Trong người hắn chẳng có đồng nào, nhưng lão xa phu nhìn cái sọt đầy cá liền biết hắn lên trấn bán hàng, chắc chắn không quỵt nổi mấy văn này nên cứ thế cho hắn đi nhờ.
Ngồi xe bò nhanh hơn nhiều, lại đỡ mệt.
Đến trấn, hỏi thăm phố nào đông đúc nhất, Bỉnh Ôn Cố liền đi thẳng tới đó. Cá hắn béo mỡ, lại tươi, chỉ một lát đã bị người ta tranh nhau mua sạch.
Trừ phần để nhà dùng, phần đưa cho Nam Cẩm Bình, phần bán cho nhà thôn trưởng, số còn lại tổng cộng bán được hai trăm tám mươi lăm văn.
Thu tiền xong, hắn hỏi thăm chỗ nào bán lương thực rẻ nhất rồi tìm đến mua. Gạo thường rẻ nhất, mười văn một đấu; hắn mua mười đấu. Gạo lật đắt hơn chút, ba mươi văn một đấu; hắn cũng mua mười đấu. Tổng cộng tiêu hết hai trăm năm mươi văn, còn dư ba mươi lăm văn giữ lại phòng khi dùng đến.
Những thứ khác hắn chẳng mua gì thêm. Giờ Bỉnh gia chỉ cần được ăn no là quý rồi, những chuyện khác tính sau.
Ở trấn, hắn đi vài vòng, đại khái biết được giá cả và thứ gì bán được nhất, trong lòng cũng tính toán chút đỉnh. Lần này bán cá chỉ xem như thử đường.
Trên đường về hắn lại ngồi xe bò, trả luôn hai văn lúc đi.
Xe bò chỉ dừng ở đầu thôn, không đưa tận cửa. Bỉnh Ôn Cố nhẹ nhàng gánh hai thạch lương thực trở về. Hai thạch ấy chừng hơn hai trăm bốn mươi cân.
Hắn sớm nhận ra thân thể này mỗi ngày một tiến gần sức vóc thật sự của hắn ở thế giới tinh tế; chứ nguyên chủ trước kia thì làm gì khiêng nổi. Một văn nhược thư sinh, gánh không nổi, xách cũng chẳng xong.
Vừa bước tới cửa, hắn đã nghe tiếng Lương thị quát mắng:
“Tiền thị, ngươi còn có lương tâm hay không? Nhà mình ra nông nỗi này, ngươi còn giấu giếm cái gì trong bụng?” Lương thị gắt: “Ngươi biết rõ trong nhà không còn một hạt gạo, đại ca ngươi lên trấn là để bán cá đổi chút lương thực. Vậy mà ngươi dám giấu riêng tiền!”
Tiền thị ô ô khóc, không chịu nhận sai, còn cãi:
“Ta có phải vì ta đâu, đều vì con cả! Hôm qua nếu ta có sẵn tiền trong tay, ta đã đưa con đi khám từ sớm, đâu phải khổ sở đi cầu xin hết người này tới người khác.”
Lương thị giận đến mức cả người run lên:
“Ngươi mở mắt ra mà nhìn, trong thôn này có nhà nào chưa phân gia mà đàn bà con gái được giữ tiền riêng? Dù trong tay ngươi không có đồng nào, trong nhà cũng không bao giờ bỏ mặc tiểu nương không chữa bệnh. Nói tới nói lui, vẫn là ngươi chỉ nghĩ cho bản thân! Số tiền đó là đại ca ngươi khi còn đang mang bệnh cố gắng xuống sông bắt cá đổi lấy, để mua chút lương thực cho cả nhà!”
Bỉnh Ôn Cố nghe qua liền hiểu tám phần. Rõ ràng số tiền hắn đưa cho Tiền thị hôm qua không dùng hết, nàng lại giấu riêng, bị Lương thị phát hiện nên giờ mới cãi nhau ầm ĩ như thế.
Lương thị tiếp tục quở trách:
“Nhà mình thế nào ngươi còn không rõ sao? Một hạt gạo cũng không còn! Mười lăm văn kia đủ mua một thăng lương thực, trộn thêm rau dại mà nấu cũng đủ cho cả nhà ăn ba bốn ngày!”
Bỉnh Ôn Cố bước nhanh vào sân. Tiền thị thấy hắn, không dám ngẩng mặt, ôm mặt chạy thẳng về phòng.
Lương thị thì cầm chặt cái túi tiền cũ màu xám đi tới, thấy hắn mang về nhiều lương thực như vậy, bà lại run người lên vì kích động.