Vì Quyền (Cán Bộ Cấp Cao, H)

Chương 25: Ép hỏi

Trước Sau

break

Tiếng bước chân ngày càng gần, Tô Uẩn theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn.

Marothai cũng thuận thế dừng bước, trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành đó: "Để tôi đưa cô về, gần đây không gọi được xe về trung tâm thành phố đâu."

Vốn định từ chối, nhưng người đàn ông không đợi cô trả lời, đã lấy chìa khóa xe trong túi ra lắc lắc, ra hiệu cho cô đi.

Đây là muốn cho đi nhờ xe. Vốn không nên lên, nhưng lúc này cô quả thực không có lựa chọn nào tốt hơn.

Tô Uẩn không làm mình làm mẩy nữa, cô đi theo ông ta lên chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trong sân.

Xe chạy ra khỏi con đường quanh co, trời đã dần tối, nhìn qua cửa sổ xe, tầm nhìn cũng dần mờ đi. Xe chạy ngày càng nhanh, từ con đường xi măng chín khúc mười tám cua ra đến đường vành đai cao tốc.

Trên ghế phụ, Tô Uẩn siết chặt dây an toàn, miệng mấy lần mở ra rồi lại không biết nên nói gì.

Qua gương chiếu hậu, Marothai nhận ra vẻ bối rối của cô, bèn nhẹ nhàng trấn an: "Đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu."

Tô Uẩn ngượng ngịu, lễ phép đáp lại, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô nhìn rất chăm chú, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác lạ của người bên cạnh. Chiếc xe từ từ rẽ vào một con đường nhánh, hướng đi dần dần bị lệch.

Rõ ràng, Tô Uẩn cũng đã phát hiện ra, cô quay đầu hỏi ông ta: "Đây không phải đường về Bangkok."

Cô cười gượng, tay đã đặt lên tay nắm cửa, tốc độ xe không quá nhanh, nhảy xuống cũng không chết được, nhưng cô vẫn chưa đến bước đường cùng, bèn thăm dò: "Có phải định vị có vấn đề không?"

Marothai vẫn lái xe, nhưng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, khác hẳn với vẻ ôn hòa lúc nãy.

Tô Uẩn biết hai anh em này không đơn giản như bề ngoài, kẻ nào cũng hiểm độc hơn kẻ nào. Đầu tiên là Lục Dập mặc kệ sống chết, ném cô ở San Sai cho tự sinh tự diệt, giờ lại đến Marothai với mục đích không rõ ràng đưa cô đi. Vốn dĩ Tô Uẩn nghĩ Marothai ít nhiều cũng sẽ nể mặt Mộc Vấn mà không dám làm gì, nhưng bây giờ có vẻ như nhận định đó đã sai.

Xe càng chạy vào đường nhỏ, lòng Tô Uẩn càng lạnh đi, cô cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt: "Mộc Vấn đang đợi tôi về đấy."

Cô đang cảnh cáo ông ta, dù bây giờ đang ở nơi hoang vu vắng vẻ thích hợp để làm bậy, cũng phải nghĩ xem sau khi gây chuyện có dọn dẹp được hậu quả không. Mộc Vấn có lo cho cô hay không là một chuyện, nhưng nếu vào thời điểm mấu chốt này mà Marothai dám gây ra bất kỳ scandal nào, Mộc Vấn chắc chắn sẽ vin vào đó mà làm to chuyện cho cả thiên hạ đều biết.

Nếu thật sự phạm sai lầm, trừ phi Marothai muốn vứt bỏ cả tiền đồ.

Người đàn ông đột nhiên bật cười, một nụ cười lạnh lẽo. Cuối cùng, xe dừng lại trên một con đường hoang vắng không có camera giám sát hay bóng người. Xung quanh là những cánh rừng cao lớn, dưới ánh sáng mờ ảo trông như những ác quỷ giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng sợ.

Không nói một lời, Marothai lấy một thứ gì đó từ ghế sau. Đèn mờ màu vàng trên trần xe bật lên, không sáng lắm, càng làm cho khuôn mặt ông ta thêm phần dữ tợn.

"Đừng sợ, tôi chỉ hỏi vài câu thôi."

"Chuyện gì?" Cô cố gắng hết sức để không hoảng loạn.

Marothai vịn tay lái, khóa cửa xe, cắt đứt hoàn toàn đường lui của cô, rồi chậm rãi nói: "Tôi nghe nói Mộc Vấn đang giữ vài thứ không muốn ai biết, hình như cô cũng biết chút ít, phải không?"

Lời nói đã quá rõ ràng, Tô Uẩn dù có ngốc đến đâu cũng hiểu ra tình hình. Tại sao Lục Dập đột nhiên thay đổi thái độ, tốt bụng cho cô đi nhờ một đoạn, lại còn cố tình đưa cô đến San Sai, hóa ra là để bán cô đi, dùng cô làm mồi câu cá. Nghĩ đến đây, lòng Tô Uẩn lạnh buốt.

Cô nhếch mép cười: "Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, còn thứ không muốn ai biết mà ngài nói, tôi chưa từng thấy bao giờ."

Tô Uẩn nói với vẻ vô cùng thành khẩn: "Tôi chỉ là con gái của ông ấy, không dính dáng gì đến chuyện tranh đấu, những tin tức đó đều là thỉnh thoảng nghe được qua những câu nói đùa."

Cô không rõ Lục Dập đã tiết lộ bao nhiêu thông tin, nói trắng ra, bây giờ mọi thứ đều là một ẩn số. Nhưng qua lời lẽ thăm dò, Tô Uẩn biết Lục Dập chưa nói hết mọi chuyện, nếu không Marothai đã chẳng đợi đến bây giờ mới ép hỏi cô.

Hơn nữa, ông ta cũng không dám ra tay.

Marothai quả nhiên do dự, nhưng chỉ một thoáng sau, Tô Uẩn đã tính sai. Ông ta lôi ra thứ vừa lấy ở ghế sau, đó là một khẩu súng. Không đợi Tô Uẩn kịp hét lên, họng súng lạnh lẽo đã dí vào cổ cô, buộc cô phải ngẩng cao đầu. Một tay Marothai siết mạnh lấy phần cổ đang để lộ của cô.

Khuôn mặt hiền lành lập tức méo mó: "Không sao, để tôi giúp cô nhớ lại, dù sao cũng còn nhiều thời gian, tôi sẽ từ từ giúp cô nhớ."

Trước đó bị Lục Dập dùng súng dọa, bây giờ lại bị anh trai anh dí súng uy hiếp, hai anh em không kẻ nào không giống cầm thú, ngay cả thủ đoạn cũng y hệt nhau.

Cô gần như nghẹt thở, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, miệng há to khổ sở hít thở, nhưng không khí lại tắc nghẽn trong phổi không lên không xuống được, nước mắt cứ thế vô thức rơi xuống lã chã.

"Tôi... tôi... không... biết..."

Lời nói đứt quãng, Tô Uẩn liều mạng giãy giụa, tay quờ quạng khắp xe hòng tìm một dụng cụ để phản kháng, nhưng đáng tiếc chẳng có gì. Ngược lại, hành động đó càng chọc giận Marothai đang đè nửa người lên cô. Gã đàn ông điên cuồng coi cô như một vật để trút giận, lực tay càng lúc càng mạnh, đến nỗi Tô Uẩn cảm thấy ông ta vốn không muốn biết câu trả lời, mà thực sự muốn bóp chết cô ở đây.

"Cô có nói không! Có nói không!"

Ý thức dần mơ hồ, Tô Uẩn ngỡ rằng mình sắp chết thật rồi. May mắn thay, trong cơn mê man vẫn còn sót lại một tia tri giác, nên cô may mắn nghe thấy tiếng chiếc điện thoại rơi trên sàn rung lên không ngừng. Gã đàn ông đang đè trên người định bóp chết cô dường như đã thấy tên người gọi đến, động tác điên cuồng liền dừng lại. Cô cũng nhân cơ hội đó, hoảng sợ ôm lấy ngực, khổ sở hít từng ngụm không khí lớn.

Nghe điện thoại, Marothai lập tức bình tĩnh lại, cười hỏi: "Sao thế?"

"Người đâu."

Một câu nói ngắn gọn.

Marothai nhìn Tô Uẩn vẫn còn thất thần. Cô cũng nhìn ông ta, rồi đột nhiên gạt tay ông ta ra, hét vào điện thoại cầu cứu.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, sắc mặt Marothai sa sầm. Âm thanh trong ống nghe tự động bật loa ngoài, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: "Tôi quên, chứ không phải không cần nữa. Chuyện tặng người này không phiền đến anh."

Cuối cùng còn nhắc nhở một câu: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Điện thoại ngắt máy, Lục Dập gửi đến vị trí. Marothai chỉ lướt qua tin nhắn nhấp nháy trên màn hình, rồi lại nhìn về phía Tô Uẩn, cười lạnh một tiếng: "Cậu ta còn đích thân gọi điện đến đón cô."

Có được sự bảo đảm, Tô Uẩn cũng cứng rắn lên không ít. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn thẳng vào ông ta, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên: "Đúng vậy, anh ấy đích thân đến đón tôi."

Từng chữ đầy ẩn ý. Marothai cười mà không nói, khởi động lại xe, lái ra khỏi con đường nhỏ. Trong xe im lặng đến kỳ quái, như thể cơn điên loạn vừa rồi chưa từng xảy ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc