Ngồi trên xe buýt vào mùa hè đúng là một trải nghiệm tồi mà.
Điều hoà bên trong xe bật rất thấp, ngoài trời ánh nắng gay gắt, cửa sổ làm bằng kính thuỷ tinh không ngăn nổi ánh nắng mặt trời, vẫn nóng hừng hực.
Trán Khương Mịch áp vào cửa kính, một bên thì nóng đến toát mồ hôi, một bên thì lại lạnh đến mức run lên.
Bởi vì đây là ngày nghỉ nên người ở trên xe không nhiều, có rất nhiều chỗ trống, không ai nói chuyện với nhau. Tiếng ngáy cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, không ngừng nghỉ.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Khương Mịch ra ngoài đều là đi xe riêng của gia đình, đây là lần đầu tiên cô đi xe buýt, bởi không quen nên chỉ có thể nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là cảnh vật xa lạ, nhưng vốn dĩ cũng không lạ lắm, bởi vì lúc Khương Mịch đi đến thành điện ảnh đã đi qua con đường này một lần rồi.
Nhưng lúc đó, Khương Mịch dựa vào người Cố Ngôn Phong ngủ rất say, dọc đường cũng không mở mắt ra nhìn.
Nghĩ đến Cố Ngôn Phong, Khương Mịch đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Thời điểm ở phim trường cô hỏi vấn đề kia, Cố Ngôn Phong vẫn không trả lời.
Nhưng Khương Mịch nhìn ra được đáp án từ vẻ mặt áy náy của anh, trong giây phút đó cô rất phẫn nộ, căm tức đứng bật dậy, lớn tiếng nói với anh: "Anh muốn biết chứ gì? Tôi càng không nói cho anh biết!"
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đi thẳng một đường về khách sạn, cầm vali của mình rồi bắt xe đi về Thanh Châu.
Cố Ngôn Phong không ngăn cản cô, nhưng vừa rồi lúc lên xe Khương Mịch nhìn thấy một người khá quen mặt cũng đi lên, ngồi sau cô hai hàng ghế.
Đó là vệ sĩ của Cố Ngôn Phong, cô đã từng gặp rồi nhưng không có ý định đuổi hắn đi, cũng không nói chuyện gì với hắn.
Sau khi trải qua cơn kích động nhất thời, hiện tại Khương Mịch đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô phát hiện, coi như rời khỏi trường quay thì cô vẫn sẽ phải dựa vào Cố Ngôn Phong để sống.
Cho dù đuổi người vệ sĩ này đi thì tiền cô ngồi xe vẫn là của Cố Ngôn Phong cho, quần áo trên người cô, chi phí cô ăn, tất cả đều là của Cố Ngôn Phong.
Đương nhiên sau này cô có thể tự lực cánh sinh, nhưng giờ phút này đây, cô không thể nào không dựa vào anh.
Thật ra sau này cô có thể dựa vào chính mình mà sống, nhưng lòng tốt của Cố Ngôn Phong thì cô không có cách nào trả được.
Chẳng hạn như lúc anh thức suốt đêm để sửa lại bài thi, ghi công thức cho cô, chẳng hạn như anh dạy cho cô những kiến thức để biểu diễn... Khương Mịch thay đổi tư thế, cưỡng ép chính mình nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài, không cần nghĩ đến Cố Ngôn Phong nữa.
Lúc về đến nhà đã là 3 rưỡi chiều, Khương Mịch vừa mới mở khoá cửa đã thấy dì Lệ đứng ở ngoài sân, hơi sửng sốt.
"Mịch Mịch, con về rồi à?" Dì Lệ duỗi tay cầm lấy hành lý của cô, cái gì cũng không hỏi gì mà chỉ cười tủm tỉm nói: "Thời tiết này quá khó chịu nhỉ, dì nấu cháo loãng rồi, con đi ăn rồi ngủ một giấc đi."
Khương Mịch quay đầu nhìn lại, thấy vệ sĩ đi theo cô suốt một đường dài nay đã biến mất.
Không hề nghi ngờ, dì Lệ cũng là do Cố Ngôn Phong sắp xếp từ trước.
Khương Mịch không biết anh đã giải thích với dì Lệ như thế nào, cô cũng không muốn hỏi, chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Lệ."
Đại khái là dì Lệ biết cô đi vài tiếng xe mới đến nhà nên đã đem cháo lạnh đi đun nóng. Giống với đồ ăn sáng dì ấy nấu, không cho gừng và tỏi vào, có hơi cay, vừa hợp ăn với cơm.
