Bên ngoài cửa, Buck gõ cửa thông báo.
“Vào đi.” Giọng nói cách một cánh cửa, nghe vô cùng trầm thấp.
Buck nhường đường, đưa tay vặn tay nắm cửa giúp cô, ra hiệu cho cô vào trong.
Tô Uẩn lịch sự cảm ơn, nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Bên bàn làm việc, Lục Dập đang quay lưng lại, dựa vào mặt bàn, tay áo được xắn lên gọn gàng để lộ đường cơ bắp đẹp mắt. Lúc này anh đang cầm tài liệu, cầm bút không biết đang vẽ gì.
Giây tiếp theo, sau gáy anh như có mắt: “Đang chờ tôi mời cô vào sao?”
Người bị nói trúng tim đen ho khan một tiếng, lập tức mở cửa bước vào.
Càng đến gần, Tô Uẩn càng cảm nhận được mùi hương thoang thoảng kia. Dừng lại một chút, cô mới thấy trên bàn có một cái gạt tàn với vài mẩu thuốc lá đã dụi, thì ra anh đã hút thuốc, thảo nào hôm nay lại có mùi lạ.
Người đàn ông vẫn không quay đầu nhìn cô, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, anh đặt bút xuống sau nét cuối cùng trên tài liệu, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì.”
Không một lời thừa thãi.
Tô Uẩn biết anh đang giả ngốc, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Lục thiếu tướng, Đảng Vì Thái thay đổi ứng cử viên, chuyện của Sara là do anh làm phải không?”
Anh khựng lại.
Dường như không ngờ cô lại cả gan xông vào doanh trại quân đội chỉ để hỏi câu này, Lục Dập khinh khỉnh cười nhạt, nghiêng nửa mặt sang: “Cô có biết mình đang hỏi gì không?”
Thật ra khi vừa hỏi xong, Tô Uẩn đã thấy chột dạ, nhất là sau khi Lục Dập hỏi lại, trong lòng cô càng không chắc chắn. Xét về tình về lý, anh đều không có lý do gì để giúp đỡ cô. Lúc trước anh cũng chỉ nói qua loa là sẽ suy nghĩ, và cái sự suy nghĩ đó kéo dài đến tận bây giờ, đến mức cô phải trực tiếp xông vào doanh trại quân đội để hỏi.
Thật ra không thể trách Lục Dập qua loa cô, xét cho cùng là do Tô Uẩn không thể đưa ra thứ mà anh muốn, điều này cô sao lại không rõ.
Thế là cô dịu giọng cười, đi đến bên cạnh Lục Dập, một tay đặt lên người anh: “Nếu như trước đây tôi không thể cho anh câu trả lời chính xác mà anh muốn, thì bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, tôi có thể lấy được thứ đó.”
Sợ anh không tin, Tô Uẩn liền nói tiếp: “Tôi biết đó là một danh sách quan trọng, chứa đựng điểm yếu của không ít ông trùm chính trị đương nhiệm, là một danh sách đủ để kéo tất cả mọi người xuống bùn, cũng có thể giúp anh đạt được mục đích của mình.”
“Mục đích? Cô nói xem, tôi có thể có mục đích gì.” Lục Dập tỏ ra hứng thú, đặt tài liệu trong tay xuống, nhướng mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Thấy đôi mày đẹp đẽ kia nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc như sắp bàn chuyện đại sự, anh thực sự không nhịn được cười. Ánh mắt người đàn ông từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi hơi mím của cô, không biết là vì căng thẳng hay sợ hãi.
Rất đỏ, như thể vừa thoa son.
Nhưng Lục Dập biết cô không cố tình trang điểm, ngoại trừ bộ dạng nửa sống nửa chết ở bệnh viện ra, anh đã từng nhìn gần, dù có thoa son hay không thì môi cô vẫn đỏ như vậy.
Vẻ đẹp trời sinh rất tốt, chỉ là càng ngày càng thiếu kiên nhẫn. Ví dụ như mấy lần đầu còn biết trang điểm rồi mới đến, còn bây giờ? Anh thờ ơ thu lại ánh mắt.
