Sau khi tỉnh lại, cô lăn lộn trong chiếc chăn mỏng màu xanh quân đội, đối diện với cửa sổ, mí mắt bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào, đưa tay lên che mắt, chậm rãi mở mắt ra.
Sau khi đã quen với ánh sáng, cô liếc nhìn xung quanh ký túc xá, cuối cùng nhìn xuống bên cạnh, thấy Đoạn Chước đã biến mất.
Ơ, anh đi đâu rồi?
Cô chống người ngồi dậy, lấy điện thoại bên giường, nhìn thấy tin nhắn người đàn ông đã gửi cho cô hai giờ trước: [Anh phải tham dự cuộc họp báo, em cứ ở ký túc xá nghỉ ngơi đi, họp xong anh sẽ về với em.]
Hôm nay anh phải tham gia họp báo sao?
Vậy sao hôm qua người này không nói gì chứ, hại cô cứ lôi kéo anh nói chuyện đến muộn như vậy...
Tri Miên dựa vào đầu giường, bấm điện thoại: [Em dậy rồi, anh cứ yên tâm làm việc đi ~]
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Một phút sau, người đàn ông gửi tin nhắn trả lời: [Đang trên đường về, gần đến nơi rồi.]
Tri Miên đáp, sau đó đặt điện thoại xuống mép giường, cảm thấy cánh tay ê ẩm, cử động một cái là thấy toàn thân đau nhức như thể bị xé rách ra làm hai.
Hu hu hu đều tại tên đàn ông thối này!
Người này đã hơn một tháng không chạm vào cô, nhưng sao kỹ năng lại không những không hề sụt giảm, mà còn điêu luyện hơn vậy qwq.
Hơn nữa, người đàn ông vốn có tác phong rất mạnh mẽ, đôi khi sẽ hơi mạnh bạo và thô lỗ, nhưng sẽ không thực sự làm tổn thương cô, chỉ là, cô càng đáng thương xin tha thì anh lại càng “đối xử” tệ hơn.
Nhưng đêm qua là cũng trách cô dung túng anh, đã lâu không gặp anh, nên cô cực kỳ vui vẻ, quên đi sự ngượng ngùng, để mặc anh đòi hỏi.
Tiểu biệt thắng tân hôn, không có gì có thể bộc lộ tình yêu và nỗi nhớ rõ nét hơn chuyện này cả.
Một lúc sau, Tri Miên đứng dậy đi rửa mặt.
Cô đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài cửa.
Vài giây sau, cửa ký túc xá được mở ra.
Đoạn Chước vừa mở cửa, mấy đội viên đứng sau lưng anh lập tức kích động: "Đại ca, anh định giấu người đẹp trong nhà sao! Chị dâu đến đây khi nào vậy?"
"Chị dâu tới đây thăm à! Đại ca sướng thế!"
Tri Miên nghe thấy tiếng người nói chuyện ở cửa, bối rối bước ra khỏi phòng tắm. Ngay sau đó, tất cả những người đang buôn chuyện ở cửa đều nhìn sang cô ——
Cô gái mặc chiếc váy ngủ ren màu hồng nhạt, mái tóc dài đen nhánh như sóng nước, mềm mại xoã tung càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, dưới làn váy là đôi chân dài thẳng tắp, trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng lạ thường, lấm tấm vài giọt nước, trông lại vô cùng gợi cảm.
Chỉ cần đứng ở đó thôi, đã như cảnh đẹp ngày xuân rồi.
Vô cùng động lòng người.
Chỉ là vải váy hơi nhăn, thể hiện điều gì đó, khiến người ta suy nghĩ miên man.
Tri Miên thấy nhiều người đứng ở cửa như vậy, hơi ngẩn người, sau đó, những người ở cửa sau hào hứng nói:
"Chị dâu!"
"Em chào chị dâu!"
