Và khi tôi suy nghĩ về Hạ Ai Cập sau bữa tiệc này, điều tôi không ngờ nhất đã xảy ra.
Đối với mọi người đó là vui mừng cho Ai Cập, nhưng đối với tôi, ác mộng sắp lại tiếp diễn thêm lần nữa.
Trên đài, Memphis chợt dứt câu, và dừng lại. Cậu mỉm cười, nhìn xung quanh một lượt liền dừng lại với ánh mắt ôn nhu hướng về phía cô.
Nhận tiện buổi tiệc này, tôi muốn công bố một chuyện quan trọng...
Cả điện im lặng, thôi những tiếng gõ vào bát đĩa vàng. Tôi im lặng, nhìn Memphis, hôm nay dù em trai mình có chuyện quan trọng. Tôi thật sự rất muốn biết nó là gì, tại sao tôi là chị nó lại không nói cho tôi biết trước.
Memphis chợt nắm tay tôi kéo đứng dậy. Bước ngoài ánh sáng, tôi ngẩn người nhìn ánh sáng đập vào mắt, đem tay che lại. Memphis lại giúp tôi che bớt đi ánh sáng, cho đến khi mắt tôi thích ứng.
Không sao chứ?
Memphis nghiên người xoa nhẹ gò má nàng, dịu dàng hỏi hang.
Tôi gật đầu, rồi đẩy tay cậu ra khỏi mặt. Mỉm cười nhìn cậu. Memphis nhìn tôi lại lắc đầu, cốc lên trán tôi đau điến. Đầu tôi lại dừng hoạt động, tôi riết rồi hỏi vai cấp của mình với Memphis là gì nhỉ? Hắn như cha tôi ấy, đường đường đi cốc đầu chị mình trước mặt nhiều người như vậy.
Điện bắt đầu nín bắt, mọi người cố hút hơi vào bụng nhìn nữ nhân vừa rõ mạ ra ánh sáng kia. Nàng như được các nữ thần ban phúc, sắc đẹp quyến rũ của Aphorodie. Làn da, cùng đôi mắt kia lại được Khepri cùng Khorru trao tặng. Giọng nói như chuông gió xinh đẹp lanh tanh như một giai điệu du dương Hathor hát ra.
Tất cả ở nàng, như một tạo hoá tốt đẹp thượng đế ban cho Ai Cập này .
Họ bắt đầu ghen tỵ với Memphis, ghen tỵ khi nhìn người con gái đó chỉ hướng đôi mắt về phía hắn, còn tất cả người ở đây chỉ là không khí.
Trong lúc họ ngẩn ngơ, Memphis lại quay sang vuốt mái tóc đen tuyền như một dải lụa đêm, mềm mại trôi theo gió của nàng. Nhìn nàng với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng nói.
Ta hoàng đế 18 của Ai Cập. Chỉ nhận Asisu- nữ hoàng Ai Cập này làm vợ. Duy nhất mình nàng, không thêm bất cứ ai, người con gái ta yêu chỉ có một!!
...
...
Tôi hoá đá đứng đó nhìn Memphis trước mặt, một chữ cậu nói ra như giáng đá vào đầu tôi.
' làm vợ? Duy nhất?'
Nếu ngày ấy xảy ra thì đã không có chuyện tôi phải trải qua hai kiếp người, nếu ngày ấy có xuất hiện tôi đã không phải đau khổ mà mất đi những thứ đã từng là của tôi. Nếu ngày đó xảy ra thì...có lẽ tôi sẽ không ra sức tranh giành để rồi nhận cái chết thảm.
Cái chết không có người chôn, kiệt sức không ai lo. Bữa đói bữa no không ai quản. Rồi khi nhắm mắt lại nhờ từng ngày bão cát tới mà lấp hộ người.
Bây giờ, tôi muốn chạy trốn. Thì phải làm cách nào thoát đây? Gọng kiềm Memphis vừa mới hạ xuống, chẳng lẽ bây giờ hất tay hắn ra rồi nói không chấp nhận sao?
Là những người đứng đầu, mang danh tiếng ra làm trọng tâm của nhân dân. Một khi làm xấu mặt Memphis thì tôi có lợi lộc gì đâu, chỉ khổ cho nhân dân đi đâu cũng sẽ bị người khác cười chê. Kẻ đứng đầu là kẻ tùy hứng.
Nhưng tôi không từ chối vậy số phận sau này của tôi ra sao đây? Tiếp tục trong gọng kiềm của tiệt vọng, chết cô đơn, hay bị cả đất nước này vứt bỏ???
Tôi....mệt lắm rồi, tôi muốn bên cạnh các anh. Nơi đó các anh sẽ có những lời cho tôi hiểu và cảm nhận. Tôi muốn bên cạnh các anh , dù chỉ một cái ôm thôi cũng được. Để tôi cảm nhận vòng tay ấm áp tôi đã mất từ rất lâu rồi, và khao khát từng có lại lần nữa.
Mệt mỏi lắm rồi, rất mệt.
Ai đó hãy giúp tôi ra khỏi nơi này đi. Tôi chán chường lắm rồi!
Cả thế giới cứ thế dần tối sầm lại trước mắt, cơ thể không giữ vững liền ngã ra. Bên tai dần mờ nhạt đi tiếng ai đó gọi tôi, mờ nhạt dần...và chìm trong sâu thẳm.
Memphis vội ôm lấy cô, luôn miệng gọi Asissu, lay cô tỉnh. Vội quay sang chấn an các khách ở đây, nhờ Imhotep quản lí phần còn lại, bế sốc cô lên tay, rất nhanh ra khỏi phòng. Tông cửa Hassan vào. Dù cậu ghét anh ta, nhưng trong cung này, chỉ có anh ta là giỏi y thuật nhất, cậu vẫn mong Asisu không có chuyện gì bất trắc xảy ra hơn là danh dự của mình.
Làm sao vậy?
Hassan đang cầm lọ thuốc nhìn người bước vào liền đặt nó xuống. Vội đến xem cho cô. Chân mày lập tức nhíu chặc.
Cơ thể của Asisu tại sao...càng ngày càng lạnh???!