Con thuyền này không rộng, Khương Mịch vừa mới kích động nhảy lên một cái thì con thuyền đã hơi lay động, cô không kịp phòng bị, dưới chân cũng không đứng vững mà nhào thẳng đến chỗ Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong vội vàng giơ tay ra đỡ, nhưng chính anh cũng không giữ vững được nên con thuyền lại càng lung lay hơn, hai người cùng nhau té trên boong thuyền.
Khương Mịch bị Cố Ngôn Phong gắt gao ôm vào ngực, tuy không bị va đập nhưng lúc Cố Ngôn Phong ngã xuống, cô đã nghe được một tiếng vang lớn.
Cô sợ hãi, muốn xem Cố Ngôn Phong thế nào nhưng anh ôm cô rất chặt, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát.
"Thầy Cố, anh không sao đấy chứ?" Giọng Khương Minh run lên.
"Thầy Cố..." Khương Mịch cũng không sốt ruột bò dậy mà duỗi tay lên kiểm tra đầu anh.
Cố Ngôn Phong: "....."
Cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cứ ghé sát vào người anh nhích tới nhích lui... Tuy bây giờ là mùa đông, quần áo mặc nhiều nhưng hơi thở thì không thể cản nổi.
Hiển nhiên Khương Mịch không ý thức được điều gì: "Vừa rồi em nghe thấy tiếng động lớn lắm, anh va vào đâu vậy?"
Cố Ngôn Phong muốn kéo cô ra, nhưng bàn tay đang giơ lên rốt cuộc cũng không buông xuống được, cứ cứng đờ để giữa không trung: "Cái ghế bên cạnh đổ, tôi không va phải, không có chuyện gì đâu."
"Làm em sợ muốn chết luôn." Khương Mịch nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên có cản giác sức lực cạn kiệt nên mềm nhũn dựa vào người anh, còn vô thức mà dụi dụi vào ngực anh.
"...." Cố Ngôn Phong thật sự bất đắc dĩ, đành vỗ bả vai cô: "Tôi không bị ngã, nhưng em sắp làm tôi không thể thở nổ nữa rồi đây này."
"Em từ từ thôi." Cố Ngôn Phong cũng đứng dậy theo: "Con thuyền này có hơi bé, không quá chắc chắn. Trời lạnh như vậy, nếu thuyền bị lật thì chắc chắn sẽ nhiễm bệnh."
Cho dù anh không nói thì Khương Mịch cũng không dám lộn xộn, lúc trước tính cách của cô cũng không hấp ta hấp tấp bộp chộp như bây giờ, nhưng không biết tại sao ở trước mặt Cố Ngôn Phong, cô luôn mắc sai lầm, tay chân trở nên vụng về.
Thật là phiền lòng.
"Tiếp tục đề tài vừa rồi đi." Khương Mịch sửa lại đầu tóc bù xù, sau đó di dời sự chú ý: "Theo cách nói của anh thì bây giờ hệ thống đang ở trên người Bách Mặc?"
Vốn dĩ Bách Mặc đã có ánh sáng của nam chính, bây giờ có thêm hệ thống vào thì sợ rằng sẽ càng khó đối phó hơn.
Vì nguyên chủ thật sự thích Bách Mặc nên khi Khương Mịch chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, cô có một chút lòng khoan dung đối với người mà nguyên chủ thích.
Cô không tiếp xúc với Bách Mặc nhưng cô cũng không muốn nghĩ xấu về hắn ta.
Nhưng dựa theo cách phân tích hiên tại của Cố Ngôn Phong, Bách Mặc còn đáng giận hơn Ngu Bạch nhiều... Hắn cố ý khơi mào để hai cô gái thích mình tranh đấu, hắn vừa xem kịch vừa thêm mắm thêm muối vào, ngay cả khi có người sắp rời khỏi thì hắn lại kéo lại, bắt người đó tiếp tục đấu đá, thật sự là quá ghê tởm.
"Tôi cảm thấy sác xuất này lên tới 90%." Cố Ngôn Phong rất có tin tưởng đối với những suy nghĩ của mình.
Thật ra Khương Mịch cũng cho rằng như thế.
Nếu hệ thống ở trên người Ngu Bạch thì chắc chắn Ngu Bạch đã sớm ra tay đối phó với cô. Nhưng nhìn biểu hiện của cô ta thì thấy, hẳn là cô ta không có hệ thống.
