Sau khi từ bệnh viện về, Tô Uẩn cả ngày không ăn không uống, chỉ ở trong khu nhà phụ. Mọi người đều bận lo hậu sự, không ai để ý đến sự khác thường của cô. Mãi đến ngày hôm sau người hầu gõ cửa gọi, Tô Uẩn mới bước ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Tang lễ được tổ chức rất nhanh và kín đáo. Mộc Vấn nói rằng lúc này không nên để có tin đồn nào lan ra, vì vậy mọi thứ đều được giản lược. Ông ta chỉ hỏi ý kiến cô cho có lệ, Tô Uẩn không can dự nhiều, gật đầu đồng ý, sau đó bước đến trước linh đường đã được bài trí xong, sửa lại cho ngay ngắn bức di ảnh đen trắng.
Trong linh đường không đặt thi thể, chỉ dựng một mái che trống trải. Chính giữa là ảnh chụp Na Lâm lúc còn trẻ. Dù là ảnh đen trắng, vẫn có thể nhận ra chút cảm xúc từ đôi mày cong cong, tựa như bà đang cười với cô qua lớp kính, đôi mắt ngấn nước như có điều muốn nói.
Cô đưa tay định chạm vào, nhưng rồi lại buông thõng giữa không trung.
Phía sau có tiếng người.
Mộc Vấn chắp tay, trao đổi gì đó với nhà sư đến tụng kinh siêu độ, rồi đi về phía Tô Uẩn.
Khi ông ấy đến gần, Tô Uẩn hơi cúi đầu, chắp hai tay.
Tang lễ được cử hành theo nghi thức hỏa táng của Thái Lan, bốn nhà sư từ chùa Hua Lamphong trong thành phố được mời đến. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, linh cữu bắt đầu khởi hành.
Người đi đưa không nhiều, phía trước chỉ có vài người thân lác đác. Các nhà sư tay cầm sợi chỉ trắng nối với chiếc linh xa bốn bánh vàng lấp lánh. Tô Uẩn trong bộ váy đen mỏng manh đi theo, tay vịn linh cữu, đầu đội trời nắng gắt, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề.
Đi qua khu chợ, một góc tháp của chùa Hua Lamphong hiện ra. Vào đến chùa, Tô Uẩn mới hoàn hồn, phát hiện Sa Na cũng có mặt trong đoàn người phía sau. Bà ta mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không còn sức để cất lời, bèn đi theo các nhà sư vào đại sảnh tụng kinh vãng sinh.
Giữa đại sảnh, vị lão sư có đức cao vọng trọng nhất chùa Hua Lamphong ngồi xuống tụng kinh, lẩm nhẩm những bài kinh siêu độ vãng sinh. Tô Uẩn cùng Mộc Vấn quỳ dưới bục của vị lão sư, chắp tay đối diện với tượng Phật vàng óng cao lớn, rồi đưa tay thắp hương vái lạy.
Buổi tụng kinh kéo dài gần một giờ, lần lượt hơn mười nhà sư bước vào đại sảnh cùng vị lão sư niệm kinh siêu độ vong hồn. Hai chân Tô Uẩn quỳ đến tê dại, cuối cùng sau một giờ, nghi thức đã kết thúc.
Linh xa rời khỏi đại sảnh, đi đến chặng đường cuối cùng. Tô Uẩn vịn vào những cánh hoa, nhìn về phía Mộc Vấn đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, đi quanh lò hỏa táng ba vòng mà vẻ mặt không hề thay đổi, trông có vẻ khá đau lòng.
Cuối cùng, quan tài được đặt lên bệ ở lối vào lò hỏa táng, Tô Uẩn đi theo Mộc Vấn ra ngoài.
Vốn dĩ tang lễ có chuẩn bị một buổi biểu diễn, nhưng đã bị Mộc Vấn gạch bỏ khỏi danh sách. Nhìn hơn mười người đến dâng hương, Tô Uẩn lùi sang một bên để đón tiếp.
Trong những người đến viếng, không thấy một ai bên nhà ngoại của Na Lâm, sắc mặt Tô Uẩn lạnh đi.
Không biết là sợ quyền thế hay lo bị vạ lây, mà họ vội vàng phân rõ ranh giới.
Nhưng ngay sau đó, cô đã gặp một người đàn ông không mời mà đến.
Lục Dập.
Chính xác hơn, là cấp dưới của anh.
Tô Uẩn lập tức tập trung.
Hai người đàn ông cao lớn bước vào, một người trông quen mặt, là viên sĩ quan đã đưa cô về Bangkok. Người còn lại trẻ tuổi tuấn tú, nhưng trông có vẻ không dễ tính. Cả hai vào cửa như đã xác định mục tiêu, không bị ảnh hưởng bởi tiếng cầu nguyện xung quanh, nhanh gọn thắp hương xong rồi đến trước mặt Mộc Vấn trao đổi vài câu. Vẻ mặt họ rất thản nhiên, ngược lại Mộc Vấn phải cúi người, nở nụ cười.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong ba phút ngắn ngủi, hai người họ quay lưng rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, ánh mắt Tô Uẩn tối lại, cô tránh khỏi tầm mắt của mọi người, lập tức đuổi theo.
Ra khỏi cổng chùa Hua Lamphong, không thấy người đâu. Dưới trời nắng gắt, Tô Uẩn lo lắng nhìn quanh, vừa lau mồ hôi vừa tìm kiếm, cuối cùng cũng thoáng thấy chiếc xe mang biển số quân đội quen thuộc ở một góc chùa.
Cô vừa định đi tới, người trong xe dường như không phát hiện ra cô. Chỉ còn cách vài bước chân, động cơ đã gầm lên, chiếc xe không chút khách khí phả một làn khói vào người cô. Nếu không phải né nhanh, có lẽ cô đã bị xe tông ngã.
Nhưng ngay khoảnh khắc xe lướt qua, Tô Uẩn đã tinh mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thấp thoáng qua cửa sổ xe.
Anh cố ý, Tô Uẩn chắc chắn như vậy.
Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn phải nắm bắt cơ hội này. Cô chạy theo sau vài bước, mất hết kiên nhẫn, cuối cùng nhặt một viên gạch ven đường ném thẳng vào đuôi xe. "Loảng xoảng" một tiếng, đèn hậu xe sáng lên rồi tắt, xe dừng lại.
Hành động điên rồ này khiến người qua đường ngoái lại nhìn, còn tưởng là kẻ điên nào đó từ bệnh viện tâm thần gần đấy trốn ra.
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Tô Uẩn không hơi đâu để ý, cô chống tay lên đùi, mệt đến thở không ra hơi. Nghỉ chưa đầy năm giây, cũng chẳng màng đến bộ dạng thảm hại của mình, cô lập tức chạy về phía chiếc xe cách đó mười mấy mét.
Phía sau ô cửa kính đen kịt, người đàn ông với vẻ mặt âm trầm khó đoán, tay chống cằm, phớt lờ tiếng gõ cửa sổ bên ngoài.
Tô Uẩn sốt ruột, giật mạnh tay nắm cửa, khiến Eugene ngồi ghế trước cũng thấy phiền, cậu quay đầu lại hỏi người đàn ông: "Anh Hai, có đi không?"
Vốn dĩ Lục Dập chỉ định đến viếng cho có lệ, nhưng ra khỏi chùa, anh đột nhiên bảo Eugene mua một bao thuốc ở con hẻm gần đó, kết quả là gặp phải một cô gái điên.
"Mở cửa."
"Mở cửa?" Eugene cảm thấy anh điên rồi.
Lục Dập vốn đã mất kiên nhẫn, bây giờ còn hơn thế. Eugene không dám nói thêm lời nào, lập tức làm theo lệnh.
Khóa trung tâm mở ra, Tô Uẩn thuận lợi kéo được cửa xe, lau mồ hôi bên thái dương, giọng hổn hển nói: "Anh... anh chờ tôi một chút."
Một luồng gió nóng ập vào mặt, cuốn đi chút kiên nhẫn cuối cùng của Lục Dập. Anh cụp mắt, nghiêng đầu đối diện với ánh nhìn đáng thương thảm hại kia: "Mười phút."
Dứt lời, cửa xe đóng sầm lại.
Lời vừa dứt, Eugene ngoáy tai không dám tin, liếc nhìn Buck, cuối cùng tự giác ngậm miệng.
Cơ hội là do mình tự giành lấy, câu này không sai. Qua cửa kính xe, cô dùng khẩu hình nói không thành tiếng: "Hai mươi phút."
Thấy cô được voi đòi tiên như vậy, Lục Dập chỉ liếc một cái, rồi phất tay ra hiệu cho cô đi nhanh lên.
Có được sự đảm bảo, Tô Uẩn không dám chậm trễ một giây, vội chạy về chùa để tiễn Na Lâm đoạn đường cuối cùng.
Mộc Vấn thấy cô mồ hôi nhễ nhại thì nhíu mày, hỏi cô đã đi đâu.
"Không đi đâu cả."
"Thắp cho mẹ con thêm một nén hương đi." Mộc Vấn nói.
Nghi thức cuối cùng là đưa quan tài vào lò hỏa táng. Khoảnh khắc nắp quan tài được mở ra, Tô Uẩn nhắm mắt, lặng lẽ rơi lệ.
Một người bên cạnh dùng nước dừa rắc lên thi thể. Cô chậm rãi thở ra một hơi, như thể đã quyết định điều gì đó, rồi nhận lấy hoa tươi từ người bên cạnh để đi nốt chặng đường tiễn biệt cuối cùng, rải hoa lên người Na Lâm.
Cánh hoa dần che đi khuôn mặt tái nhợt, bình thản ấy, Tô Uẩn cuối cùng cũng dám mở mắt ra nhìn.
Na Lâm chau mày, dường như có rất nhiều tâm sự không thể giãi bày.
Cuối cùng, quan tài được đưa vào lò hỏa táng, ngọn lửa nuốt chửng tất cả. Mọi rối ren, vướng bận tựa như tiếng nổ lách tách, vang lên trong đầu Tô Uẩn.
Quay người lại, Tô Uẩn vô cảm nhìn Mộc Vấn, rồi lại nhìn Sa Na ở phía xa. Người phụ nữ kia chột dạ run lên, bị ánh mắt của cô ép lùi lại một bước.
Cô nói: "Ba, con hơi mệt, muốn về trước."
Mộc Vấn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, mấp máy môi rồi gật đầu đồng ý.
Dù Tô Uẩn đã vội vã hết mức, nhưng khi bước ra khỏi chùa, thời gian đã quá 20 phút đã hẹn. Gió nóng thổi làm mồ hôi túa ra, nhìn con đường vắng vẻ người qua lại, cô tuyệt vọng đến cùng cực, cảm xúc bị dồn nén cả ngày dài cuối cùng cũng vỡ òa.
Vậy mà ngay cả một phút anh ta cũng không muốn đợi thêm.
Giữa trời nắng gắt, người đi đường đều tìm chỗ râm để tránh, vậy mà trước cổng chùa lại có một người phụ nữ ngồi thụp xuống khóc nức nở, khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Tô Uẩn biết mình đang mất mặt, nhưng cô thực sự không còn sức lực để bận tâm đến những chuyện sĩ diện cỏn con này nữa, cả người cứ mơ màng, hoảng hốt.
Nhưng chưa đầy hai phút, có tiếng bước chân đến gần, cuối cùng, một đôi chân thon dài dừng lại ngay trước mặt cô.
Tô Uẩn ngơ ngác ngẩng đầu.