Đoạn Chước nhìn thấy dáng vẻ của Tri Miên và ánh mắt của các đội viên nhìn cô, ánh mắt chìm xuống, lập tức đóng cửa lại, chặn tầm mắt của mọi người, nhìn bọn họ, ánh mắt băng giá: "Tất cả trở về hết cho tôi."
Trong ký túc xá, Tri Miên nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo ở cửa dần dần lắng xuống, vài giây sau, cửa lại được mở ra, chỉ còn lại một mình Đoạn Chước.
"Anh đã trở lại rồi..."
Người đàn ông bước vào, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô đến mép giường, anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng.
Tri Miên đặt tay lên vai anh, nhìn vẻ mặt có chút trầm xuống của anh, hỏi: "Sao vậy?"
Đoạn Chước giơ tay ôm lấy gáy cô, đầu lưỡi áp vào hàm ếch, giọng điệu khó chịu: "Em ăn mặc như thế này, vừa rồi đều bị bọn họ nhìn thấy."
Tri Miên bị dụ.c vọng chiếm hữu của anh làm cho bật cười, hôn lên má anh. "Em tưởng bên ngoài có chuyện gì nên ra ngoài xem xét, không ngờ lại là bọn họ."
Đoạn Chước ôm chặt cô gái nhỏ hơn, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Hôm nay có khó chịu không?"
Tri Miên sững sờ một lúc, không biết anh hỏi cô khó chịu cái gì, phải mất hai giây mới phản ứng lại được, tức giận nói: "Mệt lắm luôn, đều tại anh hết..."
Đoạn Chước cong môi. "Là anh sai, tối hôm qua là anh không có chừng mực."
Chủ yếu là do lâu ngày không gặp nhau, trong lúc nhất thời không cầm lòng được, lại ở trong môi trường xa lạ, cô gái nhỏ nhạy cảm hơn, khiến anh nổi lên hứng thú.
Tri Miên hừ nhẹ, trông thì có vẻ như đang tức giận, nhưng thực ra lại dựa vào ngực anh gần hơn một chút.
Đoạn Chước cúi xuống hôn cô, một lúc sau, Tri Miên mới phát giác ra có gì đó không ổn, lập tức huých anh một cái: "Đoạn Chước, anh kiềm chế chút đi..."
Anh thở gấp, nhìn cô, ánh mắt rực lửa.
Cơ thể mềm ấm trong vòng tay, dễ dàng hấp dẫn anh.
Tri Miên thì thào: "Tuần sau anh phải thi đấu, trong khoảng thời gian này anh không được làm mấy chuyện này, đến lúc đó không đủ sức khoẻ để thi đấu thì..."
Hầu kết người đàn ông lên xuống, biết là mình phải kiềm chế lại: "Vậy sau khi thi đấu kết thúc, em phải bù đắp cho anh đấy, hửm?"
Cô ngượng ngùng nói: "Ừm, đợi cuộc thi kết thúc."
Đoạn Chước lẳng lặng ôm lấy cô, nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi: "Mm, hôm qua có phải là kỳ an toàn của em không?"
Cô ngơ ngẩn tính một hồi, hình như đúng thật là như vậy. "Sao vậy?"
"Không có gì." Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô. "Chủ yếu là sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi."
Bởi vì tìm mãi trong phòng không có bao, Tri Miên cũng không mang đến, nhưng dưới tình huống như vậy, hai người không thể dừng lại nửa chừng được, mặc dù Đoạn Chước có chú ý bắn ra bên ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là không có nguy cơ mang thai, xác suất rất thấp nhưng vẫn có. Cũng may là cô đang trong thời kỳ an toàn, nên lại an tâm thêm một chút.
Nhìn thấy anh còn lo lắng hơn mình, Tri Miên ấm lòng: "Không sao cả, em không giận anh đâu."
Đêm qua, cô cũng muốn làm chuyện đó mà.
Tỉ lệ thấp như vậy, cô cảm thấy sẽ không trùng hợp đến vậy đâu.
Hai người tán gẫu một hồi, cuối cùng, Đoạn Chước hỏi: "Có đói bụng không? Đưa em đi ăn cơm trưa."
