Vì Có Em Bên Anh

Chương 31 - Tình yêu của em luôn dành trọn vẹn cho anh [P.2]

Trước Sau

break
Cô bé gồng mình lên và co giật liên tục khiến Khang hoảng quá, tưởng nàng bị gì liền chồm lên ôm lấy khuôn mặt của Phương Uyên. Mắt nàng lúc này trợn lên và miệng há hốc thở không ra hơi… anh không biết chuyện gì xảy ra nên ôm chặt lấy Phương Uyên rồi từ từ người nàng mềm ra. Khang hỏi Phương Uyên: "Em… em sao thế. Em có sao hông!"

"Em… ư… hổng sao… em sướиɠ xém ngất hic…" Phương Uyên vừa nói vừa thở hổn hển và ôm chầm lấy Khang hạnh phúc. Nàng hôn lên môi anh rồi hôn xuống ngực, xuống bụng rồi dừng lại trước ©ôи th!t đang ngỏng lên đung đưa trước mặt.

Nàng ngước lên nhìn Khang mỉm cười rồi hả miệng ngậm lấy đầu ©ôи th!t, nàng mυ"ŧ nhè nhẹ làm Khang bắt đầu thấy tê rần từ dưới hai lòng bàn chân.

Ôi Phương Uyên… nàng Vampire xinh đẹp đang chủ động mυ"ŧ ©ôи th!t cho anh sướиɠ. Chàng Công tước vui quá, hạnh phúc quá, nhìn gương mặt xinh xắn mang vẻ cao sang ấy cùng với đôi môi cong hình quả tim chúm chím đang ngậm lấy ©ôи th!t mình. Không phải là những nụ hôn nhẹ, không phải là những cái liếʍ nhẹ lên đầu ©ôи th!t mà là Phương Uyên đang ngậm trọn ©ôи th!t anh vào miệng. Khang đưa tay khẽ vuốt lấy mái tóc mềm mại của nàng. Nhìn nàng mυ"ŧ ©ôи th!t sao mà đáng yêu đến thế.

"Dùng lưỡi đá đá vào đầu ©ôи th!t… ư a đúng rồi đó… a… a. sướиɠ quá em ơi." Phương Uyên dùng tay đánh yêu Khang một cái rồi cười tủm tỉm rồi lại ngậm ©ôи th!t anh vào miệng mυ"ŧ tiếp.

"Em mυ"ŧ sướиɠ quá… em mυ"ŧ giỏi quá Uyên ơi… a… ư ư…"

Nhìn Phương Uyên cầm ©ôи th!t Minh Khang liếʍ láp khắp nơi, liếʍ chán chê nàng lại ngậm ©ôи th!t anh vào miệng mυ"ŧ tiếp. Anh cảm giác như nàng càng mυ"ŧ càng ghiền ©ôи th!t của mình. Cái miệng Phương Uyên be bé cố ngậm hết trông thật dễ thương, Khang dùng tay kéo Phương Uyên lên không cho mυ"ŧ nữa vì anh sợ phải ra sớm. Khang ôm Phương Uyên và hôn môi nàng ngấu nghiến, tay anh vuốt ve tấm lưng mịn màng và bờ mông căng tròn rồi dùng tay dạng hai chân nàng ra hai bên. Phương Uyên lúc này đang nằm trên người Khang nên anh cầm ©ôи th!t mình quẹt vào âʍ ɦộ nàng, có lúc anh hẩy ©ôи th!t lên như muốn đút vô thì nàng lại cong mông lên né tránh. Khang biết nàng sợ đau: "Uyên ơi… cho anh đút vô nha?"

Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Hông… đau lắm."

Anh năn nỉ tiếp: "Đi mà em, anh yêu em nên mới xin phép và năn nỉ thật lòng mà."

Uyên đáp: "Em cũng yêu anh lắm nhưng mà… của anh to vậy đút vô đau lắm."

Khang trấn an nàng: "Không sao đâu em, sẽ không đau lắm đâu."

Phương Uyên vẫn từ chối: "Nhưng mà… của anh to quá à, đút vô đau chết em đó."

Anh nài nỉ: "Anh làm nhẹ à. Nha cho anh nha."

Thấy Phương Uyên đang suy nghĩ và miễn cưỡng. Khang biết nàng cũng đang có một chút muốn thử nhưng so với phần không muốn thì phần không muốn chắc chắn là nhiều hơn. Nếu cứ thế này Phương Uyên sẽ hết nứng và đổi ý. Lúc đó dù có quỳ lạy van xin cho đút một cái thôi cũng vô ích. Anh biết tính Phương Uyên nên bắt đầu vuốt ve cơ thể nàng trở lại rồi đè Phương Uyên nằm ngửa ra, Khang bắt đầu hôn hít để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn nứng của Phương Uyên trở lại.

Khang hôn xuống âʍ ɦộ nàng và bắt đầu liếʍ âm hạch, Phương Uyên ưỡn người lên và đón nhận cái lưỡi của Khang từ từ chui vào lỗ thịt. Dâm dịch từ trong lỗ thịt lại bắt đầu trào ra và Phương Uyên lại nhắm mắt rên lên tận hưởng. Cơ hội đây rồi anh dùng tay tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ nàng và từ từ banh hai chân nàng rộng ra và lách vào giữa. Chàng Công tước đè một chân và banh chân còn lại ra thật rộng, hai mép thịt đang từ từ tách ra hết cỡ. Cửa huyệt be bé và sâu hun hút của Phương Uyên cũng dần hiện ra.

Khang cầm ©ôи th!t mình và lấy nước bọt của mình bôi trơn ©ôи th!t rồi kê ngay vào lỗ âm đa͙σ, anh chạm nhẹ quy đầu ©ôи th!t vào xem Phương Uyên có biết không nhưng may quá nàng vẫn đang nhắm mắt và ngửa mặt lên. Tim anh đập thình thịch, anh biết nếu liều đút vô thì Phương Uyên sẽ giận mình lắm. Nhưng lúc này nhìn âʍ ɦộ hồng hào mơn mởn và nhoe nhoét nước của Phương Uyên làm Khang nứng không thể chịu được. Anh hít một hơi thật sâu và canh đầu ©ôи th!t thật đúng ngay lỗ âm đa͙σ của nàng. Nếu như đút mà bị trượt lên làm nàng đau thì sau này chắc chắn anh sẽ không bao giờ có cơ hội nào nữa. ©ôи th!t đã cứng lên hết cỡ và chính là lúc này đây. Khang nói: "Phương Uyên… anh xin lỗi!!!"

Nói rồi, anh đẩy ©ôи th!t mình vô lỗ thịt của Phương Uyên dứt khoát: "Á á á a a… đau quá… a… anh… làm… a hít a… gì… vậy… ui da… đau chết mất huhu…"

Tiếng hét của Phương Uyên vang cả căn phòng ngủ của nàng, còn ©ôи th!t Khang hình như vừa xé mất đi cái màng trinh nguyên trong trắng của nàng. Phương Uyên cố gượng dậy và dãy dụa đẩy Khang ra nhưng anh đã đè lên người nàng chặt cứng.

Phương Uyên nức nở: "Bỏ em ra đi… đau quá… anh ác lắm… huhu…"

Chàng Công tước an ủi: "Em ráng chịu chút, xíu là hết mà."

Uyên van xin: "Không… rút ra đi anh… em đau lắm huhu…"



Nhìn gương mặt xinh xắn của Phương Uyên ướt đẫm nước mắt. Trong lòng Khang lúc này cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng anh không thể rút ©ôи th!t ra được, có một ma lực nào đó cứ hút ©ôи th!t sâu vào trong. Anh cắn răng quên đi sự van xin của Phương Uyên mà bắt đầu nhấp nhè nhẹ. Trời ơi… sướиɠ… sướиɠ kinh khủng. ©ôи th!t Khang bị lớp thịt bên trong âm đa͙σ Phương Uyên thắt chặt như muốn nổ tung ra. Cả người anh tê rần như mất hết sức, anh cố nhấp từng cái một nhè nhẹ. Người Phương Uyên gồng lên cứng đơ, hai tay nàng bấu chặt vào lưng anh và những chiếc răng nanh từ miệng nàng chồm lên găm vào vai anh đau điếng. Nhưng cơn đau ấy chẳng là gì so với cơn sướиɠ mà anh đang gánh chịu. Khang bắt đầu nhấp và rướn người cho ©ôи th!t được đút vào sâu nhất có thể, anh cảm nhận đầu ©ôи th!t đã chạm tới đáy của âm đa͙σ nàng. Phương Uyên lúc này vẫn đang cắn chặt miếng thịt trên vai Khang, anh nhấp tới đâu Phương Uyên rên tới đó, tiếng rên của nàng pha lẫn tiếng khóc nức nở càng làm anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ.

