Đường Di, một cô gái còn rất trẻ, nhưng mỗi ngày trôi qua lại chất chồng thêm những vết thương, cả bên ngoài lẫn bên trong. Từng sự hành hạ về thể xác và tâm hồn dần bào mòn sức sống của cô, khiến cô cảm thấy như mình đang chìm vào một vực thẳm đen tối, không lối thoát.
Từ gia đình đến xã hội, cô không ngừng phải đối mặt với sự khinh miệt và lạnh nhạt. Gia đình vốn là nơi đáng lẽ mang lại yêu thương, nhưng với Đường Di, nó chỉ là nơi khiến cô tủi thân và đau khổ hơn bao giờ hết. Cô tự hỏi: "Tại sao lại cho cô sự sống nhưng lại lấy đi hạnh phúc của cô?"
Những câu nói "sau bình minh thì trời lại sáng" nghe có vẻ an ủi, nhưng đối với cô, đó chỉ là một ảo tưởng xa vời. Cuộc đời Đường Di chỉ có bóng tối bao phủ, những mảng mù mịt của sự cô độc và nỗi đau không hồi kết. Cô chẳng mong ước gì to lớn, chỉ đơn giản là mong được thương yêu và che chở, nhưng nhìn quanh, cô chẳng thấy ai bên cạnh.
Xã hội có lẽ đã vô tình bỏ rơi cô, nhưng gia đình – nơi đáng lẽ cô có thể tìm thấy chút ấm áp, lại càng khiến cô thêm đau lòng. Sự lạnh nhạt của họ khiến cô cảm thấy như một kẻ xa lạ trong chính nhà mình. Nếu người thân còn không yêu thương cô, thì người ngoài liệu có gì để trông mong?
Những ám ảnh tâm lý, những vết thương tinh thần cứ thế ngày càng dày lên. Cô sống mà cảm giác như đang chịu đựng từng cơn đau nghẹt thở, không chỉ về thể xác mà còn từ tận sâu thẳm trái tim.
Liệu có ai trên đời này cần cô không? Liệu có ai có thể cứu rỗi cô khỏi sự cô độc tuyệt vọng này? Đường Di hy vọng rằng nếu người đó thực sự tồn tại, thì đó sẽ là người sẵn sàng bảo vệ cô, chữa lành những vết thương trong lòng, và mang lại chút ánh sáng cho cuộc đời cô.
Một mong ước nhỏ bé, nhưng liệu có bao giờ trở thành hiện thực?