"Không cần phải sợ." Cố Ngôn Phong nhận ra được sự lo lắng của cô nên an ủi: "Hệ thống kia ngay cả đối tượng cần tìm cũng tìm sai, điều đó chứng tỏ nó không thông minh. Nếu nó thật sự lợi hại thì đã bỏ Tiêu Hàm Sương đi tìm Bách Mặc từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến 18 năm? Hơn nữa trước kia nó nói dối Tiêu Hàm Sương rằng sẽ tự hủy, nhưng tôi đoán nếu người gắn liền với nó chết thì ít nhiều nó cũng có chút ảnh hưởng. Một hệ thống phế phẩm như vậy, không đáng để chúng ta lo."
Khương Mịch nghe anh nói vậy thì cười rộ lên, gật đầu nói: "Đúng vậy. Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại đi vạch trần Bách Mặc sao?"
Bách Mặc thật quá ghê tởm, nhưng bọn họ không cần thiết phải vì loại người mà trở thành "Hung thủ giết người".
Càng quan trọng hơn là... nếu vạch trần Bách Mặc, Bách Mặc chết mà hệ thống vẫn không tự hủy thì phải làm sao bây giờ? Ai biết được tiếp theo nó sẽ tìm đến ai? Liệu bọn họ có tìm được người đó hay không?
"Không cần." Quả nhiên Cố Ngôn Phong lắc đầu: "Việc chúng ta làm không phải là giết người, mà là cứu người. Hơn nữa tình huống của Bách Mặc không giống với Tiêu Hàm Sương, chúng ta không cần vạch trần chuyện trên người cậu ta có hệ thống làm gì, mà chưa chắn cậu ta sẽ chết."
Cũng đúng, sở dĩ Tiêu Hàm Sương chết là bởi vì cơ thể của bà ta đã không còn. Nhưng Bách Mặc không hề xuyên qua, vậy nên hắn không cần sợ hệ thống sẽ bỏ đi, hắn cũng sẽ không chết.
Nếu bọn họ biết chuyện này có khi còn không gây ra uy hiếp gì cho hắn, nói không chừng còn phát sinh biến cố ngược lại.
Vậy nên không thể mạo hiểm được.
"Là em suy nghĩ không chu đáo rồi." Có Cố Ngôn Phong ở đây nên Khương Mịch bỗng trở nên lười biếng, không nghĩ nữa mà tự hỏi: "Thầy Cố, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Em nghe hết theo anh."
"Đương nhiên là xác định xem hệ thống có ở trên người Bách Mặc hay không rồi, 90% không bảo đảm, chúng ta muốn 100%." Cố Ngôn Phong đã có dự đoán hết rồi: "Em có nghĩ đến chuyện tại sao hệ thống lại tồn tại không?"
Trước đó Khương Mịch đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết nên cô bật thốt lên: "Để làm nhiệm vụ ư?"
Cố Ngôn Phong gật đầu: "Tiêu Hàm Sương đã từng nói hệ thống giao cho bà ấy một nhiệm vụ."
"Đúng vậy, đó là công lược* anh." Khương Mịch nói: "Hệ thống muốn bà ấy công lược anh để chiếm được tập đoàn Tây Xuyên. Nhưng họ không ngờ anh lại lợi hại như vậy, Tiêu Hàm Sương dùng hết thủ đoạn, đấu với anh 18 năm cũng không thành công."
(*"Công" có nghĩa là tiến công, "lược" có nghĩa là chiến lược. Như vậy, cụm từ "công lược" là một danh từ thường dùng trong thời xưa có nghĩa là những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến của quân đội.)
Đối với việc Khương Mịch tận dụng mọi thứ để khen mình như thế này, Cố Ngôn Phong hài lòng mỉm cười nói: "Chúng ta đặt một giả thiết, giả thiết là hệ thống đó cũng có nhiệm vụ. Tiêu Hàm Sương cũng cũng đã nói rồi, nhiệm vụ của hệ thống Thiên tài 7 xu đó là chế tạo ra một thiên tài. Nếu nó đã tìm sai người chứng tỏ là không hoàn thành nhiệm vụ. Dưới tình huống này, nếu em là hệ thống thì sẽ làm gì?"
Khương Mịch không thể không tự hỏi: "Nếu mục tiêu của hệ thống chỉ là chế tạo ra một thiên tài thì sau khi Tiêu Hàm Sương chết đi, nó hẳn sẽ phải đi tìm một đứa bé để hoàn thành nhiệm vụ mới đúng. Nhưng nó lại tìm được Bách Mặc, chứng tỏ mục tiêu của nó là một con người cố định, nói cách khác, Bách Mặc là người cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Bách Mặc đã trưởng thành rồi, nếu bây giờ bắt đầu rèn luyện cậu ta trở thành thiên tài thì rất khó. Vậy nên... chỉ có thể làm theo cách khác, một hình thức khác để chế tạo ra "thiên tài"... Nhưng đó là hình thức gì đây?"
Khương Mịch đau khổ suy tư, lại liếc mắt nhìn Cố Ngôn Phong một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Mục tiêu trước đó của nó là tập đoàn Tây Xuyên, mà tập đoàn Tây Xuyên chỉ có tiền... Tỷ phú thì cũng được coi là thiên tài đúng không? Giành được giải thưởng danh giá nhất giới giải trí thì cũng được coi là thiên tài. Tương tự như vậy, nếu lấy được giải thưởng văn học, y học, hóa học hay vật lý thì cũng được coi là thiên tài nhỉ?"
"Thật thông minh." Cố Ngôn Phong không tiếc lời khen ngợi: "Giỏi quá!"
Gương mặt Khương Mịch lặng lẽ đỏ lên, một nửa là do kích động, một nửa là do ngượng ngùng: "Vậy nên, đối với Bách Mặc mà nói, lấy được danh hiệu Ảnh đế quốc tế là dễ dàng nhất!"
"Không sai." Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng vỗ tay: "Vì thế nếu muốn chứng minh xem hệ thống có ở trong người Bách Mặc hay không, thật ra rất đơn giản."
"Phải chứng minh như thế nào đây... Không đúng, từ từ." Đầu óc Khương Mịch nhanh chóng chuyển biến, có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện: "Dựa theo phỏng đoán này thì tại sao lúc trước hệ thống lại muốn Tiêu Hàm Sương đi công lược anh? Tại sao không để bà ấy trực tiếp đi giúp Bách Mặc đi?"
Hiển nhiên Cố Ngôn Phong cũng suy nghĩ đến vấn đề này: "Tiêu Hàm Sương và Bách Mặc không có quan hệ với nhau, tại sao bà ấy lại phải đi tiếp cận một đứa bé? Mà khi đó Bách Mặc còn chưa thể hiện mình có thiên phú gì, ai biết được sau này cậu ta sẽ tiến vào giới giải trí? Tiền không phải là vạn năng nhưng ở trong ngành này, có tiền thì sẽ dễ dàng hơn, đúng không."
"Nhưng mà, hệ thống phải làm như thế nào thì tiền mới đến tay Bách Mặc đây..." Khương Mịch nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, dựa theo trong tuyện trong truyện thì Cố Ngôn Phong sẽ chết rất nhanh thôi. Nếu tập đoàn Tây Xuyên ở trong tay Cố Ngôn Phong thì sau khi anh chết, nó sẽ ở trong tay Tiêu Hàm Sương, bà ta với hệ thống cùng một giuộc, nói không chừng tập đoàn Tây Xuyên sẽ rơi vào tay Bách Mặc.
"Điều này thì tôi cũng không thể xác định được, biết đâu hệ thống còn có cách làm khác." Cố Ngôn Phong nói: "Thật ra cái này không quan trọng, chúng ta chỉ cần xác nhận xem hệ thống có ở trên người Bách Mặc hay không là được rồi."
"Không sai." Khương Mịch gật đầu, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cũng may là do ánh đèn mông lung nên Cố Ngôn Phong không phát hiện.
Vừa rồi, Khương Mịch đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, liệu có khả năng hệ thống cũng giống cô, biết bọn họ đang ở thế giới trong sách hay không? Nó có biết kết cục của quyển sách này không?
Sở dĩ Bách Mặc cố tình tạo mờ ám với cô, không phải là vì muốn trành giành tình cảm, mà là vì... hắn biết Cố Ngôn Phong sẽ vì nguyên chủ mà chết?
Hệ thống đã đi theo Tiêu Hàm Sương lâu như vậy thì đương nhiên sẽ biết rõ, chỉ cần Cố Ngôn Phong nói một câu thì Cố Ngôn Sanh sẽ chắp tay nhường lại tập đoàn Tây Xuyên ngay.
Nếu như Bách Mặc biết được hai tin này thì chắc chắn sẽ cho rằng Cố Ngôn Phong yêu thầm Khương Mịch.
Vậy nên nếu muốn động đến tập đoàn Tây Xuyên, bắt đầu xuống tay từ Khương Mịch còn nhanh hơn so với xuống tay từ chỗ Cố Ngôn Phong nhiều.
Mà vừa hay người Khương Mịch thích lại là Bách Mặc.
Bởi vậy nên Bách Mặc mới điên cuồng lấy thiện cảm từ Khương Mịch, muốn Khương Mịch một lòng một dạ với hắn, hắn phải dùng Khương Mịch để đối phó với Cố Ngôn Phong.
Mà khi Bách Mặc cố tình làm chuyên mờ ám với Khương Mịch, hắn còn muốn dụ dỗ Ngu Bạch, bởi vì hắn biết Ngu Bạch là nữ chính, mang trong mình ánh sáng của nhân vật chính.
Nếu thật sự là như vậy... Khương Mịch hít sâu một hơi.
"Thầy Cố, anh thử hỏi thăm chú Hạ xem, liệu Ngu Bạch vào được đoàn phim có phải là do Bách Mặc kéo vào không?" Khương Mịch nhanh chóng nhớ tới lần tuyển chọn hồi đó, giọng điệu của Ngu Bạch chắc chắn vô cùng.
Nếu cô ta không có hệ thống thì dựa vào đâu lại chắc chắn như vậy?
"Không cần hỏi đâu, tôi biết." Cố Ngôn Phong nói: "Là Bách Mặc tự hạ thấp mặt mũi, kiên quyết muốn đưa Ngu Bạch vào đoàn phim."
Ngu Bạch không hề biết gì cả, Bách Mặc hạ thấp giá trị của mình chỉ để mang cô ta vào đoàn phim, nhiêu đó thôi đã đủ để cô ta một lòng một dạ rồi. Khi người ta bị tình yêu làm cho mờ mắt, chỉ số thông minh thường sẽ không đủ dùng. Lúc này bất kể là ai xuất hiện bên người Bách Mặc đi chăng nữa thì cũng đều là hồ ly tinh, dù Bách Mặc có làm gì thì cũng đều là kẻ vô tội, kẻ bị dụ dỗ.
Trong nháy mắt, Khương Mịch không biết nên nói là Ngu Bạch đáng thương hay nên nói là Bách Mặc đáng sợ nữa đây.
"Em có lạnh không?" Cố Ngôn Phong khẽ hỏi, sau đó khoác áo khoác lên người cô.
Khương Mịch ngẩng đầu nhìn anh, giữa làn sương khói lượn lờ, Cố Ngôn Phong mặc áo lông trắng đứng ở đầu thuyền, giống hệt như tiên hạ phàm.
"Em không lạnh đâu." Khương Mịch khoác lại áo lên người anh, sửa lại vạt áo đằng trước, xong xuôi cũng không buông tay ra mà giữ nguyên tư thế này, ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: "Thầy Cố, anh đừng lo, em đã nghĩ ra cách đối phó với Bách Mặc rồi."
Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn cô: "Nếu biện pháp của em là làm lộ thân phận của mình, vậy thì tôi không đồng ý."
Khương Mịch ngẩn ra, đúng là Cố Ngôn Phong quá hiểu cô mà.
Không sai, cô cũng biết rõ cốt truyện. Vậy nên ở thế giới này, cô là uy hiếp lớn nhất đối với Bách Mặc, Khương Mịch là át chủ bài.
Khương Mịch mím môi, không nói gì nhưng thần sắc kiên nghị.
Cô chán ghét hệ thống kia, cũng chán ghét Bách Mặc, muốn loại bỏ hết bọn họ.
Cố Ngôn Phong chần chờ trong giây lát rồi cầm lấy tay Khương Mịch: "Nếu em không ngại thì hãy nghe biện pháp của tôi trước đã."