Vị Đại Nhân Cuồng Ngạo Cưng Chiều Phu Quân

Chương 20

Trước Sau

break
“Nam Cẩm Bình.” Hắn gọi.

Người đột ngột xuất hiện làm Nam Cẩm Bình giật mình. Khi nhìn rõ là ai, tim đang đập loạn trong ngực mới dần bình ổn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của hắn không đổi, hỏi thẳng: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Không phải Nam Cẩm Bình cố ý lạnh mặt với Bỉnh Ôn Cố. Hắn vốn dĩ là người như vậy.

Là một song nhi, từ nhỏ hắn đã nghe đủ loại lời đồn độc miệng. Ngay cả lũ trẻ từng chơi cùng hắn cũng từng nói bao lời khó nghe. Thế nên về sau, hắn chẳng buồn ra ngoài chơi với bọn trẻ trong thôn nữa.

Lớn lên trong môi trường đầy áp lực như vậy, hắn dần thành người ít nói, ít cười, lúc nào mặt cũng nghiêm lại.

Bỉnh Ôn Cố chẳng để ý vẻ lạnh nhạt của hắn. Hắn cười hì hì tiến lại gần, cái vẻ lém lỉnh ấy đúng là chẳng đứng đắn chút nào. Nếu phía sau hắn mọc ra cái đuôi, e là lúc này nó đã vẫy như quạt rồi.


Bỉnh Ôn Cố nghiêng người lại gần, lấy lòng kéo cái sọt sau lưng ra đặt trước mặt Nam Cẩm Bình:

“Nam Cẩm Bình, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Đây là cá ta tự tay bắt, chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là chút lòng thành. Ngươi đừng chê ít.”

Nam Cẩm Bình cúi mắt xuống, lập tức thấy trong sọt có hai con cá trích to, còn đang giãy đành đạch. Mỗi con chừng hai cân, béo mập thế này đâu dễ bắt.

Hắn thầm kinh ngạc. Bỉnh gia nghèo đến mức ai cũng biết, vậy mà bây giờ lại mạnh miệng bảo hai con cá nặng thế này chỉ là “chút lòng thành”.

Trong thôn, tặng được hai con cá như vậy đã coi như lễ trọng rồi.

Nam Cẩm Bình không dám nhận, vội vàng xua tay:

“Ngươi mang về đi. Chuyện ngày ấy chẳng đáng để ngươi tặng lễ nặng như vậy.”

Mới hai con cá mà phu lang tương lai của hắn đã xua tay lùi lại như gặp vật kinh quý, cứ như hắn mang tới cả sọt vàng ấy. Bỉnh Ôn Cố nhìn mà trong lòng nghẹn lại.

Xem ra ngày tháng ở Nam gia cũng chẳng khá khẩm gì. Phu lang hắn chắc chẳng được ăn thứ gì cho ra hồn.

Nhìn áo quần rách rưới trên người Nam Cẩm Bình, đôi giày mòn lộ cả ngón chân, là biết ngay nhà Nam gia sống thế nào. Thật ra cũng chỉ hơn Bỉnh gia một chút thôi. Cả thôn Thượng Hà, nghèo đến tận đáy chỉ có hai nhà — Bỉnh gia đứng đầu, Nam gia đứng ngay sau.

Nam Cẩm Bình năm nay đã mười tám, vậy mà gầy gò bé nhỏ, vóc dáng trông chẳng khác thiếu niên mười lăm, mười sáu. Cả người yếu đến mức như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi ngã. Bỉnh Ôn Cố thậm chí nghĩ, nếu hắn vẫn còn giữ cái thân cũ, có lẽ chỉ cần dùng chút lực là đã bẻ gãy được người ta.

Nghĩ đến đó, lòng Bỉnh Ôn Cố chua xót, nhưng lại không dám biểu lộ. Hắn giả vờ giận, nói lớn:

“Ngươi nói thế là có ý gì? Khinh ta Bỉnh Ôn Cố này mạng rẻ mạt sao? Mạng ta trong mắt ngươi chẳng bằng hai con cá này à?”

Hắn cố ý nói vậy để ép Nam Cẩm Bình phải nhận.

Quả nhiên Nam Cẩm Bình lập tức luống cuống, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn hắn mà chẳng biết phải giải thích thế nào cho phải.

Thấy vậy, Bỉnh Ôn Cố liền nhét luôn hai con cá vào sọt rau dại của hắn, mạnh mẽ nói:

“Ta tự thấy mạng ta vẫn đáng giá hai con cá này. Dù sao cũng phải cảm ơn ngươi đã cứu ta.”


Nam Cẩm Bình không biết phải làm gì nữa, chỉ đứng ngẩn ra đó, tay xách cái sọt bỗng nặng trĩu.

Tính hắn vốn như vậy — bề ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng chẳng qua là vì từ nhỏ đến lớn nghe quá nhiều lời đồn ác ý. Để không bị thương tổn thêm, hắn tự khoác lên mình một lớp áo giáp lạnh nhạt, chống đỡ những mũi dao vô hình từ thế gian đâm tới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc