Nghe thấy động tĩnh, cô kinh ngạc ngẩng đầu. Cửa xe mở ra, người đàn ông lười biếng ngả người vào ghế sau, dường như vừa bị đánh thức khi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mắt có chút ngái ngủ. Anh một tay chống cằm, nhướng mày, nhìn chằm chằm bộ dạng thảm hại của cô, như thể phát hiện ra chuyện gì thú vị, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười rất đẹp.
Tô Uẩn hơi sững người, không kịp nghĩ nhiều, cả người cô đau đến không chịu nổi, chỉ có thể lết về phía trước, cuối cùng ngã vào giữa hai chân anh.
Lục Dập từ trên cao nhìn xuống cô, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, cảnh vệ mặc thường phục ngồi ghế trước phát hiện động tĩnh liền lập tức cảnh giác, tay đưa vào trong ngực, sẵn sàng rút súng, anh lặng lẽ giơ tay ngăn lại, cúi người xuống nhìn cho rõ, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, rất dễ chịu, Tô Uẩn biết anh đã uống rượu nên bất giác lùi lại một chút.
Người đàn ông đột nhiên cười, "Sợ tôi à, vậy tại sao lại cầu xin tôi?"
Còn chưa nói gì, Tô Uẩn lại có cảm giác anh đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn biết cả lời cô sắp nói, có lẽ là do đôi mắt anh quá sắc bén, cô cảm thấy mình ở đây chẳng khác gì một tấm kính trong suốt, bị nhìn thấu hoàn toàn.
Có điều trông tâm trạng anh có vẻ không tệ.
Đương nhiên Tô Uẩn đã từng gặp anh, khuôn mặt điển trai nổi bật đó rất dễ nhận ra, trong ngăn kéo bàn làm việc của Mộc Vấn có dán một tấm ảnh của anh, chỉ là hôm nay Lục Dập không mặc quân phục, mà đổi sang áo sơ mi trắng, hai cúc áo trước ngực hờ hững buông lơi, so với dáng vẻ chính trực lẫm liệt khi mặc quân phục lại có thêm vài phần phóng túng.
"Không sợ." Cô càng nói, đầu càng cúi thấp hơn.
Có lẽ hơi men đã ngấm, Lục Dập kiên nhẫn hơn một chút, anh khẽ híp mắt, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên đánh giá, vừa định nói gì đó, đôi môi mỏng mấp máy nhưng chưa kịp thốt ra lời thì người đàn ông kia đã đuổi tới nơi.
"Hắn..." Tô Uẩn nuốt lời định nói vào trong, so với việc lo lắng thân phận của người trước mặt, cô càng lo sẽ bị Plonsa đuổi kịp và bắt đi.
"Tôi không quen anh ta." Cô đổi cách nói khác.
Plonsa cởi bỏ bộ cảnh phục giả tạo, để lộ thân hình đầy thịt mỡ, xe đỗ bên ngoài đường chùa, lúc ra ngoài chỉ có một mình không mang tài xế, chỉ mang theo một khẩu súng, gã uống không ít rượu, lúc này đầu óc đang mụ mị, nên cũng không nhận ra chiếc xe màu đen treo biển số quân đội đang đỗ bên ngoài chùa.
"Chính miệng Mộc Vấn đã đồng ý giao cô ra đây, trốn đâu cũng vô dụng thôi, cô tự cân nhắc cho kỹ đi, bây giờ tranh cử vận động phiếu bầu, thiếu một bước cũng không được, cô cũng không muốn bài diễn thuyết của ông ta ở Bangkok xảy ra vấn đề gì chứ?" Plonsa xoa tay cười, "Em gái, cũng đừng trách anh nhé."
Đối với việc Mộc Vấn xem cô như một món đồ để lấy lòng người khác, Tô Uẩn đã quen đến mức không còn thấy lạ, một năm trước khi nhà mẹ đẻ thất thế cô đã lường trước sẽ có ngày này, trốn được thì tốt, không trốn được thì chỉ có thể cùng chết, Plonsa là kẻ rất khó chơi, gã ỷ vào danh nghĩa thân tín của Phó cảnh sát trưởng mà làm càn ở Bangkok, không ai dám chống đối.
Đương nhiên lăn lộn trong quan trường đã lâu, cô cũng học được cách nhìn mặt đoán ý từ Mộc vấn, ví dụ như bây giờ cô biết người tên Lục Dập này có thể áp chế được Plonsa, nhưng làm sao để anh chịu giúp đỡ lại là một vấn đề.
Phát hiện Tô Uẩn nửa quỳ nửa dựa vào cửa xe trong tư thế mềm oặt, Plonsa mượn ánh đèn không mấy sáng sủa mà nghển cổ nhìn, đáng tiếc, không thấy rõ, chỉ thấy một đôi chân gác lên cạnh cửa xe đang mở, cùng với sườn mặt chìm trong bóng tối.
"Ai đó?" Plonsa cảnh giác.
Lục Dập còn chẳng thèm nhướng mắt, thu lại bàn tay đang đặt trên cằm cô, dường như lười quản chuyện bao đồng này, định đóng cửa lại. Tô Uẩn quýnh lên, vội bám chặt lấy cửa, run rẩy cầu xin anh.
Plonsa tưởng cô sợ rồi, cười khẩy một tiếng, rút khẩu súng cảnh sát từ sau hông ra, vừa đi tới vừa tiếp tục uy hiếp: "Nếu cô biết điều một chút, nói không chừng tôi còn có thể không so đo mà nhẹ nhàng hơn."
Đoàng!
Gần như không chút do dự, Tô Uẩn còn chưa kịp nhìn rõ động tác rút súng của anh, chỉ thấy rõ họng súng còn đang bốc khói và nóng lên sau khi viên đạn được bắn ra, Plonsa trúng ngay giữa trán, một lỗ đen ngòm tuôn ra máu tươi, thân thể đổ sầm xuống đất.
Chậc. Máu của kẻ bẩn thỉu chảy ra quả nhiên cũng có màu đen, Lục Dập khinh bỉ.
Tô Uẩn kinh ngạc.
Đây là trung tâm thành phố Bangkok, sau tiếng súng nổ chưa đầy mười phút cảnh sát sẽ kéo đến, đúng là điên rồi mới không chút kiêng dè mà giết người, hơn nữa đây là phủ Phật Thống, dù không để ý cũng nên kiêng kỵ, vậy mà anh ta lại dám giết người trước tượng Phật, đúng là một tên điên!
Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này hiện tại rất nguy hiểm.
"Hắn... hắn là thân tín của Phó cảnh sát trưởng khu vực Bangkok." Tô Uẩn lắp bắp lùi về sau.
Người đàn ông như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, khẽ "Ồ" một tiếng, "Nếu đã sợ xảy ra chuyện, vậy cô đến cầu xin tôi làm gì?"
Tô Uẩn hoàn toàn không biết cái mà cô cho là phạm pháp, trước mặt người đàn ông này chỉ là hư danh, quy tắc và pháp luật được đặt ra cho tầng lớp dưới, quyền lực chồng chéo lên nhau, những kẻ ở tầng lớp trên chỉ cần nắm giữ và ban hành luật chơi là đủ, nói cho cùng, Plonsa ngay cả tư cách nói chuyện với anh cũng không có, được anh tự tay bắn một phát đã là nể mặt lắm rồi.
Vì vậy Lục Dập không nói gì, đơn thuần chỉ là chướng mắt mà thôi.
Cô lắp bắp lùi lại, tay chạm phải thứ gì đó dính nhớp, một cơn gió thổi qua, cô mới ngửi thấy mùi kỳ lạ mà lúc nãy vì quá căng thẳng nên không để ý. Tô Uẩn đột ngột cúi đầu, dưới bánh xe là một cái bao tải bị chèn ép, trông như vừa bị lốp xe cán qua, thứ bên trong bao bị ép bẹp một góc, máu tươi đang không ngừng rỉ ra ngoài.
Đây là...
Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng sợ tột độ như gặp phải ma, còn Lục Dập thì lại như không có chuyện gì, "tách" một tiếng, anh châm một điếu thuốc, khoảnh khắc bật lửa lóe lên, Tô Uẩn mới nhìn rõ vệt máu nhỏ vô tình vương trên đường nét khuôn mặt anh.
"Anh..."
"Chỉ là vài con súc sinh thôi."
Tô Uẩn còn chưa kịp thốt lời đã bị đọc thấu tâm tư.
Lục Dập miết vệt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, làn khói thuốc lẩn khuất quanh đường nét gương mặt ưu tú khiến khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên mờ ảo, anh rít hai hơi thuốc, nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Vốn đã không có chút huyết sắc, bây giờ trông lại càng yếu ớt hơn, vậy mà Lục Dập lại còn trêu chọc cô, anh dí khẩu súng vào cằm cô, hỏi: "Nếu tôi giết cô, hôm nay sẽ không ai biết nơi này từng có người chết, cô nói có đúng không?"
Cô nào dám trả lời, cố nén vị chua chát trong cổ họng, liều mạng lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.
"Không đúng?" Lục Dập trêu chọc, "Vậy cô nói xem tại sao."
Rõ ràng là muốn làm khó cô, nhưng khẩu súng kia lại chặn hết mọi lời cô muốn nói, Tô Uẩn chỉ đành ép mình gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước.
Hôm nay vốn đã thuận lợi, xong việc còn chưa kịp ăn mừng, bây giờ tâm trạng của Lục Dập lại càng tốt hơn.
Tô Uẩn bị anh giày vò đến khó hiểu, nhịp tim đập nhanh từ nãy đến giờ vẫn chưa hề chậm lại, may mà trời cao thương xót, người ngồi ghế trước lên tiếng: "Điện thoại của Tư lệnh."
Người cảnh vệ khó hiểu liếc nhìn Tô Uẩn, sau đó kéo cửa sổ ghế lái lên, hôm nay không biết Thiếu tướng bị làm sao mà tâm trạng tốt đến mức đi trêu chọc một người phụ nữ, còn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có, nhưng nhìn kỹ lại, người phụ nữ này quả thực là một báu vật, nhưng những báu vật như vậy bên cạnh Lục Dập nhiều không đếm xuể, còn chủ động tìm đến, vì vậy anh ta cho rằng Lục Dập chỉ là nhất thời hứng khởi.
Dù sao thì lúc Lục Dập vui vẻ, đúng là chuyện gì cũng không so đo.
Không biết trong điện thoại đã nói gì, Tô Uẩn thấy cằm anh nhướng lên, vẻ mặt giãn ra.
"Vâng, yên tâm, đã giải quyết xong."
Một lúc sau, anh lại nói: "Đám lão già kia một thời gian nữa cũng nên tổ chức diễn thuyết tranh cử rồi, ngày mốt Senawa sẽ xuất hiện ở Pattaya, bộ phận tin tức hiện đang tập trung vào ông ta, sân khấu đã dựng xong, tỷ lệ ủng hộ sẽ không thấp đâu."
"Vâng."
Tranh thủ lúc này, Tô Uẩn lẳng lặng lùi về sau, thấy anh không có phản ứng, cô nhanh chóng di chuyển ra sau xe rồi co cẳng bỏ chạy.
*
Từ khóe mắt, Lục Dập liếc nhìn bóng lưng hốt hoảng kia, khẽ "xì" một tiếng.
Sapuwa hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
Lục Dập: "Không có gì, mọi chuyện đều đang diễn ra theo kế hoạch, Tư lệnh cứ yên tâm."
"Vậy thì tốt, cả Thái Lan này không tìm được người thứ hai làm việc chỉn chu hơn cậu, tôi vẫn tin tưởng cậu nhất, tổng tuyển cử kết thúc, cậu và tôi đều sẽ có phần." Sapuwa khen một câu.
"Cảm ơn Tư lệnh đã đề bạt, đây là chuyện trong bổn phận của tôi." Người đàn ông khiêm tốn đáp.
Người cảnh vệ ló đầu qua, nhìn người phụ nữ đã sắp chạy xa, làm động tác tay hình con dao để hỏi ý kiến, Lục Dập giơ tay lên, sau đó, điện thoại được ngắt, nụ cười giả tạo trên mặt anh cũng lạnh đi.
"Doanh trại tân binh số 77 vừa gửi mail tới."
"Nói đi."
Lục Dập dụi tắt đầu thuốc, nhắm mắt ngửa đầu ra sau ghế dưỡng thần.
"Kỳ hạn một năm của Tham mưu trưởng Trần đã hết, hiện đang làm đơn xin từ doanh trại tân binh số 77 trở về tổng bộ."
"Phê duyệt."
Người cảnh vệ lại nói: "Cuộc diễn tập nội địa giai đoạn trước đã kết thúc, Thiếu tá Eugene hỏi chiến dịch càn quét 1027 sau kỳ bầu cử có cần dẫn đội chuẩn bị chiến đấu và tiến vào biên giới Myanmar để hỗ trợ hay không."
Lục Dập mở mắt: "Trước khi tin tức được tung ra, cứ án binh bất động, tiết kiệm chút sức lực để nghỉ ngơi hồi sức đã."
"Vâng."