Tri Miên nghe xong, lập tức sửng sốt, sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Anh nói dối, nhất định là em không có nói như vậy..."
Đoạn Chước cười, ôm cô gái nhỏ chặt hơn nữa, hơi thở lưu luyến bên tai cô: "Cục cưng, đã nói rồi là không được đổi ý."
Tri Miên không biết những gì anh nói có phải là thật hay không, sợ đến mức nhanh chóng phủ nhận: "Đó là do em uống say, không tính..."
Nào có ai coi lời của người say là sự thật đâu.
Người đàn ông cười nhẹ hai tiếng, xoa đầu cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Nếu là thật, vậy thì em có muốn cùng anh đến Cục Dân Chính không?"
Trái tim Tri Miên loạn nhịp, sau đó quay lại, giọng nói rầu rĩ. "Làm gì có ai hỏi tùy tiện như vậy chứ."
Đây cũng xem như hỏi cô là có muốn kết hôn với anh không sao?
Nhưng thế này thì quá qua loa rồi...
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Không lãng mạn, cũng không hoành tráng, giống như đang nói đùa vậy.
Đương nhiên là cô muốn cùng Đoạn Chước trải qua phần đời còn lại, nhưng cô cũng mong chờ sự lãng mạn như những cô gái bình thường, sao lại không hy vọng những lời như vậy được hỏi trong một trường hợp ấm áp lãng mạn hoặc trang trọng chứ. Hỏi như vậy, cô không muốn tùy tiện đồng ý đâu.
Hơn nữa, cô cũng không biết, lời này của anh có mấy phần là nghiêm túc. Anh muốn kết hôn sớm như vậy sao? Không phải anh nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu sao? Có lẽ là anh không muốn sớm như vậy đâu.
"Đang nghĩ gì đó?"
Cơ thể ấm áp của người đàn ông lại đến gần.
“Không có gì.” Tri Miên đẩy anh ra, ngồi dậy. "Em muốn rời giường rồi.”
Cô thấy kỳ dâu của mình đến hẹn lại lên, nghĩ đến mấy đêm cô đến Hà Lan tìm Đoạn Chước, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không bị lật xe vào kỳ an toàn.
Sau khi xử lý xong, cô bước tới bồn rửa mặt để rửa mặt, cửa phòng tắm được mở ra, Đoạn Chước bước vào.
Tri Miên đánh răng súc miệng xong, mái tóc dài sau tai vô tình xõa xuống, cô vừa định đưa tay ra vén gọn, thì tóc lại đột nhiên được túm lại nhẹ nhàng, cô nhìn lên thì thấy người đàn ông đứng phía sau, giúp cô giữ tóc.
Không ngờ anh lại tỉ mỉ như vậy.
Tri Miên rửa mặt xong liền xoay người, ôm eo anh, kiễng chân lên, mổ mặt anh một cái, nở nụ cười tinh quái: "Anh xem đi, trên mặt anh có bọt kìa."
Đoạn Chước cong môi, ôm lấy cô, cúi mặt xuống muốn hôn lại cô, Tri Miên cười muốn trốn, nhưng lại bị anh giữ chặt.
"Đoạn Chước, em sai rồi..."
Người đàn ông giữ gáy cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rực lửa: "Mới sáng ra mà đã nghịch ngợm như vậy."
Anh đến gần, Tri Miên không khỏi ngả người ra sau, dựa lưng vào bồn rửa mặt, chống tay tay lên trước ngực anh.
Cô nhìn anh, vài giây say, cảm nhận được điều gì đó, cô ngước mắt lên, đối diện nụ cười xấu xa trên khuôn mặt anh, khuôn mặt đỏ như quả cà chua: "Anh đừng..."
“Đừng làm gì?” Giọng anh trầm xuống.
Cô khẽ cắn môi. "Anh bỏ ra..."
Đoạn Chước cười nhẹ một tiếng. "Không phải em thích cái này nhất sao?"
Mặt Tri Miên lập tức đỏ lên, nhớ tới rất nhiều đêm, cô đều được nơi này chăm sóc, vừa thẹn vừa bực. "Ai thích!"
Đoạn Chước cúi người cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Ừm, là nó thích em."
Nhiệt độ trên mặt Tri Miên tăng lên, nhanh chóng nói ra một chuyện: "Kỳ dâu của em vừa tới."
Sắc mặt Đoạn Chước hơi ngưng lại.
Tri Miên không nhịn được cười, như thể đã cầm được kim bài miễn tử, đẩy anh ra, hừ nhẹ một tiếng. "Dạo này anh nhớ chú ý chút."
Giữa mày người đàn ông ủ dột: "Sẽ bị mấy ngày?"
"Không biết, sao em có thể tính chuẩn được."
"..."
Tri Miên vui vẻ mà rửa mặt xong, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Một lúc sau, hai người làm chuẩn bị xong, cùng nhau xuống lầu ăn sáng, Đoạn Chước nói: "Em vào nhà ăn ngồi đi, anh làm cho."
"Vì sao?"
"Không phải mỗi lần tới tháng là em đều cảm thấy khó chịu sao? Em cứ nghỉ ngơi đi."
Tri Miên không ngờ anh lại coi trọng như vậy, nhướng mày: "Được, vậy em sẽ chờ."
Vừa định rời đi, cô liền nghe thấy điện thoại của Đoạn Chước vang lên, cầm lên thì thấy là Gia Cát Vũ.
Ánh mắt Tri Miên sáng lên, không đi, Đoạn Chước nhấc máy: "Alo."
Giọng nói bên kia hơi trầm xuống: "Ừm."
Ống tay áo Đoạn Chước bị kéo, liếc mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của cô nhóc hóng hớt bên cạnh, lập tức hiểu ý cô, mở loa ngoài, nhàn nhạt hỏi đầu dây bên kia: "Tối hôm qua sau đó thế nào?"
"Anh và Khổng Tư... sáng nay đã chia tay."
Tri Miên:?! Tình hình này là thế nào!
Đoạn Chước: "Tại sao?"
"Không vì sao cả, người ta không muốn ở bên cạnh anh nữa." Gia Cát Vũ cười cười, im lặng một lúc lâu. "Anh cũng không muốn làm chậm trễ người khác, không sao cả."
Tri Miên choáng váng.
Cô cho rằng tối hôm qua Gia Cát Vũ đến, thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Đoạn Chước hơi nhăn mặt: "Anh thật sự muốn chia tay với cô ấy sao?"
"Người ta đã muốn thế, anh cũng không còn cách nào nữa. Không phải anh nổi tiếng là lãng tử đào hoa sao, nếu thật sự bị một người phụ nữ giữ chặt, vậy thì còn gì là lãng tử nữa?"
"..."
Trò chuyện vài câu, cuối cùng Gia Cát Vũ nói là có việc, cúp máy trước.
Tri Miên cau mày: "Anh Gia Cát và chị Tư Tư sao lại như vậy chứ... Em cảm thấy rõ ràng hai người họ đều thích nhau mà? Tại sao lại chia tay."
Đoạn Chước ôm vai Tri Miên, đi tới nhà ăn. "Chuyện tình của người khác, chúng ta nhìn không ra."
Tri Miên cảm thán, trong lúc nhất thời cũng thấy đau đầu. "Để khi nào có thời gian thì em sẽ đi tìm chị Tư Tư, hỏi xem chị ấy nghĩ gì."
Đoạn Chước cười nhẹ: "Em đúng là quan tâm mà."
"Em không muốn hai người họ bỏ lỡ nhau mà."
Đoạn Chước dựa vào bàn ăn bên cạnh, nắm tay cô, nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Lúc trước, chúng ta cũng suýt chút thì bỏ lỡ nhau."