Chàng Công tước nhấp càng lúc càng nhanh và mạnh hơn, Phương Uyên ôm lấy anh và cơ thể nàng cũng bắt đầu thả lỏng ra. Khang cảm giác bên trong nàng cũng bớt thắt lại hơn, dâm dịch từ trong lỗ thịt bắt đầu chảy ra làm trắng cả ©ôи th!t. Anh cúi xuống nhìn ©ôи th!t mình đang thụt ra thụt vô cái lỗ thịt mũm mĩm đỏ hồng mà trong lòng tràn đầy khoái lạc. Phương Uyên không còn cắn vào vai Khang nữa mà hôn nhẹ lên môi anh: "Anh sướиɠ hông…"

Minh Khang mỉm cười dịu dàng: "Anh sướиɠ lắm, em còn đau không?"

Nàng mỉm cười đáp: "Cũng còn chút chút nhưng thấy tê tê đã lắm."

Phương Uyên vừa nói vừa vuốt ve lưng Khang, tay nàng vuốt xuống mông Khang và ấn mông anh vào như muốn anh đút ©ôи th!t vào âm đa͙σ nàng sâu hơn.

Khang nói: "Em muốn nằm trên thử hông…"

Phương Uyên ngơ ngác: "Là sao anh?"

Khang ôm nàng ngồi dậy và ngã lưng ra cho nàng ngồi lên người mình: "Em làm đi…"

Phương Uyên mắc cỡ: "Ứ… em thấy thế này kỳ quá à, cho em nằm dưới đi anh."

Nói rồi Phương Uyên ôm lấy Khang muốn anh lật người lại cho nàng nằm dưới nhưng anh lại thích thế này hơn: "Em thử nhún đi, sẽ thấy sướиɠ hơn lúc em nằm dưới đó."

Phương Uyên nghe lời Khang nhưng miễn cưỡng và bắt đầu nhún nhè nhẹ. Vừa nhấp nàng vừa nhìn xuống âʍ ɦộ mình, nơi mà ©ôи th!t Khang đang thụt thò trong cơ thể nàng.

Một ít máu và dâm dịch từ lỗ thịt chảy xuống ©ôи th!t Khang. Phương Uyên hoảng lên: "Chết rồi, có máu anh ơi."

Khang đáp: "Không sao đâu em, máu trinh đó."

Phương Uyên nằm xuống ôm Khang thỏ thẻ: "Anh phải thương yêu em suốt đời đó."

Minh Khang mỉm cười: "Em khỏi nói anh cũng phải thương yêu và chăm sóc em suốt đời rồi hihi…"

Nói xong Khang hẩy mạnh ©ôи th!t mình lên đâm sâu vào tr làm Phương Uyên rú lên một tiếng… ó… rồi lấy tay đánh nhẹ vào ngực Khang: "Ghét anh quá à, cho anh chít lun…"

Nói rồi nàng chống hai tay lên ngực Khang rồi lắc mông lia lịa, ©ôи th!t như được chọt qua mọi ngóc ngách trong hoa huyệt nàng.

"O o hó o hư ư… hít… a… a… sướиɠ quá anh ơi… ư ư…" Tay Phương Uyên cầm lấy tay Khang đặt lên vυ" nàng, như muốn Khang bóp thật mạnh cho nàng sướиɠ. Khang bỗng nói: "Em muốn thử kiểu khác hông…"

Phương Uyên mở mắt ra nhìn Khang âu yếm: "Chỉ em đi nào…"

Khang ôm Phương Uyên ngồi dậy, cho nàng quỳ lên chống hai tay xuống đất và khom người chu mông ra. Tư thế này nhìn cô bé thật là gợi cảm, một đường cong tuyệt đẹp uốn lượn từ đỉnh đầu ra sau hai bờ mông như một ngọn sóng. Phương Uyên nhìn Khang khó hiểu: "Vầy sao làm được hả anh?"

Khang phì cười trước câu hỏi ngây ngô của nàng, anh quỳ lên sau mông nàng, bây giờ Khang đã có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn hai bờ mông cong gợi cảm. Anh vuốt ve và vỗ nhẹ lên mông, âʍ ɦộ nàng nh, hai mép thịt đỏ hồng và vẫn còn ướt nhẹp. Đẹp quá, Khang thầm thốt lên như vậy khi được ngắm âʍ ɦộ nàng ở một tư thế khác. Anh cúi đầu xuống le lưỡi liếʍ lấy những giọt nước rịn ra từ hai mép thịt đang khép chặt. Phương Uyên khẽ rùng mình rồi chu mông lên cao hơn để Khang liếʍ cho dễ: "Anh ơi… ư ư, đừng… ư… liếʍ nữa… đút đi anh… em nứng quá…"



Khang cầm ©ôи th!t mình quẹt lên hai mép thịt rồi từ từ ấn nhẹ vào, lỗ thịt Phương Uyên bắt đầu giãn ra để ©ôи th!t Khang chui vào, ôi thế này sướиɠ quá. ©ôи th!t Khang đút vô tới đâu khiến anh sướиɠ tới đó, anh đút chạm tới đáy âm đa͙σ rồi chàng Công tước bắt đầu nắc nhẹ rồi mạnh dần.

Phương Uyên quơ tay như muốn anh nắm lấy để nàng không bị ngã ra. Phương Uyên rên lên: "Ơ… ư… sướиɠ… ư… quá… ư anh… ơi… ư ư…"

Minh Khang cũng đáp lại nàng: "Anh cũng sướиɠ quá… a… a…"

Rồi anh dùng hai tay bóp lấy ngực Phương Uyên và nắc vào âm đa͙σ nàng càng lúc càng mạnh: "Á… anh… ư… nhẹ… nhẹ… chết… ư… ư… em… ư…"

Phương Uyên như chịu không nổi gục đầu xuống, thấy cô bé hơi mệt Khang cho nàng nằm ngửa xuống nhưng ©ôи th!t vẫn nắc vào âm đa͙σ nàng lia lịa. Tiếng bạch bạch chách chách pha lẫn tiếng rên a á của nàng làm cho Khang như phấn khích đến tột cùng. Biết không thể kiềm chế được nữa vì sắp ra.

Khang nhấp mạnh vài cái cuối cùng làm Phương Uyên rú lên rồi rùng mình bắn từng đợt tinh ào ạt vào âm đa͙σ nàng.

Phương Uyên cong người lên ôm Khang siết chặt vào đón nhận những gì tinh túy nhất của cơ thể Khang đang tuôn chảy vào trong người nàng. Từng lớp thịt trong âm đa͙σ Phương Uyên co thắt liên tục như muốn rút hết tinh tuý từ ©ôи th!t Khang mà nuốt vào, từng dòng điện tê rần chạy từ lòng bàn chân lên thẳng tới đỉnh đầu Khang, anh lúc này như đang ở đâu đó trên chín tầng mây. Chẳng biết trời đất là gì nữa.

Vài giây sau chàng Công tước mới tỉnh lại, âm đa͙σ Phương Uyên co bóp đẩy ©ôи th!t Khang ra… anh ngồi dậy nhìn chất dịch của mình trộn máu trong lỗ thịt Phương Uyên từ từ chảy ra. Nàng đưa tay kéo Khang xuống và ôm chặt lấy anh…

Khang lắp bắp: "Em… anh xin lỗi… anh làm hơi mạnh, tại anh sướиɠ quá."

Phương Uyên thỏ thẻ: "Hic… hic… em vừa đau vừa sướиɠ."

Khang nhẹ nhàng hỏi: "Em còn đau lắm hông?"

Uyên khẽ đáp: "Hic cũng đỡ rồi… nhưng hơi ran rát."

Khang nói: "Yêu em lắm!"

Uyên nhỏ nhẹ: "Yêu người ta mà làm vậy đó."

Khang mỉm cười: "Đó là cách thể hiện tình yêu mà em."

Phương Uyên chu mỏ: "Hic, hứ… đáng ghét bỏ em ra."

Minh Khang ngồi dậy và đỡ cho nàng ngồi lên nàng nhìn xuống thấy âʍ ɦộ mình bị dính đầy tinh và máu rồi lại khóc thút thít, Khang ôm nàng vào lòng an ủi. Lúc này Khang thấy ân hận quá, chỉ vì cơn nứng bộc phát không kiềm chế được. Phương Uyên đã trao cho Khang tấm thân ngọc ngà đầu đời của người con gái cho mình.

Thấy vẻ mặt Công tước có vẻ buồn, cô bé an ủi: "Anh sao thế, anh khóc đấy à. Không sao mà, em hết đau rồi muốn làm nữa nè."

Nghe Phương Uyên nói khiến Minh Khang bớt được chút ân hận, tình yêu của nàng dành cho anh thật bao la và rộng lớn… vậy mà anh… rồi anh nghiêm túc nhìn người con gái trần trụi xinh đẹp đang nhìn anh với vẻ lo lắng: "Anh xin hứa với em: từ giờ trở đi anh chỉ yêu và chăm sóc duy nhất mình em thôi, Nguyễn Hoàng Phương Uyên ạ. Không biết em có cho anh cơ hội để làm điều đó cho em không?"

Phương Uyên ngả người vào anh, anh khẽ ôm nàng vào lòng như muốn được che chở cho nàng, hàng nước mắt Phương Uyên bắt đầu ứa ra và nàng khẽ mỉm cười nói: "Vâng, em tin anh mà."

Và rồi chàng Công tước khẽ mỉm cười đáp lại lời nàng: "Cảm ơn em…"​
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc