Vậy mà người này lại trực tiếp chạy tới nơi khác, muốn đưa cô về thành phố Lâm để đăng ký kết hôn sao?!
Tim cô bất giác đập nhanh hơn, cảm phục trước hành động của anh, vừa thấy buồn cười lại vừa thấy ngọt ngào: "Sao anh lại vội vàng như vậy chứ..."
Đoạn Chước ôm cô, hôn lên đỉ nh đầu cô, trầm giọng nói:
"Anh vừa thấy mật khẩu mà em đã viết trong sách của anh."
Cô chợt giật mình.
"Sau đó, tối hôm qua, anh đã về nhà, đọc nhật ký của em."
Vậy mà anh đã nhìn thấy...
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tri Miên cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn vào mắt anh, ai ngờ, cằm lại bị nâng lên, cô buộc phải ngước mắt lên, đối diện ánh nhìn của anh, người đàn ông cười cà lơ phất phơ: "Ngại ngùng cái gì? Người em yêu thầm chính là ông xã em, cũng có phải người đàn ông nào khác đâu."
Ông xã cái gì chứ… Bọn họ còn chưa đăng ký kết hôn đâu.
Cô ngượng ngùng: "Anh không được cười em..."
Khi đó cô còn nhỏ, tâm trạng thiếu nữ yêu thầm có chút ngây thơ, bây giờ nhớ lại, một số nội dung trong cuốn nhật ký thật sự rất trẻ con.
Đoạn Chước cười. "Sao anh có thể chê cười em chứ?"
Cô mím môi. "Vậy sau khi xem xong, anh cảm thấy thế nào?"
Đoạn Chước dùng lòng ngón tay xoa xoa cằm cô, nhìn cô chăm chú: "Bé con, anh rất vui khi được em thích."
Tình yêu thầm kín và ngây ngô của cô gái nhỏ, khiến anh quay đầu nhìn lại, cảm thấy tình yêu thật tốt đẹp, và có lẽ, tình yêu đã bén rễ từ lúc đó.
Anh yêu cô hiện tại, cũng yêu cô đã âm thầm thích anh lúc trước.
Tri Miên mỉm cười: "Lúc trước, khi chia tay, em hối hận vì đã thích anh, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em khi tức giận. Bây giờ nghĩ lại, dù chúng ta có chia tay, thì nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em, vẫn quan tâ m đến anh."
Rất nhiều cảm xúc không thể kiểm soát được bằng lý trí, có lẽ là số phận đã an bài, khiến họ bị ràng buộc cả đời bên nhau.
Người đàn ông xoa gáy cô. "Cho nên, kết hôn với anh được không? Về sau, để anh yêu em nhiều hơn, bù đắp lại tất cả tình yêu mà trước kia em dành cho anh."
Vốn dĩ, anh còn nghĩ, chuyện đăng ký kết hôn cứ chờ một chút, để hai ngày sau cũng không vội, nhưng đêm qua, sau khi đọc xong nhật ký, trong lòng lập tức nóng nảy, không muốn đợi dù chỉ một ngày.
Sợ cô không muốn trở về, nên anh đã đích thân đến đây, đưa cô về.
Tri Miên nghe vậy, trái tim ấm áp, khuôn mặt bừng sáng. "Được."
Cô lại không nhịn được mà trêu chọc: "Sao gần đây cứ cảm thấy người nào đó hay nói lời ngon tiếng ngọt vậy ta?"
Anh cười. "Không phải em thích nghe sao? Vậy sau này anh sẽ nói nhiều hơn một chút, cũng sẽ bù đắp cho cả trước đây nữa."
Tri Miên mỉm cười.
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, người đàn ông nói: "Đi thôi, chúng ta ra sân bay, anh đã mua vé rồi, bây giờ đi là kịp."
"Dạ."
Sau khi cả hai đi ra ngoài, Tri Miên nói: "Vậy để em về phòng lấy chút đồ, nhưng mà ngày mai em lại phải quay lại gấp..."
Bớt thời gian để đi đăng ký kết hôn, đúng là không dễ dàng gì.
"Không sao cả, anh có thể nói với đạo diễn một tiếng, cho em về muộn một ngày."
"Như vậy không tốt lắm đâu..."
"Không sao cả, không thành vấn đề."
Sau khi rời khỏi khách sạn, đi ra ngoài, Trình Lập đã đợi ở đây, đi đến sân bay.
...
Hai giờ sau, khi máy bay hạ cánh thuận lợi xuống thành phố Lâm, thì đã là buổi chiều.
Tri Miên không thích ăn cơm trên máy bay, nên bữa trưa cô cũng không ăn nhiều. Bởi vậy, bọn họ đến trung tâm mua sắm trước, Đoạn Chước đưa cô đi ăn chút gì đó, dù sao thì đến 5 giờ chiều Cục Dân Chính mới tan làm, tạm thời không vội.
Hai người dùng bữa đơn giản trong trung tâm mua sắm, sau khi ăn xong, bước ra khỏi nhà hàng, đi đến cửa thang máy, họ tình cờ đi ngang qua quầy đồ ngọt của McDonald.
Tri Miên nhìn thấy kem ốc quế ra hương vị mới, mắt sáng lên, thèm ăn món tráng miệng sau bữa ăn: "Em muốn ăn một cái."
Người đàn ông từ chối: "Không được, kỳ dâu của em sắp đến rồi."
"Em chỉ ăn một cái thôi, chắc chắn là không sao đâu."
"Không được."
"Vậy em mua cho anh được không? Rồi anh cho em l iếm một hai miếng..."
Đoạn Chước cong môi. "Không cần, anh không ăn."
Tri Miên tức giận, trực tiếp ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. "Nếu anh không mua, thì em sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh đâu."
Đoạn Chước cười khẽ một tiếng: "Dùng cái này để uy hiếp anh sao?"
Tri Miên hừ nhẹ, hất cằm, không muốn để ý đến anh.
Người đàn ông nhìn cô hai giây, li ếm chiếc răng hàm sau, cười, sau đó đưa tay lên búng trán cô, xoay người rời đi.
Tri Miên nhìn thấy anh đang đi về phía quầy đồ ngọt, không khỏi cong môi.
Tri Miên ngồi đó đợi, nhưng cách đó không xa, đối diện với quầy đồ ngọt, mấy cô gái ở cửa quán trà sữa, nhìn về phía Tri Miên, dùng điện thoại quay chụp, rồi kích động nói nhỏ: "Là Fire và bạn gái sao??!"
"Hình như là vậy! ĐÚng đấy! Vừa rồi tớ nhìn thấy mặt Fire!"
"Bạn gái anh ấy xinh thật đó..."
"Bạn gái anh là một họa sĩ! Trước đây tớ đã từng đọc truyện tranh của cô ấy rồi!"
Bên kia, Đoạn Chước mua kem ốc quế trở về, Tri Miên nhìn thấy anh, hưng phấn đứng lên, lon ton chạy tới trước mặt anh. "Đoạn Chước ——"
Anh cười nhạt. "Không phải vừa rồi không muốn để ý đến anh sao?"
Cô cười: "Em chỉ nói đùa thôi."
Cô vươn tay muốn lấy cây kem ốc quế trong tay anh, nhưng anh không cho, khóe miệng cong lên: "Lấy cái gì? Đây là anh tự mua cho mình."
"..."
Người này chỉ biết bắt nạt cô!
"Em muốn ăn..."
Mắt cô trông mong, giống như một đứa trẻ, người đàn ông không nhịn được cười, cuối cùng đưa cây kem cho cô, sau đó ôm cô vào lòng. "Cả ngày cứ như cô ngốc thôi."
Tri Miên không có tâm trạng để dỗi anh, li ếm kem ốc quế, đôi mắt cong như vầng trăng non.
"Vị này rất ngon."
Cô đang ăn, thì đột nhiên, Đoạn Chước hôn xuống, đầu lưỡi li ếm môi cô, sau đó buông ra.
Trái tim cô loạn nhịp, đối diện ánh mắt cưng chiều không hề che giấu của người đàn ông, nụ cười càng ngọt ngào hơn.
Gần đến giờ, hai người đến Cục Dân Chính.
Trên đường đi, Tri Miên liếc nhìn lịch ngày hôm nay, nói đùa. "Cảm giác như vậy cũng quá tùy tiện rồi, sao anh không chọn một ngày đặc biệt chứ?"
Người đàn ông nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần hôm nay chúng ta lấy được giấy chứng nhận kết hôn, thì hôm nay sẽ là ngày đặc biệt nhất."
Cũng đúng...
Họ không để ý đến ngày hoàng đạo, chỉ cần ở bên anh, thì mỗi ngày đều là ngày lành.
Tới Cục Dân Chính, chiều nay không có nhiều người, nên không cần xếp hàng.
Khi điền vào "Tờ khai đăng ký kết hôn", trước khi Tri Miên ký tên vào cột cuối cùng, cô lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn Đoạn Chước, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ lướt qua.
Từ lần gặp đầu tiên, đến khi về chung một nhà, rồi trở thành người yêu, suốt quá trình này, họ đã trải qua đủ mọi thăng trầm, từng chia tay, từng cãi vã, từng khóc lóc thảm thiết, nhưng cuối cùng, khi mọi chuyện đều đã qua, bọn họ vẫn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
Sống chung chăn, chết chung mộ, cuối cùng cũng có được người như ý.
...
Họ bước ra từ Cục Dân Chính, cầm hai cuốn sổ đỏ tươi trên tay.
Tri Miên xoa xoa giấy chứng nhận kết hôn, vui vẻ ra mặt, quay đầu hỏi anh: "Thế nào, có vui không?"
Trong mắt Đoạn Chước hiện lên ý cười, anh ôm cô vào lòng. "Ừm, bây giờ người nào đó đã đường đường chính chính trở thành bà Đoạn rồi."
Mắt Tri Miên sáng như sao: "Vậy thì ông Đoạn, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn."
"Đổi lại đi, gọi ông xã dễ nghe hơn."
Hai má Tri Miên nóng lên. "Anh chỉ muốn nghe cái này..."
"Không sao cả, em cứ giữ lại đi." Anh cong môi, cúi đầu ở bên tai cô nói. "Buổi tối rồi gọi."
Mặt Tri Miên càng nóng hơn.
Trời đã sẩm tối, hai người đi tới Bentley, Trình Lập nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của họ, hưng phấn nói: "Chúc mừng anh Chước, chúc mừng cô Tri, chúc hai người trăm năm hạnh phúc... ngọt ngào hết đời!"
Trình Lập dõi theo cả chặng đường mà họ đã đi, cảm thán hai người đến với nhau đúng là không dễ dàng, nhưng may mắn là, cuối cùng thì người có tình đều sẽ đến với nhau.
Tri Miên và Đoạn Chước đều cười, Tri Miên quay lại nhìn người đàn ông, cười nói. "Bình thường anh Trình Lập phải làm việc rất vất vả, cần phải thưởng cho anh ấy nhiều một chút."
Đoạn Chước nhướng mày, lúc này tâm trạng đang vui vẻ, thấy vợ nói gì cũng đúng: "Được, đến Tết sẽ cho cậu nghỉ phép nhiều hơn, rồi tăng tiền thưởng cho cậu nữa."
Trình Lập lập tức vui vẻ: "Cảm ơn anh Chước!"
Sau khi lên xe, Tri Miên kinh ngạc nhìn nơi xe đi tới: "Chúng ta không về nhà sao?"
"Đã sắp xếp rồi, tối nay chúng ta sẽ ở bên ngoài."
Trong lòng Tri Miên tràn đầy suy nghĩ, không ngờ anh còn sắp xếp trước.
Hôm nay tới thành phố F tìm cô, người này nhất định phải thành công đúng không?
Trên đường đi, Đoạn Chước lấy điện thoại ra, nói tin tức đã đăng ký kết hôn với ba mẹ và Trang Gia Vinh, Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan cực kỳ vui, dặn dò hai người rất nhiều.
Hiện giờ, xem như đã thực sự bước vào cung điện của hôn nhân, không chỉ là đơn thuần yêu đương như trước nữa, mà cần phải xây đắp hôn nhân cho tốt.
Cúp điện thoại, Tri Miên dựa vào vai Đoạn Chước, nghĩ đến chuyện khác.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh thấy cô im lặng.
Tri Miên mím môi, nhẹ nhàng nói: "Nếu ba mẹ em còn sống thì tốt rồi, em cũng có thể gọi điện cho họ."
Đoạn Chước nghe vậy, tim đau nhói, hôn lên trán cô: "Không sao cả, nhất định là họ ở trên trời cũng đã thấy được."
Dù cô gái nhỏ không có người thân bên cạnh, nhưng từ nay về sau, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, mãi mãi bảo vệ cô, cưng chiều cô.
Tri Miên gật đầu.
Cô nghĩ thầm, nếu ba mẹ cô còn sống, khi nhìn thấy Đoạn Chước, nhất định sẽ rất thích.
Rốt cuộc thì, cô cũng thích anh như vậy.
—----
Buổi tối, màn đêm buông xuống, một vầng trăng sáng vằng vặc đã sớm treo trên bầu trời.
Đoạn Chước đưa Tri Miên đến bến tàu, anh thuê một chiếc du thuyền sang trọng, đêm nay, bọn họ sẽ qua đêm trên du thuyền.
Lên du thuyền, Tri Miên thấy bên trên đã được sắp xếp xong xuôi, bày rất nhiều hoa và đèn, rất lãng mạn.
Du thuyền chạy về phía trước, Tri Miên bước tới boong tàu, gió chậm rãi thổi vào mặt, vén mái tóc dài và làn váy cô lên, Đoạn Chước đứng một bên, ôm lấy cô.
Anh trầm giọng hỏi: "Thích không?"
"Sao anh lại tổ chức long trọng như vậy..."
"Chẳng lẽ hôm nay không nên làm long trọng chút sao?"
Tri Miên mỉm cười, kiễng chân lên, chủ động chiếm lấy môi anh, ngay sau đó đã bị người đàn ông chiếm thế chủ động.
Cô dựa vào lan can boong tàu, bị hôn sâu, Đoạn Chước từ từ chiếm đoạt hơi thở của cô, hòa tan cô trong ngực mình, Tri Miên giơ tay ôm lấy cổ anh, hoàn toàn dâng bản thân lên, nhận lấy tình yêu vô biên của anh.
Khi nụ hôn dừng lại, hai trán áp vào nhau, ánh mắt Đoạn Chước sáng ngời, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay xoa nhẹ hai má cô, giọng nói khàn khàn: "Muốn đi thẳng đến bước cuối cùng của đêm nay."
Tri Miên nóng bừng cả mặt, nhẹ giọng mắng vài câu.
Cuối cùng, Đoạn Chước vẫn buông cô ra, đưa cô đến nhà hàng trước.
Đêm nay, có một đầu bếp năm sao trên du thuyền, đã chuẩn bị đồ Tây tinh xảo cho họ.
Trên chiếc khăn trải bàn trắng, những ngọn nến lung linh, bó hoa hồng rực rỡ ướt sương, tiếng nhạc cổ điển bên tai, nhẹ nhàng thư thái.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước khi ăn cơm, điện thoại di của Tri Miên thông báo tin nhắn của Đồng Nhiễm: [Tiểu Cửu! Cậu mau vào Weibo đi! Cậu và Fire đã bị chụp lại rồi!!!]
Tri Miên sững sờ một chút, nhấp vào WeChat, lập tức nhìn thấy khu EA, GYB, truyện tranh và những nơi khác đều là một chủ đề có liên quan đến họ —--- một số cư dân mạng đã chụp ảnh Tri Miên và Đoạn Chước trong trung tâm thương mại buổi chiều. Trong ảnh, cô đang cầm kem, mà Đoạn Chước thì ôm hôn cô.
Bình luận bên dưới đều phát cuồng hết cả lên:
[Trời ạ!! Ngọt ngào quá!!! Lần đầu tiên tôi thấy Fire dịu dàng cưng chiều như vậy. Đây có còn là Fire điên cuồng giết người khi thi đấu không!]
[Đây là bộ dáng khi anh trai yêu sao? Hu hu hu, tôi hâm mộ, tôi rất chua, tôi thực sự rất chua!!]
[Nụ hôn này quắn quéo chất mất! Fire yêu bạn gái quá đi mất ~~]
[Tình yêu của trai xinh gái đẹp, quá tuyệt vời, tôi thấy xứng đôi ghê!]
[Họa sĩ Nhất Mục Tri Thu!! Cô ấy vẽ tranh tuyệt đẹp luôn! Khuôn mặt cũng xinh đẹp tuyệt vời! Yêu yêu ~]
[Một người là tuyển thủ EA, một người họa sĩ, hai người này hóa ra là một đôi, khoe ân ái qua màn ảnh luôn ~]
[Tôi là fan nữ của Fire! Nhưng tôi giận cả hai người họ! Vì sao hai người lại khiêm tốn như vậy chứ, không thể chủ động đăng chuyện tình ngọt ngào lên mỗi ngày sao!]
[Khi nào kết hôn vậy? Tôi sẽ chuyển đến đóng cọc ở Cục Dân Chính luôn a a a a.]
Tri Miên nhìn bình luận, sắc mặt đỏ bừng, Đoạn Chước nhận lấy điện thoại, sau khi đọc xong, ý cười càng sâu hơn: "Bọn họ không cần đến đóng cọc ở Cục Dân Chính, chúng ta đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi."
Tri Miên ngượng ngùng nói: "Đoạn Chước, em nghĩ chúng ta vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn..."
Anh nhướng mày. "Không sao cả, bọn họ chụp thêm vài lần nữa, sau này sẽ quen thôi."
"..."
Cô biết ngay là anh rất vui lòng mà khoe khoang như vậy mà.
Nhưng bây giờ, cô cũng rất ưu tú mà đứng bên cạnh anh, nhìn thấy nhiều người chúc phúc như vậy, Tri Miên thực sự rất hạnh phúc.
Dùng bữa tối xong, cả hai đi ra boong tàu, ngồi trên băng ghế dài, ngắm sao đầy bầu trời, mà những gợn sóng bên bờ sông, đang liên tục nối đuôi nhau.
Tri Miên nhàn nhã dựa vào vai người đàn ông, hai người tán gẫu hồi lâu, màn đêm dần dần sâu hơn.
Cuối cùng, cô quay đầu lại, nhìn thấy anh đang cúi đầu cầm điện thoại. "Anh đang làm gì vậy?"
"Không làm gì."
Tri Miên khó hiểu, Đoạn Chước liếc nhìn thời gian trên điện thoại. "Đã gần mười giờ rồi."
"Làm sao vậy?"
"Anh đi vào làm chút chuyện, em cứ đợi bên ngoài đi."
"Được..."
Tri Miên không biết anh sẽ làm gì, sau khi anh rời đi, cô đứng dậy, thong thả đi tới trước boong, nhìn cảnh những tòa nhà cao tầng bên bờ sông về đêm, trong lòng rất thoải mái và vui vẻ.
Cho đến vài phút sau, “bùm” một tiếng, cách đó không xa, mấy đóa pháo hoa đang nổ trên bầu trời.
Những bông pháo rực rỡ như ánh sáng, nở rộ trên bầu trời đen nhánh đầy sao.
Tri Miên thích nhất là pháo hoa, nhận ra đây là người đàn ông cố ý sắp xếp, cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Chước đang đi về phía mình, không khỏi cong môi. "Đây là anh chuẩn bị sao?"
"Ừm."
Đêm giao thừa năm đó, ngắm pháo hoa ở trên du thuyền, anh vẫn luôn nợ cô.
Mà bây giờ, cuối cùng anh cũng đã trả lại cho cô.
Đoạn Chước bước đến bên cạnh, ôm lấy cô, Tri Miên ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo như nước phản chiếu ánh sáng của pháo hoa.
Cô đã ngắm rất nhiều pháo hoa, nhưng hôm nay là màn đẹp nhất mà cô từng thấy.
Tri Miên quay lại, nhìn người đàn ông cười: "Đoạn Chước, em rất yêu anh."
Anh xoa đầu cô, cười. "Ừ."
Tri Miên nắm nhẹ cổ áo anh, bất mãn đáp lại. "Sao chỉ ừ thôi... anh không có gì muốn nói sao?"
"Em xem Weibo của anh đi."
"Hả?"
Anh nhẹ giọng nói: "Lời muốn nói, anh vừa nói với em rồi."
Tri Miên ngơ ngác lấy điện thoại ra, nhấp vào Weibo, vào trang chủ của anh, thấy một bài viết đã được anh ghim trên Weibo, đăng cách đây 5 phút:
[Cả đời này, anh đã hôn qua, một cái là súng, một người là em. Cái trước là mộng tưởng, người sau là tín ngưỡng. @Nhất Mục Tri Thu]
Cô, chính là tín ngưỡng duy nhất trong cuộc đời anh.