ là anh, Người cá đuôi xanh lơ hắng giọng: “Được chứ, chúng tôi canh ở bên ngoài, cần gì thì cứ gọi nhé.”
Chờ bọn họ mơ màng đi ra mới phát hiện hình như họ vẫn chưa hỏi tên thiếu niên bên trong.
Người cá đuôi xanh lục định gõ cửa lại bị Người cá đuôi xanh lơ ngăn lại.
“Để cậu ấy ngủ đi.”
...
Nha Thấu quả thực hơi mệt, nhưng giờ cậu có chuyện quan trọng hơn cần xác định.
Cậu ngồi dậy, căng thẳng sờ cổ mình, xác định không sờ thấy vết thương nào.
Bắp chân bị thương của mình giờ cũng đã được thoa thuốc thảo được, không còn đau nữa.
Ma cà rồng ở phó bản trước thích dơi con, vậy Người cá ở phó bản này thích rong biển hả?
001:【Không, là vỏ sò hoặc con hàu.】
Đoán sai rồi, Nha Thấu lơ mơ gật đầu.
Người cá kia không ra tay giết cậu mà còn cho cậu một viên ngọc, giờ cậu đang ở dưới biển, cũng không hề bị nhốt vào trong ngục.
Tại sao?
Chẳng lẽ quan hệ giữa Người cá với loài người khá tốt? Dù sao chuyện cổ tích cậu nghe hồi nhỏ cũng nói như vậy mà.
Cho nên có lẽ chỉ có mình Người cá đuôi bạc kia là có tính tình hơi tệ thôi.
Đây là kết quả tốt nhất mà cậu nghĩ ra, nhưng Nha Thấu không tin một phó bản S+ sẽ đơn giản như vậy.
Giờ không có cách nào liên lạc được với nhóm Tạ Thầm, một mình cậu bị mắc kẹt dưới biển sâu, độ khó vượt ải tức khắc tăng vọt.
Nhiệm vụ phó bản lần này chỉ bảo họ tìm ra Người cá nhỏ lên bờ kia, không quy định rõ thời gian vượt ải.
001:【Phó bản này là phó bản không giới hạn thời gian, chỉ cần tìm ra Người cá kia là có thể vượt ải.】
【Mà thông thường có rất nhiều Người chơi đều không chịu đựng nổi đến khi tìm ra điều kiện vượt ải.】001 thở dài:【Hiện giờ ngài đang ở lãnh địa của Người cá, biết đâu có thể tìm được tung tích của Người cá kia.】
Bé xinh đẹp đờ ra một lúc mới ý thức được điểm này: “Đúng nhỉ.”
Thân phận của cậu có vẻ rất ghê gớm, cha cậu còn cố tình chuẩn bị pháo hoa mấy trăm nghìn vì muốn làm cậu vui, sinh nhật 15 tuổi còn mua đứt một con tàu đắt tiền như vậy để tổ chức sinh nhật cho cậu, nếu biết con trai cưng của mình bị mất tích thì chắc chắn ông ấy sẽ vội vã đi tìm.
Hơn nữa Nha Thấu còn ngã xuống biển vào chính bữa tiệc sinh nhật 15 tuổi của mình, ít ra thì sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác chứ đúng không?
Giờ cậu đang ở dưới biển sâu, dựa vào sức của bản thân thì chắc chắn không thể bơi nổi lên mặt biển, cách giải quyết tối ưu là chờ người đến tìm, giờ cậu chỉ cần đảm bảo an toàn tính mạng của mình là được.
Nha Thấu lại chậm rãi nằm xuống, cậu nhìn lướt qua cái vỏ sò ở đây: “001, buff nhan sắc có cả tác dụng đấy à?”
Ý cậu là cái hạt cát nhỏ xíu làm cậu khó chịu kia ấy, cậu rất muốn biến có phải buff nhan sắc lại cập nhật thêm gì hay không.
【Chắc không phải.】 001 kiểm tra dữ liệu hậu trường:【Hình như đây là đặc tính có sẵn của ngài trong phó bản này, loại đặc tính này thường xuất hiện ở những người có địa vị rất cao và được gia đình chiều chuộng từ bé. Người cá chiếm phần lớn, loài người thì ít hơn nhưng cũng có, tỷ lệ hai bên chắc là 7:3 gì đó?】
Nhìn hành động tốn mấy trăm nghìn để mua pháo hoa kia của cha cậu, ký chủ có đặc tính này cũng dễ hiểu.
Nha Thấu khẽ thở phào.
May mà không phải do buff nhan sắc, nếu cái này cứ gắn trên người cậu mãi, chẳng phải cuối cùng cậu đụng phải miếng đậu phụ cũng sẽ lăn ra chết vì đau hả.
Tâm trạng cậu phức tạp không thôi, cậu nằm nghiêng người co lại thành tư thế con tôm, chợt nghĩ đến điều gì đó lại từ từ duỗi thẳng người, chuẩn bị ngủ với một tư thế hơi kỳ quái.
Lúc xoay người, vòng tay trên cổ tay lập tức lộ ra.
Đây là thứ Lục Lâm An cho cậu, ấn tượng đầu tiên của Nha Thấu với Lục Lâm An không tốt chút nào nhưng chiếc vòng tay hắn cho đã cứu cậu hai lần, ít nhất cậu cũng phải nói tiếng cảm ơn với người ta.
Chiếc vòng tay nứt ra một cái khe nhỏ xíu, đây là dấu vết để lại khi nó chặn đợt sóng thần thay cậu, so với mọi khi thì giờ lu mờ hơn nhiều, giống như gõ nhẹ một cái là sẽ vỡ ra vậy.
【Đừng lo, dù gì cũng là vật phẩm cấp S, nó sẽ tự khôi phục thôi.】001 nói:【Chỉ là khôi phục hơi chậm, có lẽ phải mất vài tháng.】
“Vậy có cách nào để nó khôi phục nhanh hơn không?” Nha Thấu hỏi.
【Cái này thì không rõ lắm.】001 gãi gãi đầu.
Nha Thấu ỉu xìu: “Ừm.”
Giờ cậu hơi buồn ngủ thật, biết xung quanh không có nguy hiểm nên cậu muốn ngủ một giấc để bổ sung thể lực.
Nhưng 001 tự dưng lại nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi:【Phải rồi ký chủ, lúc rơi xuống biển ngài gọi ai vậy?】
Lúc rơi xuống biển, trước khi mất ý thức, thiếu niên đã gọi một tiếng “Anh trai”, thì là gọi anh trai mình ở khu Chinh phục Tình Yêu hay là Lucifer nhỉ?
“Thì là anh trai thôi.” Nha Thấu nói.
【Được rồi.】001 biết ký chủ không muốn nói nên không hỏi thêm nữa, vô tình nói:【Dù sao ngài vừa gọi một tiếng thì con cá kia lập tức lao tới cứu ngài luôn.】
Quỷ mới biết con cá kia nghĩ cái gì.
...
Nha Thấu cảm giác mình đã ngủ rất lâu.
Dưới biển ấm áp hơn cậu tưởng, có lẽ là do viên ngọc cậu ngậm trong miệng, cậu ở đây cũng thấy rất thoải mái, không hề có cảm giác khó chịu của loài người khi đến đại dương.
Không cảm nhận được áp suất của nước biển, cũng không bị chứng sợ nước biển.
Chỉ là bên ngoài hơi ầm ĩ.
“Edgar, ngài không thể vào được!”
“Cút ngay, một con người thấp kém sao dám để các ngươi bảo vệ như vậy!” Một giọng nói êm tai trẻ trung vang lên, cậu ta đang nổi giận nên ngay cả lễ nghi cũng chẳng màng: “Các ngươi còn dám cản ta, ta sẽ đánh các ngươi đó!”
Sức chiến đấu của đám Người cá đuôi xanh lơ không cao, nghe vậy thì đứng sững lại hết, chỉ nói một câu: “Đây là người do Vương mang về.”
Câu này lập tức chọc trúng khí quản của thiếu niên Người cá trước mặt, cậu ta nghiến răng nói: “Người không phải nhắc lại điều này!”
Chính vì biết Criller đã mang một con người từ bên ngoài về nên cậu ta mới cố tình đến đây! Rõ ràng Criller biết đám nhân loại ở ngoài kia đáng ghét cỡ nào, mang về làm gì chứ!
Chắc hẳn con người này cũng giống như đám ngoài kia, trên người toàn là mùi hôi thối kinh tởm! Mùi kinh tởm và trái tim kinh tởm trên người chúng sẽ làm ô nhiễm nước biển của họ!
Criller điên rồi hả?
Đừng nói là anh ấy lại thích tên con người đột nhiên xuất hiện này nhé?
Ánh mắt Edgar hơi hoảng loạn, tự nói với bản thân tuyệt đối không thể nào.
Người cá sao có thể giao phối với loài người được, có khi Criller còn chẳng biết chọc vào thế nào ấy chứ. Nhưng cậu ta biết, có điều cậu ta sẽ không nói cho Criller biết đâu!
Rõ ràng mình lớn lên cùng anh ấy, anh ấy chỉ nên thích mình mình thôi mới đúng!
Edgar đẩy cửa ra: “Để ta xem thứ mà anh Criller mang về thế nào...”
Lời nói còn lại biến mất trong nước biển, sau khi thấy rõ người bên trong, Edgar bỗng đóng sầm cửa lại, kinh ngạc quay đầu nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của đám Người cá kia: “Các ngươi chắc chắn bên trong kia là con người mà anh Criller mang về hả?”
Người cá đuôi xanh lơ gật đầu: “Đúng vậy.”
“...”
Edgar cảm thấy áp lực hơi bị lớn, cậu ta chỉnh lại tóc tai của mình, móc ra năm vỏ sò màu hồng từ trong túi ra đính vào đuôi mình, lại đeo thêm trân châu lên người mình, sau đó hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra tiến vào.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra thì phát hiện thiếu niên kia đang nghiêng đầu nhìn mình, cậu ta tức thì đối diện với đôi mắt lam xinh đẹp của thiếu niên.
Cậu ta từng thấy rất nhiều loại mắt xanh, nhưng chỉ riêng màu lam thuần khiết này là chưa từng thấy bao giờ, vừa mỹ lệ lại vừa huyền bí.
Mái tóc đen mềm mại bay lượn trong nước. Ống quần bị nước nhấc lên một chút để lộ làn da trắng nõn.
Chẳng những không có mùi hôi thối mà trong nước còn tràn ngập một mùi thơm hết sức kỳ lạ, Edgar cảm thấy thiếu niên giống như con hàu mà mình thích nhất, trông mà thèm muốn chết.
Khoan đã, khoan đã!
Edgar đột nhiên ngừng dòng suy nghĩ lại, tự mình làm mình tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Sao cậu ta có thể thích tình địch cơ chứ?
Cùng lúc đó, Nha Thấu cũng đang nhìn chằm chằm vào Người cá đuôi vàng xông vào kia.
Cậu mới gặp ít Người cá, ngoài Người cá đuôi bạc đến giờ còn chưa biết tên kia ra thì mới có đám Người cá đủ màu sắc ban nãy trải rong biển cho cậu, cậu không biết quy tắc của tộc Người cá thế nào để mà phán đoán, cho nên đành phải so sánh với khu Chinh phục Tình Yêu.
Ừm, Cá vàng nhỏ trông rất đẹp, dáng người mảnh mai, thoạt nhìn thì chắc chưa trưởng thành, vẫn chưa biết giấu cảm xúc của mình, cậu ta đang xoắn xuýt gì là có thể nhìn ra ngay.
Nha Thấu tìm thấy một người còn ngốc hơn cả mình, không phải, là cá, cậu nhìn cậu ta đầy vẻ cảm thông.
Cá vàng nhỏ lại hít sâu vào lần thứ hai, đôi tai tựa như tinh linh để lộ tâm trạng căng thẳng của cậu ta lúc này.
“Ngươi đừng có ôm ảo tưởng viển vông với Criller, ta mới là người xứng đôi nhất với anh ấy...”
“Ừm.”
Thiếu niên loài người phát ra âm tiết đơn không rõ nghĩa thu hút sự chú ý của Cá vàng nhỏ.
Chỉ thấy đôi môi màu hồng kia hé mở rồi nghiêm túc cất giọng: “Cậu đẹp ghê.”
Cậu vừa lên tiếng, nửa câu cảnh cáo còn lại của Cá vàng nhỏ lập tức biến mất, ngơ ngác sững tại chỗ.
Cá khen cậu ta đẹp thì nhiều lắm, cậu ta cũng được coi là người đẹp nhất trong tộc. Tất cả mọi người đều cảm thấy sau này cậu ta sẽ trở thành bạn đời của Criller, ngay cả bản thân cậu ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lúc thiếu niên nói lời này rất chân thành, giọng lại còn hay, người thì rõ đẹp, cảm giác được người như vậy khen khác hẳn với những con cá khác khen.
Cá vàng lập tức biến thành Cá đỏ, ấp úng mãi không nói nên lời, vội vã quẫy đuôi bơi ra ngoài.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Edgar tăng 50, tổng điểm thiện cảm: 60.】