“Những thứ không thuộc về mình thì hãy cố giành lấy nó”
Câu nói này là do thế giới này dạy cho tôi. Tôi học nó từ bên trong nôi, từ trong trứng nước tạo ra. Thế giới tôi sống khi nhìn đời là thế giới của công chúa, thế giới của những vị thần, và thế giới của sự thống trị. Tình yêu đối với tôi không chọn lựa, người ta đặt ra cho tôi con đường đó, rồi để tôi bước đi từng bước chấp chửng và làm quen, sau đó trở thành xương tủy. Năm tôi lên 10 tuổi, thánh điện bị cháy trụi, vì một lần phóng hỏa của quân phản động, lúc đó tôi ở trong thánh điện và hút khói quá nhiều. Tôi đã muốn mình thật sự chết đi với giấc mơ đó, khi sinh ra tôi đã biết quá nhiều chuyện tôi không nên biết. Cha tôi cưới mẹ vì tình yêu, và cũng chóng vánh qua mau, cuộc sống của mẹ chỉ có nước mắt rửa lấy mỗi đêm. Cơ thể mẹ tiều tụy vì khóc và ánh mắt, một năm sau đó, cha lấy người phụ nữ khác, và mẹ sinh hạ đứa em trai. Trong ánh sáng của buổi bình minh đó, mẹ cũng ra đi mãi mãi. Từ đó tôi không còn vòng tay của một người yêu thương bên cạnh, cuộc sống lay lất từng ngày với vàng bạc và những lời ca tụng làm tôi chóng chán. Đứa em trai của tôi chỉ có người duy nhất ở bên cạnh tôi, và nói chuyện quan tâm, nô tỳ, cha luôn nói với tôi đó là người chồng tương lai của tôi và sau này tôi sẽ trở thành hoàng phi. Và trong tìm thức của tôi đâu đó thật sự đã không có ý muốn như vậy, chán ngán với cuộc sống vinh hoa giả tạo này, nhiều lần quỳ gối dưới tượng đá lớn, tôi luôn chắp tay lặp đi lặp lại một câu
“Hãy để con thoát khỏi đây”
Nhiều đêm trôi qua, cứ thế và dần lớn lên, tôi không đủ dũng khí để trốn đi, trốn đi rồi tôi sẽ đi đâu? Ở đâu? Tôi là công chúa, người dân đều biết mặt, cơ thể thì ốm yếu liên miên, tôi không những trốn không được, chưa ra khỏi cung đã bị mật thám bắt uy hiếm phụ hoàng. Dần sau này, tôi miễn cưỡng chấp nhận chuyện theo đứa em luôn nhắc nhở, rồi cha chết đi, đứa em trai lên ngôi, tôi là người đốc thúc nó. Nhưng tất cả đều công cốc khi một kẻ khác xuất hiện, mọi cố gắng của tôi như đổ sông đổ biển. COn bé kia khiến người dân yêu thương nó hơn, tôi sẽ không nói gì, nhưng đứa em trai càng ngày bỏ bơ việc triều chính, tôi lại quay mắt nhìn bọn quan ô trong triều, một vai tôi dựng lên gồng gánh, một vai tôi dạy dỗ, và thằng em trở thành đổ đốn. Chức nghiệp vì yêu mà ghen, hay vì chị mà lo cho đứa em cũng được, tôi không quan tâm, đối với tôi mọi chuyện đều phải bắt đầu tốt đẹp cho người dân trước đã, và những chuyện con bé kia làm không thể chấp nhận được. Đêm đó, đến điện thờ, một ai đó đã nói với tôi từ âm thanh vang vọng giữa đêm khuya thanh tịnh.
“Giết chết nó đi. Đứa con của kẻ phá hoại”
Một lời tiên tri, một số phận.
Tôi đã đổi cả tính mạng để cứu vớt lấy nhân dân mình, rồi sao? Họ u mơ mù quáng, đến cả bỏ mất sinh mạng của chính bản thân mình. Tôi đã gắng gồng cái triều đình này như thế nào, đốc thúc đứa em ra sao? Tất cả đều vô dụng. Nếu không có con nhỏ kia, tôi đã làm mọi chuyện theo đúng kế hoạch của mình, và Ai Cập cũng sẽ không có ngày tàn tạ như vậy. Và tôi đành lợi dụng tiếng yêu, dù tôi chẳng biết viết nó ở đâu trên mặt mình, và cuối cùng thất bại thảm hại và cái chết nhục nhã. Đứa em tôi hết lòng tin tưởng, người dân mà tôi hết lòng nâng niu, tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự cố gắng ôm lấy trọn. Những kẻ u mê không bao giờ tỉnh ngộ, triều định mất quân đội, nạn tham ô quan trường bắt đầu phát sinh đến rộng rãi, tôi rối loạn giải quyết trong tuyệt vọng, và cùng thời gian đó, tôi bị từ hôn, và bị gã cho đất nước khác, à không, nên nói tôi bị đuổi thẳng ra khỏi đất nước mình sinh ra. Người dân Ai Cập sợ một hạt cát của hộ bị lấy đi xa rời quê hương, còn tôi không mang theo bất cứ cái gì, bị nơi mình sinh ra khướt từ.
“Chị, em xin lỗi em không yêu chị. Người em yêu là Carol”
“Memphis, em đùa với chị sao? Cha đã nói chúng ta phải cưới nhau. Em đã hứa sẽ cho chị cuộc sống hạnh phúc.”
