Nam Hân Nhạc nhìn mặt trời đang chìm dần xuống phía tây, hai bàn tay nắm chặt, có thể thấy hai bàn tay nắm chặt đang ẩn ẩn run rẩy.
Tỷ tỷ cho muội cơ hội chọn lựa -----
Một: hắn chết; hai: cùng ta đối nghịch.
Nàng tuyệt đối sẽ không đối nghịch với tỷ tỷ, ở trên đời này nàng chỉ còn lại hai người thân duy nhất, nàng không thể phản bội lại bọn họ.
Nàng chỉ có thể chọn cái thứ nhất, cũng chỉ chọn cái thứ nhất.
Hân Nhi…..
“Đừng gọi ta như thế nữa…..”
Ta muốn nàng vĩnh viễn là đóa hướng dương duy nhất thuộc về ta.
“Câm miệng! Câm miệng!” Nàng kích động rống lên, đưa tay dùng sức lật đổ ly trà trên bàn, nhưng không thể đánh rơi được âm thanh của hắn, hắn cười, lúc hắn ôn nhu.
Tất cả của hắn, lúc nào cũng tràn ngập trong đầu nàng, trong tai, khiến nàng dứt ra không được, khiến nàng sắp phát điên.
“Hoàng tỷ…..” Giọng nói kinh sợ đánh thức lý trí của nàng.
Nam Hân Nhạc ngẩng đầu, thấy Tiểu Hoàng đế đứng trước cửa, có chút sợ hãi lẫn lo lắng nhìn nàng.
“Hoàng tỷ, tỷ thế nào rồi?” Lần đầu tiên hắn thấy Hoàng tỷ như vậy, trong ấn tượng Hoàng tỷ luôn luôn tỉnh táo kiềm chế, mà không phải giống như thế này, phảng phất như ngọn lửa đang bốc cháy, khiến hắn khiếp đảm.
“Vũ Nhi.” Nam Hân Nhạc lập tức thu liễm sự điên cuồng trên mặt, lộ ra nụ cười quen thuộc với đệ đệ: “Sao đệ đến đây?”
“Đệ lo lắng cho tỷ.” Sau lưng, hắn không dùng xưng hô Quân hoàng trước mặt hai vị tỷ tỷ, hắn chỉ là đệ đệ của họ.
“Lo lắng?” Thấy trên mặt đệ đệ lo âu, Nam Hân Nhạc cười cười: “Có cái gì phải lo lắng sao? Tỷ tỷ không sao.” Nàng rất tốt, vô cùng tốt.
Nhìn những mảnh vỡ trên đất bị nàng quét rơi, sắc mặt nàng bình thản: “Gọi cung nữ dọn dẹp những thứ này đi!” Nàng không sao, chỉ cần qua giờ hợi thì tốt rồi.
Ánh mắt của nàng có chút hốt hoảng, giống như đang cực lực duy trì bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại tiềm ẩn cuồng phong bạo vũ, khiến người nhìn thấy thật bất an.
Tiểu Hoàng đế đi vào tẩm cung, thấy đàn tranh đặt bên cạnh, hắn đưa tay khảy.
“Đinh -----“
Nam Hân Nhạc chấn động.
“Tỷ tỷ học đàn khi nào? Hắn hình như chưa từng nhìn thấy nàng đàn qua.
“Ta không có…..” Sẽ không phải nàng.
“A, tỷ tỷ võ nghệ cao cường, không biết đàn cũng không sao, múa kiếm là được rồi, tỷ tỷ múa kiếm nhất định rất đẹp, sau này có cơ hội, đệ đánh đàn, tỷ múa kiếm.”
“Múa kiếm…..” Nàng giật mình, ánh mắt nhìn về phương xa.
“Kiếm cầm đi.” Khúc Lang Tịnh đưa cho nàng một thanh kiếm, sau đó ôm đàn cầm vén áo ngồi lên đất, đặt cầm lên đầu gối.
“Làm gì?” Nàng thấy chuôi kiếm có gắn một lưu tô dài, đầu lông mày không khỏi nhăn nhẹ.
“Múa kiếm.” Hắn cười, đầu ngón tay bắt đầu khảy đàn.
“Nhàm chán!” Nàng không có hứng thú bồi hắn chơi, muốn vứt kiếm bỏ đi.
“Làm tốt nàng sẽ có cơ hội giết ta.” Hắn cười nói, tròng mắt đen cười nhẹ: “Hân Nhi, nàng không muốn thử một lần sao?”
Nàng nhìn hắn, nắm chặt kiếm.
Còn hắn thì đàn ngày càng nhanh.
Hạ mắt, nàng nhấc kiếm lên, vũ động theo tiếng đàn, lưu tô vàng óng lay động theo thân, vẽ ra từng tia lưu quang sáng chói.
Lần đó, nàng không dùng kiếm đâm về phía hắn, ngược lại từ đó về sau thường múa kiếm trước mặt hắn, mà hắn thì ngồi đàn ở một bên.
“Tỷ, tỷ đang nghĩ đến cái gì?” Vì sao cười ôn nhu như vậy, nhưng lại cười đến tan nát cõi lòng, lần đầu tiên Nam Phi Vũ nhìn thấy.
“Ta…..” Nam Hân Nhạc quay đầu, lúc này mới phát hiện ra đệ đệ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh: “Vũ Nhi, đệ đã cao hơn rồi.” Không ngờ đã đứng tới ngực nàng rồi.
“Đúng vậy!” Nam Phi Vũ cầm tay tỷ tỷ, cười giống như đứa trẻ, ngây thơ non nớt: “Một năm nữa đệ sẽ cao hơn tỷ.”
Nam Hân Nhạc cười, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía mặt trời đang lặn dần, trời dần dần tối.
“Chờ đệ lớn lên, đệ sẽ bảo vệ Đại tỷ và Nhị tỷ!”
Giọng nói bé thơ truyền vào trong tai nàng, cơ thể thiếu niên choàng tay ôm lấy nàng.
“Vũ Nhi…..” Nàng cúi đầu.
“Nhị tỷ, Vũ Nhi đã lớn.” Khuôn mặt chôn chặt trong lòng tỷ tỷ, hắn nói thật nhỏ: “Tỷ không cần phải bảo vệ đệ.”
Nam Hân Nhạc giật mình: “Vũ Nhi…..”
“Đại tỷ còn có đệ, tỷ đừng lo lắng.” Tay của hắn di chuyển tới bụng của Nam Hân Nhạc, cách lớp áo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn: “Tỷ tỷ nên bảo vệ đứa bé trong bụng.”
“Đệ…..” Nàng ngạc nhiên, sao Vũ Nhi lại biết?
“Tỷ tỷ không phải Tướng quân, không phải Công chúa, mà là Nam Hân Nhạc, là đoa hoa hướng dương chói mắt nhất trong miệng của Phụ vương.”
“Vũ…..” Mỗi một câu nói của đệ đệ khiến nàng kinh ngạc, sao đệ ấy…..
Nam Phi Vũ ngẩng đầu cười với nàng, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn non nớt, nhưng ánh mắt thâm trầm trưởng thành sớm mà một đứa trẻ không nên có.
“Tỷ tỷ, Trẫm là Hoàng đế.” Lần đầu tiên, hắn xưng hô ‘Trẫm’ khi ở một mình với nàng: “Trong hoàng cung này không có bất cứ chuyện gì có thể qua mặt được Trẫm.”
Lập tức, hắn lại cười, khôi phục sự thiên chân: “Tỷ tỷ, đệ có thể không có Tu La Tướng quân, nhưng đệ không thể không có tỷ, bất kể tỷ đi đến đâu cũng đều là tỷ tỷ của Vũ Nhi.”
Nam Hân Nhạc nhìn đệ đệ thật sâu, đệ đệ được nàng ôm chặt ở trong lòng, tiểu oa nhi gầy yếu, nàng ôm hắn, bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn có một chút tổn thương nhỏ, sợ nàng sẽ làm tỷ tỷ thất vọng, sẽ làm phụ mẫu đã mất thất vọng.
Nhưng bây giờ, nàng phát hiện bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy nàng đã lớn lên, bây giờ tới lượt hắn ôm nàng, bảo vệ nàng.
Nam Phi Vũ buông tay, xoay người lấy bảo kiếm treo trên tường xuống.
“Tỷ.” Hắn đưa bảo kiếm cho nàng: “Đàn tranh không hợp với tỷ.”
Nam Hân Nhạc đón lấy bảo kiếm, ngẩng đầu nhìn đệ đệ nháy mắt tinh nghịch với nàng.
“Tương quân tỷ tỷ của đệ chỉ thích hợp đánh giết địch nhân, đi đi, đi cứu mỹ nhân của tỷ đi!” Nghe nói Nhị tỷ phu còn đẹp hơn so với Nhị tỷ.
Nam Hân Nhạc bị đệ đệ chọc cười, nàng cuối đầu nhìn bảo kiếm.
Hân Nhi, đừng quá ngoan độc đối với bản thân mình.