Càng lúc càng qua loa.
Tô Uẩn lờ đi ánh mắt dò xét của anh, không hề úp mở, đôi môi đỏ mọng hé mở, những lời nói ra khiến khóe miệng vốn đang cười của anh mất đi độ cong, dần trở nên nghiêm túc.
“Anh nâng đỡ Mộc Vấn là vì ông ta nghe lời ư? Không phải, sau lưng anh cũng tiếp xúc không ít đảng phái khác, chỉ là muốn xem họ đấu đá nội bộ, chó cắn chó, cả hai cùng thiệt hại, có phải không?”
Còn một câu nữa Tô Uẩn không dám nói, cũng không chắc chắn, rằng Lục Dập có lẽ cũng không muốn quân đội hưởng lợi mà lên nắm quyền. Về phần làm sao cô nhận ra, thì phải bắt đầu từ việc anh bán cô cho Marothai. Nếu anh thật sự muốn người của quân đội lên làm thủ tướng, thì sau khi nghe cô nói có thể lấy được bằng chứng quan trọng để hạ bệ tất cả các đảng phái, anh nên chọn hợp tác, chứ không phải tiết lộ thông tin cho đối thủ tranh cử là Marothai.
Mục đích của việc này ngoài việc kìm hãm các đảng phái, chính là nhân cơ hội để họ tự kìm hãm lẫn nhau, vừa không tiêu diệt hoàn toàn, cũng không cho cơ hội thở dốc, như vậy quân đội sẽ không thể nhân cơ hội lật mình lên nắm quyền.
Dĩ nhiên, là người của quân đội, Lục Dập làm vậy có mục đích gì, cô không rõ, nhưng có một điều chắc chắn, danh sách này có sức hấp dẫn cực lớn đối với anh. Một khi có được nó, đồng nghĩa với việc anh có thể nắm trong tay điểm yếu của tất cả các chính đảng, đến lúc đó dù bất kỳ đảng phái nào đắc cử, cũng đều có thể bị anh khống chế như con rối, để anh tùy ý sử dụng.
Quả nhiên, nghe cô nói xong, Lục Dập cười lắc đầu, vỗ tay khen ngợi: “Cô thật sự khiến tôi bất ngờ.”
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh thay đổi: “Chỉ là, cô dựa vào cái gì để tôi tin tưởng?”
Lục Dập khinh miệt liếc nhìn.
“Tôi đã lắp máy nghe lén trong phòng làm việc của Mộc Vấn.” Tô Uẩn vẻ mặt nghiêm trọng, lấy một con chip nhỏ từ trong túi ra giơ trước mặt anh, tung ra con át chủ bài cuối cùng, “Anh có thể kiểm tra tính xác thực của giọng nói.”
Lời này vừa dứt, Lục Dập ném mạnh tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt đối diện với cô, từng bước ép sát, dọa Tô Uẩn lùi lại đến sát mép bàn, không còn đường lui.
“Mộc Vấn có biết ông ta đã nuôi được một cô con gái ngoan như cô không?”
Đồng tử Tô Uẩn đột nhiên co rút, thấp thỏm nhìn anh.
Ánh mắt sắc bén như dao găm, đầy vẻ nguy hiểm, ép cô đến mức hô hấp bắt đầu dồn dập.
Lục Dập ép cô đến mức chỉ có thể ngồi nửa người lên bàn, hai tay anh chống hai bên người cô, hai cơ thể áp sát vào nhau, gần đến mức Tô Uẩn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể chạm vào khóe môi anh. Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô tê dại, cô sợ đến tim run lên, liên tục nuốt nước bọt.
Theo quán tính, cô hoặc là ngửa người ra sau ngã xuống bàn, hoặc là níu lấy Lục Dập để giữ thăng bằng. Do dự nửa giây, Tô Uẩn liếc mắt một cái, chọn vế sau.
Một tay cô nhẹ nhàng níu lấy cổ áo sơ mi trên ngực anh.
Lục Dập hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay còn dám trèo lên người mình, cười như không cười dọa cô: “Có biết người cuối cùng lợi dụng tôi như vậy đã đi đâu không?”
“Sao… ạ?”
“Chết rồi.” Lục Dập nhìn thẳng vào cô, thản nhiên nói: “Bị tôi chặt chân tay, nhét vào bao tải, rồi cho xe cán qua cán lại thành tương thịt.”
Anh còn chu đáo nhắc nhở, như sợ cô quên: “Chính là cảnh mà cô thấy hôm đó.”
Hôm đó? Tô Uẩn nghĩ đến cảnh tượng bên cạnh chùa Phra Pathom Chedi, cả người đột nhiên run rẩy. Nếu những lời sau đó anh nói là thật, thì sự biến mất của Plang Sa cũng đã có lời giải đáp xác thực. Dù biết bản tính xấu xa của anh, Tô Uẩn vẫn kinh ngạc. Cô không ngờ anh có thể thản nhiên thừa nhận sự tàn nhẫn và đê tiện của mình như vậy. Trước đây, hình ảnh của Lục Dập trên báo chí hay tin tức đều là một người chính trực, thanh cao.
Thật ra tất cả đều là giả dối.
Cũng phải, người ở địa vị này thì có thể trong sạch được bao nhiêu? Chẳng qua là xem ai giả vờ giống người hơn mà thôi. Rõ ràng, Lục Dập đã giả vờ rất thành công, đạo đức giả đến mức suýt nữa lừa được cả chính mình.
Cô đè nén lồng ngực, không né tránh nữa, nhìn thẳng vào anh nói: “Nếu anh muốn giết tôi thì đã không để tôi sống đến hôm nay. Tôi không tò mò tại sao Lục thiếu tướng không giết tôi, cũng không muốn biết cuối cùng anh muốn làm gì, nhưng tôi có thể hợp tác với anh để lấy được thứ đó. Điều tôi muốn đối với anh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, về bất cứ phương diện nào, anh cũng không thiệt. Hơn nữa bây giờ Sara đã bị hạ bệ, anh có thể đảm bảo rằng không có điểm yếu trong tay, Mộc Vấn sẽ trăm phần trăm nghe lời không? Không cần nói, anh còn rõ ông ta là người thế nào hơn cả tôi.”
Đúng là một chiêu đại nghĩa diệt thân, điều kiện đưa ra không một kẽ hở. Lục Dập cảm thấy khá thú vị, đưa tay vuốt lọn tóc mai rối bời vì cô giãy giụa tránh né, mân mê trong tay.
Trước khi nắm rõ thái độ của anh, Tô Uẩn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nín thở gắng gượng chờ đợi câu trả lời.
Chỉ thấy anh có vẻ không mấy để tâm, chậm rãi nói: “Để tôi xem xét.”
Lại là câu trả lời nước đôi như vậy, cô không thể nhịn được nữa, vẻ mặt trở nên phức tạp và đặc sắc.
Tô Uẩn càng sốt ruột, Lục Dập lại càng thấy vui. Khống chế tư tưởng của người khác là một việc vô cùng thú vị, giống như điều khiển một con rối, bảo nó đi hướng đông hay hướng tây, làm động tác gì, biểu cảm ra sao, đều phải chịu sự kiểm soát. Nhiều năm như vậy, Lục Dập chưa bao giờ thấy chán, mỗi một sợi dây đều được anh giật một cách say mê.
Khi cô đang định nói thêm gì đó để cứu vãn tình hình, điện thoại trong túi reo lên.
Lục Dập tốt bụng lùi ra để cô tiện nghe điện thoại.
Không biết trong điện thoại đã nói gì, chỉ trong lúc anh xoay người, đã nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất vỡ tan.
Khi Lục Dập nhíu mày quay lại định xem cô đang giở trò gì, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng. Sắc mặt Tô Uẩn trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, gần như ngay lập tức những giọt nước mắt lớn tuôn ra từ khóe mắt. Cả người cô suy sụp, mềm nhũn dựa vào cạnh bàn, như một con cá chết khát sắp ngạt thở, không ngừng thở dốc và nuốt nước bọt.