“CHị, em xin lỗi, Carol là người em yêu”
“Em một câu Carol, hai câu Carol, một câu yêu, một câu xin lỗi. Memphis, bao năm qua em có tình cảm gì với chị không? Memphis, làm ơn, đừng bỏ chị. Mẹ bỏ đi khi chúng ta còn nhỏ, cha cũng đi để hai chị em gồng gánh trên vai. Em vì một con nhỏ không gốc gác bỏ chị mình sao? Memphis?”
“Chị, Carol là...”
“Là con của nữ thần sông Nile chứ gì? Memphis, chị nói cho em biết cô ta không phải nữ thần, cũng chẳng phải con của thần nào cả, cô ta đến đây để phá hoại đế quốc này”
“Chị đừng nói nữa.!”
“Memphis, chị phải nói. Chị nói để em tỉnh ra, cô ta đem mạng sống của người dân đặt trên từng bước đi. Từ khi em gặp cô ta em bỏ bơ tất cả mọi chuyện triều chính, em đem quân của đất nước đi gây chiến với các nước đồng minh vì một con nhỏ. Memphis, nghe chị, làm ơn tỉnh lại đi, em không cần yêu chị, phụ nữ ở thế giới này rất nhiều em cần sẽ có rất nhiều kẻ chạy theo em. Carol thì không được, cô ta sẽ giết em mất. Memphis, nghe chị nói đi, làm ơn...”
“Đủ rồi. Dù chị có muốn hay không thì ta đã quyết định. Ngày mai ta sẽ lập Carol làm hoàng phi”
“Đừng, Memphis, làm ơn đừng!”
Tiếng thét trong tuyệt vọng, chỉ nhìn được bóng người vô tình rời đi. Khóc?! Nước mắt mặn chát rơi lã chã trên nền đất lạnh, tôi nhìn người đi, lòng vặn đau. Lại một người tôi hết lòng quan tâm bỏ tôi đi lần nữa. Lần cuối cùng cho nước mắt này rơi, hết rồi, tôi không còn cái gì trên thế giới này nữa thật rồi. Hết tất cả rồi.... Chẳng ai biết được cuộc đối thoại thật sự vào ngày hôm đó, chỉ có cung nữ nghe lén tiếng được tiếng mất, và truyền tai nhau. Cuối cùng tạo nên một câu chuyện khác hẳn với ý nghĩa và lời thoại xưa đến nay. Và tôi cũng chẳng hay điều đó cho đến về sau. Và nhiều năm sau đó, tôi rời khỏi Ai Cập, đếm Babylon làm một con cờ hiến tế. Vào một đêm trăng rằm, ánh lửa bập bùng sáng, tôi trốn khỏi điện đứng dưới sa mạc cát chắp tay khấn cầu, mong một lòng thương ai đó thật sự cứu rỗi lấy linh hồn chết ngạt này.
Một lần nữa, lời tiên tri lại đến.
“Hãy đi về hướng Nam con sẽ tìm được đường của chính mình”
Hoàng phi Babylon tôi từ bỏ, lại từ lời tiên tri tôi bắt đầu hướng đến vương quốc Amazos để bắt đầu lại cuộc sống vui vẻ của mình. Tại đây, tôi có bạn, tôi có tình thương, và với chức danh của một họ tên khác, họ mãi mãi không tin một nữ hoàng ác độc là tên tôi, và họ đặt cho tôi một cái tên khi tôi nói
“Tôi là kẻ lang thang, không nhà, không cửa, và không có tên”
Dần một năm qua đi, sức khỏe dần yếu hơn. Sau một lần Minue dẫn quân đến khu ổ chuột tôi đang sống, nhìn tôi, anh đã quá già để đủ điều kiện sức khỏe chiến đấu, tôi chỉ mỉm cười nhìn anh
“Có thể anh đã làm ông của vài đứa nhỏ”
Anh chỉ nhìn tôi lắc đầu: “Minue chưa có vợ, chỉ nhận con nuôi, và thằng bé chỉ mới lấy vợ gần đây”
Tôi nhìn anh, cũng không nói gì, xoay người ra sau nhà thổ huyết. Rồi ngất lịm ra đó, Minue đưa tôi vào giường rồi rời đi, loáng thoáng đâu đó, tôi còn nghe tiếng vọng lớn.
“Nữ hoàng Asisu không còn sống, tướng quân Minue đã không tìm được xác nàng”
Một lần nữa tôi cảm ơn anh, người tôi nợ cả cuộc đời đã đền ơn, lần nữa làm tâm anh đau khổ. Và có lẽ, mãi mãi tôi biết tâm ai đau khổ hơn ai. Đêm hôm đó tôi rời khỏi nhà, chạy sâu vào rừng theo một vì sao dẫn lỗi, và cũng là nơi kết thúc cuộc đời của tôi, thần Osiris gửi một con mãn sà lớn đến đón tôi rời khỏi thế giới này. Và linh hồn tôi sẽ xoay tròn, xoay tròn mãi trong bóng đêm tối mịch.
“Hoa kia trong vắt như tờ, nghĩ người xa xứ nhìn trời biệt li
Uyên ương định kiếp đường đi
Tơ duyên đứt đoạn, nỗi oan chất chồng
Lệ sầu quay bước ra đi, ngoảnh đầu nhìn lại
Vô hình cố nhân.
Tương truyền số kiếp tương phùng
Cúi đầu chịu phạt, chẳng cầu nhớ mong
Gió lạnh kéo hoa rơi
Sương đêm buốt giá, hỏi người tâm đau?” Đăng bởi: admin