Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 10

Trước Sau

break

Giang Mạn nhìn bát cháo trên chiếc bàn nhỏ rồi khẽ liếc mắt nhìn cô một lần nữa.

“Em không bỏ kỷ tử.”

Giọng anh có chút không hài lòng, đôi môi anh khẽ mở rồi khép lại.

Lộ Nhu chăm chú nhìn, im lặng trong chốc lát. Dần dần, cô chẳng còn nghe lọt tai lời anh nói nữa.

Sự chú ý của cô hoàn toàn đặt vào đôi môi mềm mại, căng mọng, hồng hào như cánh hoa đào ấy. Đôi môi có dáng cánh cung tuyệt đẹp, độ mỏng vừa phải khiến người nhìn không khỏi muốn cưng nựng.

Là đôi môi như đang van xin người ta đày đọa.

Cô ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng nhích lại gần anh.

Bàn tay chống trên giường, sát bên tay trái của anh, hơi thở khẽ phả vào cằm anh: “Xin lỗi anh.”

Hơi thở nóng bỏng xa lạ quét qua, Giang Mạn theo phản xạ nghiêng người ra sau.

Đầu ngón tay của cô chỉ cách ngón tay anh một khoảng nhỏ như hạt gạo. Anh không thoải mái, cũng chẳng muốn cô ngồi trên giường mình. Anh định mở miệng nhắc nhở một cách lịch sự.

Cô lại hỏi: “Anh muốn phạt em không?”

Giang Mạn ngạc nhiên: “Tại sao tôi phải phạt em?”

“Vì em không ngoan.” Hơi thở mỏng manh nhẹ lướt qua cổ anh.

“Vì em không nghe lời.”

Từng lọn tóc cô lướt qua xương quai xanh của anh mang theo cảm giác ngứa ngáy không thoải mái.

Giọng cô trở nên mơ màng như say, vừa ngọt ngào vừa sắc sảo, vừa mê hoặc vừa hoang dại.

Ánh mắt Lộ Nhu khẽ liếc qua phần hông hơi nhô lên của anh, giọng càng mềm mại hơn: “Anh muốn phạt em thế nào?”

“Hoặc là, anh dạy dỗ em đi.”

Giang Mạn muốn quát cô tránh ra nhưng xung quanh chẳng có gì như đôi đũa để dùng làm “vũ khí” giữ khoảng cách. Cộng thêm việc cơ thể anh đang yếu, giọng nói cũng không còn chút sức lực, chỉ có thể nghiêng người về phía sau.

Lúng túng: “Lần sau… Em chú ý…”

Cô cắt ngang lời anh, giọng khẽ đến mức gần như mơ hồ: “Lần sau em không dám nữa.”

Lợi dụng sự bài xích tiếp xúc cơ thể của anh, cô ép anh sát vào tường.

Biết rõ anh chưa hiểu chuyện tình cảm, cô cố tình trêu chọc anh: “Nếu muốn phạt cũng đừng mạnh tay quá, được không?”

Anh cảm nhận được hơi thở đầy mê hoặc bất thường từ cô. Bởi đang bệnh nên đầu óc anh càng trở nên mơ hồ.

Phạt cô vì điều gì? Anh đâu phải kiểu người ngang ngược vô lý, làm sao có thể trách cô chỉ vì năm hạt kỷ tử? Huống hồ, làm gì có ai lại tự nguyện xin bị phạt? Hay đây là một kiểu khuynh hướng tâm lý? Thích cảm giác khoái lạc từ sự trừng phạt?

Anh vốn luôn bao dung với những người như vậy, nhưng đừng ép anh phải chịu đựng ở khoảng cách gần thế này…

Giang Mạn chợt trầm mắt.

Anh chỉ tay về phía cửa sổ: “Vậy em xuống dưới tưới hoa đi.”

Tưới hoa thì không cần dùng sức.

Ừm…

Cô liếc nhìn anh một cái rồi thừa nhận thất bại, cúi đầu ỉu xìu.

Tất cả những nét quyến rũ bất ngờ của Lộ Nhu cứ như vậy bị sự thờ ơ của anh dập tắt.

Khi tỉnh táo lại, cô cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ với hành động vừa rồi. Tai cô đỏ bừng, đành ngậm ngùi đi tưới hoa.

Cô tưới vài bông hoa không rõ giống, từng động tác hết sức cẩn thận.

Cô cẩn thận đến mức dù đây chỉ là hoa bìm bìm, cô cũng chắc chắn rằng nó phải được vận chuyển từ nước ngoài về bằng một con xe bọc thép với tám người đàn ông lực lưỡng bảo vệ.

Bước chân lên lầu, chuông điện thoại trên bàn trà bất ngờ vang lên.

Cô nhìn thoáng qua tên người gọi – “Học trò Dư Châu.”

Khi cô nói với Giang Mạn, anh bảo: “Cúp máy đi. Nhắn lại giúp tôi là lát nữa sẽ trả lời.”

Hoàn thành xong việc, Lộ Nhu cảm thấy mình nên rời đi.

Cô đứng cách giường không xa, nhìn anh cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt vừa u buồn vừa đẹp đẽ, xung quanh là khoảng trống lạnh lẽo.

Cô không kìm được lòng mà thấy thương xót: “Anh có cần em gọi cho ba mẹ của anh không?”

Rõ ràng là anh không muốn bàn thêm: “Không cần.”

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, cô từ tốn nói: “Vậy… Em đi đây.”

Lộ Nhu xoay người định bước đi thì anh khẽ nói: “Cảm ơn. Mai tôi sẽ gửi tiền cho em.”

Cô bước được một bước rồi dừng lại, chậm rãi quay người. Đôi mắt cô như chìm trong một bóng tối sâu thẳm.

Cô hỏi: “Anh thêm em làm bạn bè… Là vì Bạch Giang sao?”

Giang Mạn hơi ngẩng cằm, ra hiệu cô nói tiếp. “Tại sao?”

Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định nói thẳng: “Giữa tôi và cô ấy từng có mâu thuẫn. Nhưng cô ấy là tri kỷ duy nhất của tôi. Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy nên không muốn cắt đứt liên lạc.”

Bỗng chốc, trái tim cô như bị một bàn tay bóp nghẹt. Một cú xoáy mạnh xoay tròn 180 độ đến mức đau nhói, đến mức tan nát.

Cô ghen tị đến mức hận người có thể làm cảm xúc anh dao động.

Lộ Nhu gượng gạo kéo lên một nụ cười.

Còn tôi và cô ấy thân thiết hơn, điều đó cũng giúp anh dễ dàng tiếp cận cô ấy. Không phải tôi đoán sai mà là tôi thực sự có tài.

Lộ Nhu cố tình muốn anh cũng cảm thấy đau một chút: “Cô ấy có bạn trai rồi.”

Anh đáp lại một cách tự nhiên như thể đang trò chuyện bình thường: “Tôi biết.”

Ánh mắt cô và anh chạm nhau trong khoảnh khắc. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, Lộ Nhu đã hối hận. Cô không nỡ để anh đau lòng, càng không nỡ để anh buồn bã.

Thế là cô nhẹ nhàng cúi mắt xuống, bấm chặt đầu ngón tay: “Nếu… Nếu anh muốn quay lại với cô ấy, em có thể…”

“Quay lại?”

Cô ngẩng lên, chậm rãi nói: “Ý em là… Làm bạn trai cô ấy.”

“Tại sao tôi phải làm bạn trai cô ấy?”

Cô lập tức ngơ ngác nhìn anh như hóa đá tại chỗ: “Chẳng phải anh… Không nỡ mất liên lạc với cô ấy sao?”

Bản thân đã “lợi dụng” cô nên Giang Mạn cũng cảm thấy hơi áy náy. Thấy cô hiểu lầm, anh cố gắng giải thích rõ ràng từng chút trong cơn chóng mặt:

Khi đó, anh và Bạch Giang ngồi cùng bàn. Vì họ có chung sở thích đàn tranh nên hai người dần trở nên thân thiết. Một ngày, Bạch Giang đề nghị hẹn hò. Anh không hiểu “hẹn hò” là gì, Bạch Giang mới bảo: “Anh biết chuyện Bá Nha - Tử Kỳ chứ? Quan hệ như vậy chính là hẹn hò.” Thế là anh đồng ý.

Nhưng toàn bộ tâm trí của anh đều dành cho đàn tranh. Bạch Giang lại muốn anh để ý đến cô ta nhiều hơn, muốn anh nắm tay cô ta, thậm chí hôn nhau, làm những việc mà các cặp đôi khác thường làm.

Nhưng anh hoàn toàn không thể chấp nhận việc bị người khác chạm vào, càng không thể tưởng tượng Bá Nha lại nắm tay hay hôn Tử Kỳ. Cuối cùng hai người chia tay và Bạch Giang chặn anh trên mọi phương thức liên lạc.

Tuy nhiên, kỹ thuật đàn tranh của Bạch Giang không ai sánh kịp. Anh không thể tìm được ai có thể thay thế cô ta trong việc trao đổi và thảo luận về những kỹ thuật chuyên sâu nên mới xảy ra chuyện anh thêm cô làm bạn bè.

Ban đầu, Bạch Giang biết anh chỉ vì đàn tranh nên không để tâm. Sau này, khi cô ta có bạn trai mới, hai người mới có thể nói chuyện đôi chút.

Giang Mạn không hề ghen tuông, ngược lại còn chân thành nói: “Thật sự phải cảm ơn bạn trai cô ấy. Nếu không có cậu ấy thì tôi đã không còn giữ được liên lạc với cô ấy rồi.”

Câu nói đó với Lộ Nhu thật khó diễn tả cảm giác: “Có người nói tôi giống như một hòa thượng.” Giang Mạn cười nhẹ nhàng, hiền dịu: “Tôi không hứng thú với những chuyện nam nữ.”

Anh nghiêng đầu, đưa tay chạm vào một mô hình đàn tranh nhỏ đặt trên tủ cạnh giường, ánh mắt dừng lại đó một cách sâu lắng: “Cuộc đời tôi là của nó.”

Đột nhiên, một cảm giác lạ khó mà gọi tên bùng lên trong ngực Lộ Nhu. Sự đam mê và chân thành của anh dành cho đàn tranh lại khiến cô cảm thấy anh vô cùng quyến rũ, toát ra một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm một cách khô khan: “Hòa thượng…”

Vậy nên, với anh, buổi biểu diễn đàn tranh là quan trọng nhất. Dù là đi cùng ai cũng không quan trọng. Ai đó chỉ là một cái bóng, anh không bận tâm, cũng chẳng để ý liệu sự hiện diện của mình có khiến người ấy nuôi hy vọng hay không.

Lúc này, cô lại có một ý nghĩ đầy bệnh hoạn: thà rằng anh là kẻ đa tình, trăng hoa ong bướm.

Hiệu lực của thuốc dần ngấm, anh có chút mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại và nói: “Được người khác thích thật là phiền phức.”

Anh liếc sang cô bằng ánh mắt sâu lắng rồi cười nhạt: “May mà em không thích tôi.”

“Đúng vậy, em vốn dĩ không thích anh.” Cô vội vàng đáp lời.

Quay lưng lại, cô muốn chuyển chủ đề nên nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nghe nói buổi dạ hội tốt nghiệp năm thứ tư sẽ có khiêu vũ. Em chưa từng nhảy điệu nào cả. Không biết có phải ai cũng phải tham gia hay không…”

Thật lâu, không có tiếng trả lời.

Cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía anh.

Hóa ra Giang Mạn đã ngủ mất rồi. Cô đứng đó một lúc rồi bước chậm rãi về phía anh.

Sau đó, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên mép giường, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ và đôi tay đặt trên chăn.

Xương ngón tay anh rõ ràng, đầu ngón tay hồng nhạt. Cô kinh ngạc, làm sao lại có người mà đến cả đôi tay cũng hồng, lại hồng một cách lạnh lùng kiêu sa, đầy khí chất cao quý như thế.

Cô đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngón trỏ của anh thật cẩn thận, sợ rằng sẽ làm tổn thương anh.

Chỉ vậy thôi, ánh mắt cô dần trượt lên, từng chút một để nhìn ngắm khuôn mặt anh vì giấc ngủ mà càng thêm dịu dàng, ấm áp.

Anh biểu hiện sự ấm áp ấy một cách hoàn toàn tự nhiên, không pha chút lãng mạn hay du͙© vọиɠ nào. Anh giống như Đường Tăng, như một vị Phật với lòng từ bi, ôn hòa nhưng vô tình. Anh như một chiếc hộp kín, chỉ có thể mở ra bằng một sức mạnh chí mạng.

Ánh mắt Lộ Nhu dừng lại thật lâu trên đôi môi khẽ mím của anh.

Chỗ đó, nhìn, nhìn mãi, cô bỗng nhiên càng lúc càng hoảng loạn.

Bởi vì một cảm giác quen thuộc từ từ lan rộng trong đầu cho đến khi ký ức đêm đó ùa về và hồi sinh trong thùy thái dương, cô đã ôm miệng, gào thét trong im lặng.

Cô… Với Giang Mạn…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc