Nhà Bỉnh không phải kiểu người giảo hoạt. Chỉ là trên trấn nhỏ như vậy, người muốn làm công nhật thì nhiều, mà nhà Bỉnh chẳng có quan hệ gì, giành mãi cũng không được việc.
Lương thị lại quát: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi huynh ngươi là Đại Lang. Phải gọi là đại ca!”
Bỉnh Tứ Lang bĩu môi, cũng chẳng để tâm.
Tiền thị đỡ lời: “Nương, cứ ăn đi. Đến lúc có việc thì Tam Lang cũng phải đi theo mà làm. Trốn sao được? Dù thế nào rồi cũng phải lên trấn làm công nhật, không bằng trước ăn no đã.”
Lương thị thấy ai trong nhà cũng muốn ăn, bọn trẻ thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng, đành cắn răng gật đầu.
Bữa ấy nhà họ Bỉnh được ăn gà. Cả nhà ăn mà mặt ai cũng rạng rỡ, cảm giác như tết đến.
Trong túi Bỉnh Ôn Cố vẫn còn bốn quả trứng gà rừng. Hắn không lấy ra, giữ lại một quả cho mình, một quả để mang cho Nam Cẩm Bình, đủ dùng hai ngày.
Kế hoạch đâu vào đó, sang ngày hôm sau hắn đem trứng tới cho Nam Cẩm Bình.
Trứng thì dễ trao hơn những thứ khác. Lúc hai người lén gặp nhau, hắn liền nhét quả trứng vào tay Nam Cẩm Bình. Đợi Nam Cẩm Bình nhận ra trong tay mình là cái gì thì Bỉnh Ôn Cố đã đi xa. Mà hắn không tiện trả lại giữa chốn đông người, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ cất lấy.
Bỉnh Ôn Cố phát hiện đưa trứng đúng là có lợi. Chỉ cần chờ lúc đông người, tìm một khe hở nhét vào tay Nam Cẩm Bình là hắn chẳng thể từ chối được. Thế là Bỉnh Ôn Cố càng chăm chỉ lên núi tìm tổ chim.
Hôm nay hắn may mắn đào được một ổ, thêm bốn quả trứng. Hắn nướng luôn cả chim lẫn trứng, giấu trong ngực rồi đi tìm Nam Cẩm Bình.
“Nam Cẩm Bình… Nam Cẩm Bình…”
Giọng của Bỉnh Ôn Cố giờ Nam Cẩm Bình nghe đã quen vô cùng. Bao ngày nay, ngày nào hắn cũng được mang đồ ăn đến.
Nam Cẩm Bình đứng dậy, nhân lúc người nhà không để ý thì len lén đi theo Bỉnh Ôn Cố vào một rừng cây vắng.
“Cho ngươi. Ta vừa đào được tổ chim.” Bỉnh Ôn Cố nói. “Một con cho ta, một con cho ngươi. Trứng thì ngươi ba cái, ta hai.”
Mấy ngày nay hắn đã nhận không ít đồ ăn, lúc này mà từ chối thì thành ra làm bộ.
Hắn nhận lấy chim nướng, chậm rãi ăn. Nhờ được Bỉnh Ôn Cố ngày nào cũng bón cho một chút, giờ hắn cũng không còn đói khát đến mức ăn vội vàng như trước.
Vừa ăn thịt chim, Nam Cẩm Bình vừa cúi mắt, chẳng biết nghĩ gì. Một lát sau bỗng nói: “Bỉnh Đại Lang… nếu ngươi là vì cảm ơn ta cứu mạng, mấy hôm nay đưa thế là đủ rồi. Về sau không cần cho nữa.”
Lần này, Bỉnh Ôn Cố không dùng cái lý do “mạng ta không đáng bao nhiêu” để qua loa nữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt Nam Cẩm Bình, đôi mắt đen láy như soi thấu lòng người: “Nam Cẩm Bình, ngươi thật cho rằng ta đem mấy thứ ngon mà ta còn tiếc không dám ăn, mỗi ngày mang tới cho ngươi… chỉ vì ân cứu mạng sao?”
Nam Cẩm Bình ngẩng lên. Bị ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn chằm chằm, tim hắn đập loạn lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhận ra — Bỉnh Đại Lang thật sự rất đẹp. Sống mũi cao, mắt sâu, từng đường nét như đục bằng dao. Nay bệnh đã khỏi, sắc mặt tốt, thần thái càng sáng bừng.