Trái tim Tri Miên run lên, cô mỉm cười: "Cũng may, cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau. Anh phải trân trọng em đấy, một người bạn gái dễ thương như vậy không dễ tìm đâu."
Đoạn Chước cười. "Ừm, anh nhất định sẽ quý trọng."
—-----
Buổi sáng, Đoạn Chước sợ Tri Miên đau bụng kinh, nên đã nấu một bát nước đường đỏ táo đỏ cho cô.
Bận rộn xong, buổi sáng anh có việc, nên phải đến câu lạc bộ một chuyến.
Đến câu lạc bộ, anh đi gặp giám đốc câu lạc bộ để nói chút chuyện, bận xong lại trở về văn phòng.
Trong phòng làm việc, Trình Lập mang đến mấy hợp đồng đại diện, để Đoạn Chước xem qua. Một lúc sau, có người gõ cửa bước vào, chính là Tư Mã Thành.
“Sáng nay cậu đến đây sao?” Tư Mã Thành ngạc nhiên, anh ấy cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng nói mới đi vào.
"Ừm."
Tư Mã Thành ngồi ở trên sofa. "Được, cậu cứ làm việc trước đi."
Sau khi Đoạn Chước ký văn kiện xong, Trình Lập đi ra ngoài, anh đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống, nhìn Tư Mã Thành: "Có chuyện gì sao?"
"Sáng nay cậu đã biết chuyện của Gia Cát rồi đúng không? Cậu ấy đã chia tay với Khổng Tư."
"Biết."
Tư Mã Thành thở dài. "Tên này đang nghĩ cái gì vậy? Anh còn chưa có bạn gái đây này, cậu ấy có nhiều bạn gái như vậy, mà còn không biết quý trọng."
“Nhưng lần này, lại là Khổng Tư muốn chia tay, vậy mà có một ngày lãng tử tình trường bị đá nha.” Tư Mã Thành cười. "Anh nghĩ cậu ta đang giả vờ thoải mái thôi, xem xem cậu ta sẽ giả vờ được bao lâu, bộ dáng mạnh miệng giống cậu lúc trước như đúc. Đến lúc đó, anh sẽ dùng cậu làm ví dụ tiêu biểu, để cậu ta nhanh chóng tỉnh ngộ."
Tư Mã Thành cười xua tay: "Đừng nói đến cậu ta, mấy ngày nay cậu và Tiểu Tửu thế nào rồi? Cậu đoạt được chức vô địch thế giới, rốt cuộc cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi, sao không dẫn cô ấy ra ngoài chơi một chút?"
Đoạn Chước dựa vào sofa. "Có chuyện muốn anh giúp em một chút."
"Chuyện gì?"
"Em định cầu hôn tc."
"Cầu hôn?!" Tư Mã Thành lập tức ngồi thẳng người. "Ố là la, cậu được nha! Cuối cùng cũng đến bước cầu hôn rồi!"
Khóe mắt người đàn ông hiện lên ý cười. "Có muộn quá không?"
"Thực ra cũng không muộn. Tiểu Tửu vừa mới tốt nghiệp, mà từ lúc cậu và cô ấy quay lại với nhau, cũng chỉ mới non nửa năm đúng không? Nhìn cậu hiện tại trông rất sốt ruột nha."
Trước giờ, Đoạn Chước chưa bao giờ vội vàng, cũng hiếm khi nghĩ đến thời gian cụ thể, nhưng từ khi quay lại đến nay, cảm giác muốn đưa cô gái nhỏ vào cùng sổ hộ khẩu với mình càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh muốn cưới cô, không muốn chậm trễ thời gian nữa.
Hơn nữa, sau nhiều lần dò hỏi, anh biết cô gái nhỏ cũng bằng lòng, chỉ là cô thích lãng mạn và bất ngờ. Anh nghĩ nghĩ, định lên kế hoạch cầu hôn cô thật lãng mạn, để cô không hề tiếc nuối mà đồng ý.
"Vậy cậu định làm gì?"
"Em định đưa cô ấy ra ngoài chơi, sắp xếp một khung cảnh thật đẹp, rồi cầu hôn cô ấy. Cho nên, đến lúc đó, anh phải bay qua đó, giúp em sắp xếp trước."
"Được, người anh em, anh nhất định sẽ giúp cậu chuyện này. Đến lúc đó, cậu muốn anh làm gì, thì anh đều sẽ cố gắng phối hợp."
...
Một lúc sau, sau khi Tư Mã Thành rời đi, Đoạn Chước gọi Trình Lập vào, bảo anh ấy thu xếp một chút, hai ngày nữa sẽ đi chọn nhân. Trình Lập nghe xong, hai mắt sáng lên: "Anh Chước, anh định cầu hôn cô Tri sao?"
"Ừ."
Trình Lập gật đầu: "Em sẽ đi thu xếp ngay lập tức."
—-----
Buổi tối, Tri Miên ngồi ở đầu giường xem phim truyền hình, một lúc sau, Đoạn Chước từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tri Miên đang xem phim thì được anh ôm vào lòng, cô nói. "Anh chờ đã, phim sắp kết thúc rồi."
"Ừm."
Đoạn Chước cúi đầu, nhìn điện thoại của cô, nam chính trong phim truyền hình vừa mới cầu hôn nữ chính, ánh mắt anh ngừng lại, sau đó nhìn về phía Tri Miên, cô gái nhỏ đang cười như nữ chính trên màn ảnh.
Anh nói nhẹ. "Cũng khá lãng mạn."
Tri Miên gật đầu như giã tỏi, nói cốt truyện với anh: "Nam chính này rất lãng mạn, chuẩn bị cho nữ chính..."
Đoạn Chước nghe xong, cuối cùng khẽ hừ nhẹ, Tri Miên hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Có thế này mà cô gái nhỏ đã thấy lãng mạn sao?
So với ý tưởng của anh, thì cũng chả là cái thá gì cả.
Tri Miên phớt lờ anh, tiếp tục xem phim truyền hình, sau khi xem xong cảnh cuối cùng, điện thoại của cô lập tức bị lấy mất.
Đoạn Chước khóa màn hình, đặt lên đầu giường, sau đó lại nghiêng người, kéo cô vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Tri Miên run lên: "Anh đừng quên, em vẫn đang đến tháng đấy..."
Cằm của cô bị nhéo lên, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, kèm theo giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Không sao, anh chỉ hôn em thôi."
Cuối cùng.
Tri Miên gối đầu lên vai người đàn ông, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, sau khi Đoạn Chước xác nhận cô đã ngủ, mới chậm rãi rút cánh tay ra, mở ngăn kéo, lấy ra sợi dây đã chuẩn bị sẵn bên trong.
Anh nhẹ nhàng nắm tay trái của cô, sợi dây quấn quanh ngón áp út, thỉnh thoảng lại nhìn Tri Miên, sợ bị cô phát hiện.
Cuối cùng, lấy số đo nhẫn xong, anh cất đồ, nằm xuống một lần nữa.
Ôm lấy cô gái nhỏ một lần nữa, anh nhắm mắt lại.
—-------
Vài ngày sau, Đoạn Chước và Trình Lập đến cửa hàng trang sức để chọn nhẫn.
Cửa hàng trang sức anh chọn là nhãn hiệu trang sức hàng đầu thế giới, bởi vì nhãn hiệu này từng hợp tác với tập đoàn của Trang Gia Vinh, hơn nữa, Đoạn Chước cũng có quan hệ cá nhân với họ, nên sau khi anh đi qua, thì được quản lý cửa hàng dẫn đến phòng khách đặc biệt, bắt đầu chọn lựa.
Ở đây có chút đặc biệt, một số đồ trang sức chỉ được cung cấp cho khách hàng đặc biệt, không giàu cũng sang, thậm chí, có một số món, dù có tiền cũng không thể mua được.
"Anh Đoạn, chiếc nhẫn kim cương này là mẫu mới trong tháng này của chúng tôi, được thiết kế bởi một nhà thiết kế người Đan Mạch, tên là “Tình trong tim”. Chính giữa là kim cương 3,2 cara, bên cạnh được khảm 18 viên kim cương vụn, được cắt theo phương pháp cắt hoa mẫu đơn 88 cánh, kỹ sư chế tác là người đứng đầu trong ngành..."
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới mặt trời, đẹp lạ thường.
Đoạn Chước nhìn vài mẫu, cuối cùng vẫn chọn chiếc "Tình trong tim", sau đó trực tiếp bảo Trình Lập trả tiền.
Nhân viên trong tiệm tính tiền xong, không khỏi thầm cảm thán: "Nếu tớ cũng tìm được một ông chồng mua nhẫn cho mình, rồi cùng mình đi siêu thị mua bắp cải là tốt rồi, được thế thì hạnh phúc phải biết..."
"Ai mà không muốn chứ, tớ cũng hâm mộ ghê..."
Sau khi Đoạn Chước mua nhẫn xong, trở về nhà, lập tức cất vào một ngăn kéo trong phòng quần áo.
Mấy ngày nay, anh đang lên kế hoạch cầu hôn, Gia Cát Vũ nghe nói, cũng muốn giúp, Tư Mã Thành trêu chọc: "Còn đang thất tình, mà cậu còn có tâm trạng giúp người khác chuẩn bị cầu hôn à?"
"Có gì đâu chú, anh em là trên hết, hôn lễ của Tiểu Đoạn và Tiểu Tửu, làm gì có chuyện tớ không giúp đỡ chứ."
Đầu tháng chín, dần dần bước vào thu, Đoạn Chước đã ngầm sắp xếp thời gian, mấy ngày nữa định đưa Tri Miên đi chơi, Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành cần qua đó trước hai ngày để sắp xếp.
Đoạn Chước khá tin tưởng chuyện này, thường tưởng tượng đến cảnh cô gái nhỏ bất ngờ, cảm động, tâm trạng lại không khỏi trở nên sung sướng.
Anh giấu rất kỹ, cô căn bản là không biết rằng anh đang lén chuẩn bị chuyện này.
Đến lúc đó, cô có cảm động rơi nước mắt không?
Chắc là có, rốt cuộc thì cô rất dễ rơi nước mắt.
Nhưng hẳn là cô sẽ cực kỳ vui vẻ, cả đời khó quên.
Buổi tối, trong phòng sách, Đoạn Chước gọi điện thoại cho Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành, nói rất nhiều chuyện liên quan đến ngày mai tới thành phố Giang, một lát sau liền có tiếng gõ cửa vang lên, Đoạn Chước nói được một nửa thì Tri Miên bước vào, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa sổ sát đất.
“Sao vậy?” Anh ngẩn người, rồi đặt điện thoại xuống.
"Không, lấy chút đồ." Cô bước đến sofa, cầm cuốn sách tranh mà cô đặt ở đây hồi chiều, ngước lên, đối diện ánh mắt anh. "Anh đang nói chuyện với ai đó?"
"À... Anh nói với Gia Cát chút chuyện."
Cô gật đầu. "Vậy em ra ngoài trước."
Tri Miên bước ra khỏi phòng, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Đoạn Chước, nhất thời cảm thấy kỳ lại, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Mười giờ, sau khi vẽ xong bản thảo, cô trở về phòng ngủ chính, đúng lúc Đoạn Chước tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra.
Anh xoa đầu cô, cúi đầu hôn cô: "Có mệt không?"
Cô mỉm cười. "Cũng may là em đã vẽ xong bản thảo của tuần này."
"Mấy ngày tới có bận gì không?"
"Không bận gì cả. Sao vậy?"
"Đưa em đi chơi vài ngày."
"Hả?"
"Không phải đã nói là sau khi thi đấu xong sẽ ở bên em sao. Đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài du lịch."
Tri Miên vui vẻ cười. "Đi đâu vậy?"
"Thành phố Giang.” Trong mắt Đoạn Chước hiện lên chút ý cười. "Nghe nói lá phong ở đó rất đẹp.”
Tri Miên vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đoạn Chước. "Được nha, đúng thật là lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi, vậy em có cần lên kế hoạch hành trình không?"
"Không cần, đến lúc đó anh sẽ tìm người sắp xếp."
Tri Miên gật đầu, sau đó cô đi tắm, Đoạn Chước nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của cô gái nhỏ, không khỏi bật cười.
Tri Miên tắm xong, đi ra, lau tóc, màn hình điện thoại cuối giường sáng lên, là cuộc gọi của Lâm Linh, cô bắt máy. "Chị Lâm Linh..."
"Em quên mất ngày chính xác... Hợp đồng kịch truyền thanh kia sao... Được... Để em chụp cho chị xem..."
Cúp máy, Đoạn Chước vẫy tay với cô: "Lại đây, giúp em sấy tóc."
Kỳ dâu tới, gội đầu xong phải sấy khô tóc càng nhanh càng tốt.
"Từ từ, biên tập của em hỏi em chuyện chuyển thể thành kịch truyền thanh, để em đi tìm hợp đồng cái đã."
Tri Miên chạy lon ton đến tủ quần áo, nhưng Đoạn Chước phải đặt máy sấy tóc xuống, lại cầm điện thoại lên, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên giật mình, lập tức đứng dậy đi nhanh vào phòng quần áo.
Tri Miên đi đến phòng quần áo, mở ngăn kéo nơi họ thường cất giữ một số tài liệu quan trọng ra, đột nhiên——
Một hộp nhung đen hiện ra trước mắt.
Hả?
Cái này là cái gì?
Cô tiện tay mở ra, thấy bên trong có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng xinh đẹp.
Khi Đoạn Chước vội vàng chạy vào, thì lập tức nhìn thấy Tri Miên nhìn chiếc nhẫn kim cương, vẻ mặt kinh ngạc.
Trái tim người đàn ông chùng xuống.
Xong rồi, bị phát hiện.
Toàn bộ ngạc nhiên đã biến mất.
Tri Miên khó hiểu, vừa quay đầu lại đã thấy Đoạn Chước bước vào, cầm lấy chiếc hộp, Tri Miên sững sờ: "Đây là..."
Không khí chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Đoạn Chước nhìn cái hộp, mất tự nhiên ho khan một tiếng. "Cái này..."
Dường như Tri Miên đã đoán ra điều gì đó, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
Đoạn Chước nhìn vẻ mặt của cô, nghĩ đến mọi bất ngờ mà anh đã sắp xếp, vài giây sau, anh giả vờ thoải mái mà đưa nhẫn cho cô:
"Đây là chiếc nhẫn mà hai ngày trước, anh và một người bạn đi dạo cửa hàng trang sức thấy được. Anh thấy khá đẹp, nên đã tiện tay mua về, định tặng cho em."
"Hả?"
"Không phải con gái rất thích mấy đồ trang sức như này sao?"
"Coi như là một món quà nhỏ, chúc em..." Đoạn Chước nhanh chóng tìm kiếm ngày lễ quan trọng trong mấy ngày nay trong đầu, cuối cùng nói: "Tháng chín vui vẻ."
"..."
Tri Miên bối rối cầm lấy, Đoạn Chước hỏi: "Em có thích không?"
Cô còn chưa kịp phản ứng lại. "Thích..."
Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu em thích, thì từ nay về sau, mỗi tháng anh sẽ tặng em một chiếc."