Khương Mịch cho rằng cô sẽ ăn không vào nhưng kết quả lại ăn một hơi hai bát lớn.
Dì Lệ đặc biệt hài lòng, sau đó khuyên cô đi nghỉ ngơi, còn nói trong thời gian này dì sẽ ở đây.
Trước đây dì Lệ mỗi ngày sẽ qua đây nấu cơm nhưng rất ít khi ở lại, bây giờ có thể là sợ trong lòng Khương Mịch nghĩ quẩn.
Khương Mịch tự giễu mà cười cười, sinh mệnh đáng quý như vậy, sao cô có thể nghĩ quẩn trong lòng chứ?
Về đến phòng, Khương Mịch tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.
Cô vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, ai ngờ thật ngoài ý muốn, vừa ngã xuống liền ngủ mất, hơn nữa còn ngủ đến mức trời tối đen, làm dì Lệ sợ đến mức suýt nữa tìm người đến phá cửa.
Khương Mịch thấy mặt cô trắng bệnh, cảm thấy áy náy nên ăn cơm xong liền cùng dì Lệ xem tivi một lúc, nào ngờ mới được vài phút thì cô lại ngủ mất.
Cứ như vậy giằng co vài ngày, Khương Mịch vẫn cứ như vậy, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Dì Lệ thật sự lo lắng: "Không phải là bệnh rồi chứ? Có muốn tới bệnh viện xem thế nào không?"
Khương Mịch lắc đầu: "Không sao đâu, chắc là do gần đầy thời tiết thay đổi nên làm người mệt rã rời, cháu tập thể dục chút là ổn rồi."
Cô biết đây là tâm bệnh của mình, là bản thân không muốn động đậy nên mới có thể ngủ mãi.
Nhưng không thể như vậy được, cô còn phải đi tìm việc, cần phải rèn luyện lại sức khoẻ.
Phòng tập thể dục vẫn giống như lúc rời đi. Ngay khi Khương Mịch bước vào, rất nhiều ký ức lũ lượt ùa về trong tâm trí.
Cô và Cố Ngôn Phong đã ở chỗ này cùng nhau đấu trí so dũng khí, để lại nơi này rất nhiều tiếng cười và mồ hôi, lúc đó cô đã rất vui vẻ và hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại, đúng là có bao nhiêu nực cười cùng khó chịu.
Khương Mịch mở máy chạy bộ lên, trực tiếp mở chế độ chạy nhanh nhất.
Trước kia Cố Ngôn Phong ép cô chạy, cô vẫn luôn làm nũng và chơi xấu, có thể trốn được một ít thì một ít.
Hiện tại không có người quản thúc, cô lại ngoan ngoãn gồng mình trên máy chạy bộ.
Cho nên nói con người thật là...
Đê tiện. Đến bây giờ cô còn mơ tưởng đến Cố Ngôn Phong.
Tuy rằng trước kia là bị Cố Ngôn Phong ép buộc phải vận động một khoảng thời gian, nhưng Khương Mịch thật sự không phải là người yêu vận động, vì thế hình thức chạy bộ nhanh nhất này có hơi quá đối với cô.
Không đến vài phút, Khương Mịch liền thở hổn hển như trâu. Cô cảm giác tim mình đập nhanh đến lao lực, trước mắt thậm chí còn nhìn thấy Sao Kim sáng lập loè.
Nếu cứ chạy như vậy thì mình sẽ không đột ngột mà chết chứ? Khương Mịch nghĩ như vậy nhưng vẫn không chịu bấm dừng. Cô không biết bản thân đang muốn so cao thấp với ai, hay là muốn so tinh thần gì đó nhưng cô vẫn không muốn dừng lại, vẫn muốn cứ chạy như vậy, muốn nhìn xem cực hạn của mình là ở đâu.
Đến cuối cùng cô vẫn không thể nhận ra cực hạn của mình, bởi vì chạy quá nhanh nên không biết tại sao lại như vậy, có thể là do thất thần, chân trái cùng chân phải va vào nhau nên trực tiếp từ trên máy chạy bộ ngã xuống, lăn hai vòng mới dừng lại.
May mắn là sau này Cố Ngôn Phong sợ cô bị thương nên đã lót thảm ở phòng tập, vì thế khi đầu Khương Mịch bị va xuống đất cũng chỉ đau chứ không bị thương.
Nhưng Khương Mịch lại không bò dậy nổi.
Vừa rồi vẫn luôn chạy, tuy cảm giác khó chịu nhưng vì có động cơ của máy chạy bộ nên ít nhất cô có thể kiên trì. Bây giờ dừng lại rồi mới thấy, hai chân của cô đang điên cuồng run rẩy, thậm chí còn không có một tí sức nào, căn bản không đứng dậy nổi.
Gương mặt nóng như bị lửa đốt, nóng đến đau rát, mồ hôi trực tiếp tụ lại với nhau thành từng giọt chảy xuống, miệng đắng lưỡi khô, trái tim thì kịch liệt run rẩy giống như giây tiếp theo nó sẽ vỡ nát ra vậy.
Khương Mịch cứ như vậy nằm trên mặt thảm, không biết qua bao lâu mới có cảm giác tốt hơn một chút.
Cô chậm rãi dịch đến bàn uống nước bên cạnh, quơ tay mà không tìm được cốc nên đành tu thẳng vòi, cũng mặc kệ xem đó là nước gì.
Uống xong lại tiếp tục ngồi ở bên cạnh phát ngốc.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, cô cảm giác mình thật sự có khả năng sẽ chết đột ngột.
Cô nhịn không được mà suy nghĩ, nếu thật sự chết đi rồi thì có thể trở về thế giới thực hay không?!
"Mịch Mịch." Có lẽ là dì Lệ không yên tâm nên tính thời gian đến gõ cửa bên ngoài: "Không thể vận động quá nhiều được, cẩn thận kết quả ngược lại đấy."
"Sắc mặt con sao mà kém vậy." Đi Lệ hoảng sợ: "Không sao đấy chứ?"
"Không sao, là tại trước kia cháu không hay tập thể dục ấy mà, bây giờ đi tắm rửa một lát là tốt rồi." Khương Mịch nói rồi bắt đầu đi xuống.
Dẫm lên bậc thang thứ nhất, Khương Mịch thiếu chút nữa đã ngã xuống... bởi vì chân quá mềm, căn bản là không thể chịu được lực, may mắn là kịp thời nắm được tay vịn ngay bên cạnh.
Dì Lệ vội vàng chạy tới đỡ cô: "Con không sao đấy chứ?"
"Không sao đâu, thật đấy ạ." Khương Mịch đỡ lấy cầu thang, cười cười: "Có lẽ là vừa rồi chạy nhanh quá, xem ra cháu cần phải rèn luyện thêm rồi."
Đây vẫn là lần đầu tiên dì Lệ thấy Khương Mịch cười trong suốt mấy ngày nay, trong lòng bỗng đau xót nên nói: "Chăm chỉ rèn luyện cũng là tốt, nhưng mà cái gì cũng không thể quá độ được."
"Dì nói đúng." Khương Mịch cực kì tán đồng.
Bất kể làm chuyện gì cũng không thể quá độ.
Cố Ngôn Phong đối với cô quá tốt, vốn dĩ là có vấn đề rồi, là do chính cô tham lam nên mới không nhận ra thôi.
Vất vả lắm mới đi xuống tầng một, dì Lệ cứ mãi dặn dò Khương Mịch: "Người đang nóng không được tắm nước lạnh ngay, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đấy."
"Cháu biết rồi." Khương Mịch nhanh mồm nhanh miệng đồng ý, nhưng khi vào phòng tắm lại không chịu nổi cơn nóng nên vẫn tắm bằng nước lạnh.
Kết quả lời của dì Lệ thiêng như sấm, sáng ngày hôm sau Khương Mịch rời giường đã bắt đầu thấy nghẹt mũi rồi.
Dì Lệ vội vàng tìm thuốc cảm cho cô: "Có cần đi bệnh viện không?"
Khương Mịch sờ sờ trán mình: "Không sốt, chỉ là cảm mạo thôi, không sao đâu."
Cô không đi bệnh viện, khi đi ra ngoài liền đi tới nội thành tìm việc làm.
Nhưng không biết có phải do bệnh hay không mà cô đi một ngày trời vẫn không tìm được công việc phù hợp.
Buổi tối về đến nhà lại bắt đầu ho khan, dù cho có nói gì đi nữa thì dì Lệ cũng không cho phép cô ra ngoài.
Dì Lệ chu đáo như vậy, thỉnh thoảng sẽ làm cho Khương Mịch nghĩ đến mẹ của cô. Nhưng dì ấy cũng không quá mức phản đối suy nghĩ của cô nên cô liền ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng mà bệnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
"Không được, vẫn nên đi bệnh viện thì hơn." Đã qua hai ngày, dì Lệ thật sự rất lo lắng.
Khương Mịch còn chưa kịp nói thì chuông cửa lại vang lên.
Cô vô thức nhìn ra ngoài.
"Để dì đi." Dì Lệ đè cô lại, tự mình đứng dậy.
Không bao lâu sau, Cố An đẩy cửa bước vào.
Khương Mịch thở ra một hơi.
"Mịch Mịch, em làm sao vậy?" Dường như Cố An vẫn chưa biết chuyện gì: "Tại sao em không nói một tiếng đã chạy đi rồi? Điện thoại cũng không bật, làm hại bọn chị sốt ruột chết đi được."
Khương Mịch mím môi, đứng lên như muốn nói gì đó, không ngờ tới trước mặt vậy mà đột nhiên tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe tiếng tiếng hô của Cố An cùng dì Lệ. Cô muốn nói với bọn họ rằng không cần phải sợ, không chừng cô vừa ngất đi sẽ lại xuyên trở về, nhưng cô lại chẳng kịp nói.
Khi tỉnh lại, Khương Mịch phát hiện cô đang nằm trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh ấm áp chỉ có một người, Cố An đã ghé vào mép giường ngủ rồi, ánh đèn nê ông ở ngoài cửa sáng lập loè, rõ ràng đã là buổi tối.
"An An." Khương Mịch khẽ mở miệng, phát hiện giọng cô lúc này chẳng khác nào giấy ráp đã bị vò nát, vừa đau vừa ngứa, giọng cũng khàn khàn khó nghe.
Cố An giật mình tỉnh lại: "Mịch Mịch, em tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Đầu hơi choáng, còn buồn nôn nữa." Khương Mịch nói.
"Trước tiên em đừng vội cử động. Chị đi gọi bác sĩ tới xem sao." Cố An vội vã rời đi.
Rất nhanh bác sĩ đã tới kiểm tra, hỏi cảm giác của Khương Mịch sau đó an ủi: "Không có vấn đề gì đâu. Chủ yếu là do cảm cúm cộng thêm tâm trạng uất ức dẫn tới ngất xỉu, truyền ít nước biển là không sao nữa rồi."
Sau một hồi rối ren, phòng bệnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Truyền nước biển thì cảm giác buồn nôn của Khương Mịch cũng đỡ đi ít nhiều. Lúc này cô mới hỏi Cố An: "Tại sao chị lại ở đây? Bên phía đoàn phim thì làm sao bây giờ?"
"Chị quay xong rồi." Cố An đáp: "Sau này không cần tới đó nữa."
Khương Mịch "ừm" một tiếng, có vài lời muốn nói với cô ấy nhưng lại chẳng có sức lực.
"Đừng vội nói chuyện, có gì chờ em khoẻ lại rồi nói." Cố An nhìn ra suy nghĩ của cô nên khuyên nhủ: "Em ngủ một lát đi, chị trông ở chỗ này cho, không có việc gì đâu."
Khương Mịch lại tiếp tục ngủ, cứ thế mơ mơ màng màng, song lại mơ thấy Cố Ngôn Phong.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, Khương Mịch mở mắt ra, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Cô nhớ rõ mình đã mơ thấy Cố Ngôn Phong, nhưng không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ có cảm giác dường như anh đã ở đây.
"Tỉnh rồi hả? Thấy khá hơn chưa?" Cố An xách theo một bình giữ nhiệt tiến vào.
"Khá hơn rồi." Khương Mịch ngồi dậy, ngay sau đó lại sửng sốt.
"Sao thế?" Cố An hỏi.
Khương Mịch khịt khịt mũi: "Có người khác đã tới đây sao?"
"Không có." Cố An xoay người đặt bình giữ nhiệt xuống: "Chỉ có dì Lệ tới thôi, dì ấy còn làm bữa sáng đặc biệt cho em nè."
Khương Mịch không nói gì nữa, vừa rồi cô đã ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, giống như là mùi của gỗ đàn với hoa nhài, rất giống với hương sữa tắm cô đang dùng.
Lúc cô bỏ đi đã để lại bình sữa tắm 2kg kia ở khách sạn, vậy nên mùi hương này chắc chắn không phải là của cô.
Cố An múc một ít cháo ra bát, muốn đút cho Khương Mịch ăn.
"Em tự ăn được mà." Giọng của Khương Mịch còn khàn nhưng cảm giác chóng mặt đã đỡ đi rất nhiều, cô cũng không muốn làm phiền người khác.
Ở bệnh viện ba ngày, bệnh của Khương Mịch gần như đã khỏi hắn. Cô kiên trì phải xuất viện.
Mấy ngày nay Cố An vẫn luôn chăm sóc cho cô, không lay chuyển được nên chỉ còn cách đồng ý.
Quay về nhà của Cố Ngôn Phong, Cố An cũng không rời đi mà trực tiếp ở lại.
"Em có muốn đi đâu chơi không?" Cố An hỏi Khương Mịch: "Chín tháng sau chị phải quay về công ty rồi, muốn trong thời gian này thừa dịp đi đâu đó, nhưng chị lại chẳng biết chỗ nào vui cả, em đi cùng chị đi."
Khương Mịch trầm ngâm một lát, nói: "Muốn tới nhà chị."
Cố An ngẩn ra: "Hả?"
Khương Mịch nói: "Đính hôn với thầy Cố lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa đến ra mắt mọi người trong nhà, thật không lễ phép. Chị có thể đưa em về ra mắt bọn họ không?"
Đây là lần đầu tiên Khương Mịch nhắc tới thầy Cố sau khi trở về, Cố An và dì Lệ trộm nhìn nhau, đều thấy hơi bất an.
"Em đi gặp bọn họ làm gì?" Thái độ của Cố An ngập ngừng: "Em và anh ba sống tốt là đủ rồi."
"Vì phép lịch sự và tò mò thôi." Khương Mịch thản nhiên nói: "Lúc trước em không đi là vì cho rằng mối quan hệ giữa mọi người không tốt. Nhưng hôm nay sau khi nghe chị nói, cảm thấy không hẳn là như vậy, em cũng nên đi qua đó thăm mọi người, đúng không?"
Không phải Cố Ngôn Phong muốn dựa vào cô tìm nguyên nhân khiến mẹ anh ấy thay đổi sao?
Cô sẽ giúp anh tìm ra nó, trả lại ân tình trước đó anh đã quan tâm đến cô, như vậy giữa bọn họ đã thanh toán xong rồi.
"Cái khác thì không nói, nhưng mẹ của thầy Cố thì em phải đi gặp." Cô lại nói tiếp: "Dù sao cũng cũng là người một nhà, nếu có thể làm cho quan hệ thêm hoà hợp thì có chỗ nào không tốt chứ?"
Cố Ngôn Phong không nói cụ thể rằng anh có mâu thuẫn với Khương Mịch như thế nào, Cố An chỉ biết là hai người cãi nhau. Cô ấy nghĩ bác gái dẫu sao cũng là người tốt, nói không chừng Khương Mịch thấy bà ấy thì tâm trạng sẽ tốt lên, sẽ hoà giải mâu thuẫn với Cố Ngôn Phong, vì thế nên đồng ý: "Được, vậy chị nói với bác gái một tiếng."
"Không cần." Khương Mịch ngăn Cố An lại: "Chúng ta cứ thế đến đi, cho bà ấy một bất ngờ."
Cố An thuận theo: "Được."
"Bây giờ chúng ta đi thôi." Khương Mịch đứng lên.
Cố An: "Thân thể của em không có vấn đề gì chứ?"
Khương Mịch: "Bác sĩ đã nói không sao nữa rồi mà."
Cố An: "Vậy được rồi."
Hai người cùng nhau tạm biệt dì Lệ, sau đó rời đi.
Dì Lệ suy nghĩ một hồi, vẫn là gọi điện báo cho Cố Ngôn Phong biết.
Khương Mịch và Cố An đi mua quà cho Phí Nhất Nhược trước.
"Dì có ở cùng với ai không?" Khương Mịch muốn tính xem nên mua bao nhiêu phần quà: "Nhà chị tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Chỉ có một mình bác gái thôi." Cố An nói: "Những người khác đừng mua, lần sau thì tính tiếp."
"Không phải chị nói mọi người đều ở nhà cũ cùng nhau sao?" Khương Mịch nghi ngờ hỏi.
"Chị nói là khi còn bé mà." Cố An ngẫm nghĩ: "Đại khái là năm anh ba mười ba tuổi, lúc đó bác gái đã dẫn anh ấy rời đi rồi."
Khương Mịch càng nghi ngờ hơn: "Tại sao? Không phải nói là quan hệ rất tốt à?"
"Đúng là quan hệ rất tốt, cũng không cãi nhau, nhưng mà có lần chị nghe thấy ông nội mắng ba chị..." Cố An đỏ mặt, thấp giọng nói: "Có thể là do ba chị quá trăng hoa nên bác gái sợ sẽ dạy hư anh ba."
Mười ba tuổi?
Nếu Phí Nhất Nhược thật sư xuyên tới, liệu có phải xuyên vào đúng năm Cố Ngôn Phong mười ba tuổi hay không?
Nói vậy là, bà ta đã xuyên tới đây được mười lăm năm?
Ánh mắt Khương Mịch khẽ trầm xuống: "Được rồi, đi thôi, chị biết dì ấy thích cái gì không?"
Cố An vội vàng gật đầu: "Biết biết, bác ấy thích mấy đồ vật nhỏ, nếu liên quan đến Phật giáo thì càng tốt..."
"Phật giáo?" Khương Mịch ngẫm nghĩ: "Vòng tay được không?"
"Chắc là được đó."
Hai người đi đến khu mua sắm, chọn nửa ngày trời, cuối cùng cũng chọn được một chuỗi vòng tay gỗ đàn hương, sau đó mới đi tới nhà của Phí Nhất Nhược.
"Chính là khu biệt thự phía trước đó." Cố An chỉ.
Khương Mịch gật đầu: "Thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh quá."
Cố An: "Đúng vậy, bác gái thích yên tĩnh mà."
Khi đang nói chuyện thì xe đã đi đến cửa tiểu khu. Vừa mới bắt đầu giảm tốc độ thì bỗng nhiên có chiếc Maybach bất ngờ lao ra khỏi dốc, đâm về phía trước, tài xế vội vàng thắng xe lại.
Hai cô gái bởi vì quán tính nên nghiêng về phía trước, sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh hết cả người.
Tài xế hạ cửa kính xe xuống, đang muốn mắng người thì thấy Cố Ngôn Phong bước ra từ chiếc Maybach đó, đi về hướng xe của bọn họ, tài xế liền lập tức câm miệng lại.
"Sao lại thế này?" Khương Mịch vừa ngẩng đầu cũng phát ngốc.
Cố Ngôn Phong mở cửa xe ra, thừa dịp Khương Mịch còn chưa kịp phản ứng lại thì đã trực tiếp ôm người xuống xe, đồng thời nói với Cố An còn đang sửng sốt: "Tự quay về đi."
Khương Mịch hồi thần lại, giãy giụa muốn xuống đất, nhưng Cố Ngôn Phong dùng sức rất lớn, cô tránh không thoát nổi.
"Buông ra!" Khương Mịch cả giận nói.
Cố Ngôn Phong không để ý tới cô, ôm cô đi thẳng về phía xe của mình.
Khương Mịch cảm thấy khó thở, há miệng cắn vào vai anh.
Cố Ngôn Phong nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, bước chân vẫn không ngừng.
Nhét Khương Mịch vào chỗ ghế phụ, thắt đai an toàn lại rồi Cố Ngôn Phong mới nói: "Ngoan ngoãn ngồi đó đi, về với tôi, em muốn gì tôi cũng sẽ nói cho em biết."
Cả người Khương Mịch cứng đờ, từ bỏ suy nghĩ muốn chạy trốn.
Dù sao chắc chắn cũng bị anh bắt lại mà.
Hơn nữa anh đã đồng ý nói rõ ràng rồi, như vậy cũng tốt.
Lúc này Cố Ngôn Phong mới ngồi vào ghế lái, sau đó nghiêng đầu vạch cổ áo ra, nhìn bả vai.
Có một vòng tròn in dấu răng rất sâu nhưng không chảy máu, xem ra Khương Mịch vẫn hạ thủ lưu tình.
Khương Mịch vẫn luôn chú ý đến động tác của anh, đương nhiên cũng thấy được dấu răng mà mình để lại nên mất tự nhiên ngoảnh sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Ngôn Phong gạt cổ áo trở lại, bắt đầu khởi động xe.
Khương Mịch nhận ra anh đang lái xe về hướng nhà của mình.
Có vài lần cô muốn nói chuyện nhưng định nói rồi lại thôi, lo lắng thấp thỏm.
Cố Ngôn Phong bỗng nói: "Không phải."
Khương Mịch sửng sốt: "Hả?"
"Lần trước em ở phim trường hỏi tôi vấn đề đó..." Đằng trước là đèn đỏ, Cố Ngôn Phong thắng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi nói không phải, em có tin không?"