"Được."
Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi.
Tri Miên đứng dậy, định thay quần áo, Đoạn Chước đứng lên theo cô, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nắm lấy cô: "Cục cưng."
"Dạ?"
Anh chỉ vào dấu dâu tây trên cổ mình, không khỏi cười: "Em thấy cái này có rõ ràng không?"
Vừa rồi Tri Miên không để ý, bây giờ đột nhiên sững sờ, nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, cả khuôn mặt đều nóng như thiêu đốt. "Xong rồi... Không có ai nhìn thấy chứ?"
"Rất nhiều người đã nhìn thấy."
"Hả?! Có phải tất cả đội viên trong GYB..."
"Nhiều hơn nữa cơ."
"Ý gì vậy..."
Đoạn Chước cười sâu hơn, lấy điện thoại ra, mở Weibo, đưa cho cô.
Khi Tri Miên nhìn thấy tin tức và hình ảnh hot sEArch # Dấu dâu tây của Fire # bên trong, cả người đều choáng váng.
Ôi trời ơi?!!!
Bình luận bên dưới đã vượt quá 10.000, thảo luận rất sôi nổi:
[Mẹ ơi, có vẻ là dấu dâu tây thật đấy??!! Thực sự có bạn gái sao??]
[Có chuyện gì đây trời?]
[Đêm qua Fire ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau thì có cái này trên cổ, mịa nó, tôi đang nghĩ đến cái quái gì vậy?!]
[Mạnh dạn suy đoán, chắc là Fire đã có bạn gái, xin hỏi khi nào thì công khai với bên ngoài đây?!]
[Anh trai thực sự có bạn gái sao, tan nát cõi lòng hu hu hu.]
[Fire đẹp trai như vậy, không có bạn gái mới lạ đấy chứ? Trước đây đã nghe đồn rồi.]
[Dấu dâu tây này trên cổ Fire, trông vừa gợi cảm vừa ph.óng đãng, mẹ nó, tôi cũng muốn trồng dâu trên cổ anh (mơ mộng hão huyền).]
[Ghen tị với bạn gái của Fire chết mất...]
Sau khi Tri Miên đọc xong, lập tức choáng váng, chủ yếu là vì cô không biết là hôm nay anh có cuộc phỏng vấn!
"Vậy nên làm gì đây..."
Cô khóc không ra nước mắt, nhưng người đàn ông lại kéo cô vào lòng, cười hỏi: "Cục cưng, khi nào thì em mới cho phép anh công khai đây?"
Bây giờ anh đã muốn công khai cho cả thế giới biết rồi.
Đầu óc Tri Miên nóng bừng, do dự một hồi: "Hay là đợi anh thi đấu xong đi..."
Bây giờ mà chính thức công khai, thì có vẻ là hơi sai thời điểm.
"Được, nghe theo em."
Một lúc sau, cả hai đều rảnh rỗi, khi cùng Đoạn Chước bước ra khỏi ký túc xá, xuống lầu, Tri Miên tình cờ gặp một số nhân viên công tác của đội GYB, còn cả huấn luyện viên và những người khác.
Mấy người chào hỏi Đoạn Chước, không biết có phải bọn họ cũng nhìn thấy chủ đề trên Weibo không, mà lúc này, ánh mắt nhìn hai người bọn họ, đầy ý cười đến là hóng hớt.
Tri Miên được Đoạn Chước ôm vai, cả khuôn mặt ửng đỏ, hận không thể chui xuống đất, cảm thấy từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Trong group ký túc xá trên WeChat, Đồng Nhiễm cũng nhảy ra: [Tiểu Cửu! Cậu đã xem tin tức chưa! Dấu dâu tây đó có liên quan đến cậu phải không ha ha ha ha ha ha ha.]
"..."
Công khai xử tội qaq.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Đoạn Chước nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, mỉm cười: "Ngại ngùng đến vậy sao?"
"..."
"Đừng lo lắng, bọn họ đều biết quan hệ của chúng ta."
Tri Miên cố gắng hết sức để bình tĩnh, quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông.
Tại sao người này trông lại hạnh phúc như vậy chứ?
Nghĩ đến việc anh sẵn sàng công khai mối quan hệ của họ, trái tim Tri Miên cảm thấy rất ngọt ngào, lúc đầu, cô sợ anh cố tình giấu giếm, không quan tâm đến cô nên không muốn người ngoài biết, nhưng bây giờ, cô không còn lo lắng như vậy nữa.
Bước tới nhà ăn, Đoạn Chước và Tri Miên lấy đồ ăn xong liền tìm một chỗ ngồi xuống.
Tri Miên quay đầu lại, vừa lúc thấy Gia Cát Vũ đang dẫn Khổng Tư vào nhà ăn.
Cả hai đứng cùng nhau, trông rất đẹp đôi.
“Đoạn Chước.” Cô gọi anh.
"Có chuyện gì vậy?"
“Em muốn hỏi một chuyện.” Cô quay đầu lại liếc nhìn hai người Gia Cát Vũ, sau khi xác nhận bọn họ không có đi tới đây, thì trầm giọng hỏi: “Anh Gia Cát tính sao với chị Tư Tư?"
Cô cũng muốn giúp đỡ Khổng Tư hỏi bóng gió một chút.
"Chính là... Anh Gia Cát có định kết hôn với chị ấy không? Hay là chưa nghĩ tới? Bọn họ yêu nhau lâu như vậy, tại sao còn chưa tính đến bước tiếp theo chứ?"
Nghe vậy, khóe miệng Đoạn Chước cong lên: "Cô bé hóng hớt, quan tâm chuyện của người khác như vậy sao?"
Tri Miên lúng túng. "Chỉ là em thấy chị Khổng Tư rất tốt, anh Gia Cát có thể suy tính đến chuyện cả đời."
Đoạn Chước cười nhạt một tiếng, quá hiểu cô nhóc hóng hớt này. "Hẳn là anh ấy còn nghĩ tới chuyện kia đâu."
Từ trước đến nay, Gia Cát Vũ luôn là lãng tử tình trường, mấy năm qua đã quen rất nhiều bạn gái, đối với chuyện hôn nhân, anh ấy luôn cảm thấy bất cần, không có cũng không sao.
"Chỉ là em cảm thấy, gặp được người mình thích rất không dễ, cần phải biết quý trọng."
Đoạn Chước hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm cô, giọng điệu kéo dài: "Ừm, đúng thật là phải biết quý trọng."
Tri Miên đối diện với ánh mắt của anh, trái tim rất ngọt ngào, cuối cùng, mặt hiện đầy ý cười.
—-----
Sau một ngày cùng Đoạn Chước ở Plymouth, Tri Miên nhận được điện thoại từ Lâm Linh, nói rằng chủ nhật tuần tới, ở Tokyo, Nhật Bản sẽ tổ chức một hội nghị chuyên đề truyện tranh châu Á, mời cô đến tham dự.
Nhật Bản phát triển rất mạnh về văn hóa truyện tranh, Tri Miên thích rất nhiều họa sĩ truyện tranh Nhật Bản, mà hội nghị chuyên đề này, cũng là một hội nghị chuyên đề rất tiếng tăm ở Nhật Bản. Nhiều họa sĩ tên tuổi sẽ đến tham dự, cũng Đoạn Chước xem như là cuộc họp mặt của người làm trong ngành truyện tranh châu Á, trước giờ, Tri Miên luôn muốn tham dự.
Một số họa sĩ Trung Quốc cũng sẽ tham dự, mà lần này, Tri Miên cũng là một trong những vị khách được mời.
Tri Miên nói cho Đoạn Chước biết tin, người đàn ông bảo cô cứ yên tâm đi tham gia hội nghị chuyên đề, Tri Miên rối rắm: "Nhưng mà nếu vậy thì khi anh thi đấu, em sẽ không thể ở bên cạnh anh..."
Đoạn Chước lại nói: "Đi dự hội nghị chuyên đề này không phải là ước mơ của em sao? Đừng để cuộc thi của anh làm ảnh hưởng. Hơn nữa, chỉ có một tuần thôi mà. Khi bọn anh tham gia trận chung kết, không phải em vẫn có thể trở lại sao?"
Tri Miên cười: "Sao anh có tự tin là có thể lọt vào vòng chung kết thế hả?"
Người đàn ông nhếch môi cười bất cần: "Có khi nào mà anh không tự tin không?"
Tri Miên ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "Đoạn Chước, chờ em tới tìm anh."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Được."
...
Cuối cùng, Tri Miên bay đến Tokyo, trong khi đội GYB bay đến Hà Lan để dự giải EA thế giới.
Trận đầu tiên là với một đội đến từ Vương quốc Anh, năm ngoái, họ thậm chí còn không lọt vào vòng bảng, nhưng năm nay lại giống như một con ngựa ô, phăng phăng xông về phía trước, thực lực không thể khinh thường.
Đầu tháng 8, Giải vô địch EA thế giới khởi tranh, cuộc thi EA chính thức bắt đầu.
EA Đột kích cực hạn là một cuộc chiến mô phỏng. Địa điểm thi đấu mô phỏng môi trường hiện đại, mà địa điểm thi đấu trận đầu là một khu biệt thự bên bờ biển, là phạm trù chiến đấu trong khu nhà ở.
Đối mặt với các đối thủ khác nhau, thông qua việc xem video các trận đấu trước đây của đối thủ, có thể tìm hiểu về các đội khác nhau, sau đó lập kế hoạch tương ứng.
Trận đầu tiên là với một đội bóng đến từ Vương quốc Anh, năm ngoái, họ thậm chí còn không lọt vào vòng bảng, nhưng năm nay lại như một chú ngựa ô, thực lực không thể khinh thường.
Chiến lược phòng thủ của đội họ rất tốt, tay súng bắn tỉa rất mạnh, vì vậy, Đoạn Chước đã chủ động nhận làm tay súng bắn tỉa, chống lại đội này.
Trong các cuộc thi đồng đội, Đoạn Chước hiếm khi bắn tỉa, bởi vì anh thường làm người đột kích, bởi vậy, sau khi cách bố trí đội viên được công bố, rất nhiều người rất khiếp sợ, cực kỳ mong chờ màn trình diễn của anh.
Sau khi thi đấu bắt đầu, GYB áp dụng hình thức chủ động tấn công để phá hủy tuyến phòng thủ của đối phương, mà Đoạn Chước làm tay súng bắn tỉa ẩn nấp ở một chỗ, đảm bảo đồng đội có thể tiến công.
Vốn dĩ cho rằng Đoạn Chước là người hộ tống, trận này có thể sẽ không “giết” được ai, nhưng cuối cùng, khi GYB còn bốn người đương đầu với ba người đội đối thủ, Đoạn Chước đã dùng AWSM (1) để chống lại với tay súng bắn tỉa của đối phương, một phát bắn trực tiếp lấy đầu của ba tên địch. Sau đó lại giải quyết nốt đội viên cuối cùng của đội đối phương, thuận lợi giành chiến thắng trong ván đấu, kết thúc hành trình đột phá vòng vây xông lên như ngựa ô của đối phương. (2)
Toàn bộ trận đấu đều được truyền hình trực tiếp, phát sóng trong nước. Ngay sau khi trận đấu kết thúc, tin tức # Gun thần Fire tái xuất giang hồ # đã sôi sục trong nước, người hâm mộ vô cùng phấn khích:
[Fire vẫn là Gun thần như trước kia, một phát đạn một mạng người, mê quá hu hu hu.]
[Gun thần come back!! Cảm giác như quay lại thời Fire vừa mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp vậy. Cuối cùng thì là thần thì trước sau vẫn là thần [Trâu bò].]
[Lúc Fire cầm súng bắn tỉa quá đẹp, muốn trở thành khẩu súng trong tay anh trai.]
Vài ngày sau, trong trận thi đấu thứ hai, kéo dài ba tiếng rưỡi, GYB lại giành chiến thắng.
Ở trận trước, GYB đã bước vào vòng 1-8, mà hiện tại, GYB đã bước vào vòng tứ kết, không thể nghi ngờ, fans đã vô cùng phấn khích, đặt nhiều kỳ vọng vào trận đấu tiếp theo.
Mà Tri Miên đang ở Tokyo xa xôi, cũng luôn theo dõi toàn bộ quá trình, sau khi tham gia tọa đàm xong, cô đã lập tức bay đến Hà Lan, ở bên cạnh Đoạn Chước.
Một tuần sau, GYB thi đấu với đội Nga, khi tất cả mọi người không mấy xem trọng đội Trung Quốc, thì GYB lại giành quyền vào bán kết.
Bởi vì trong trận đấu, một thành viên của đội tuyển Nga đã đột nhiên bị chấn thương, bỏ quyền thi đấu, mà bị chấn thương trong khi đang thi đấu, thì không được phép thay đổi đội viên. Sau trận đấu, một số phương tiện truyền thông nước ngoài đã đặc biệt khen là GYB năm nay rất may mắn, nhưng thực tế, lại ngầm ám chỉ rằng họ chiến thắng mà không cần động tay, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thậm chí, còn có người còn nói là họ không xứng được vào trận chung kết.
Trên mạng nảy lên tranh cãi dữ dội, trong GYB có một số đội viên trẻ tuổi lần đầu tiên tham dự Giải vô địch thế giới, nên cảm thấy rất áp lực. Hơn nữa, đội mà họ sẽ gặp trong trận chung kết, vậy mà lại là đội NS của Mỹ.
Đối thủ cũ gặp lại, lúc đầu, NS tưởng GYB sẽ dừng chân ở tứ kết, giờ gặp lại nhau trong chung kết, cũng không biết mèo nào cắn mỉu nào đây.
Trong một cuộc phỏng vấn trước trận đấu, NS nói là không ngờ cuối cùng lại thực sự có thể chiến đấu với GYB. Năm trước, bọn họ chỉ tốn vỏn vẹn có 2 tiếng đồng hồ để kết thúc trận đấu, bọn họ nói là rất mong đợi trận chung kết năm nay, muốn xem sau ba năm, GYB đã cải thiện bao nhiêu.
Sự khinh thường trong lời nói, chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nghe ra được.
Sáng sớm ngày thi đấu, trước khi Đoạn Chước rời khỏi phòng khách sạn, Tri Miên đứng trước mặt anh, giúp anh đeo đồng hồ, sau đó mỉm cười: "Hôm nay cố lên nha, thi đấu cho tốt."
Đoạn Chước dựa vào trên tường, khóe miệng cong lên cười: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Tri Miên kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh, nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Đoạn Chước, cho dù kết quả thi đấu là như thế nào, thì trong lòng em, anh luôn là tuyệt nhất, không ai có thể thay thế được."
Có nhiều quán quân thế giới thế giới, nhưng cô yêu Đoạn Chước, nên chỉ biết một mình anh thôi.
"Anh cứ nỗ lực hiện thực hóa giấc mơ của mình, còn em sẽ luôn luôn đứng phía sau chờ đợi anh."
—-----
Trận chung kết được tổ chức trên một hòn đảo hoang. Trước khi trận đấu bắt đầu, mấy đội viên nghĩ đến những lời chỉ trích trên mạng, cảm thấy hơi mất bình tĩnh. Trước khi bước vào đấu trường, Đoạn Chước nói: "Không cần quan tâm đến mấy lời bàn luận trên Internet, chỉ cần tập trung vào cuộc thi thôi."
Người đàn ông cầm khẩu súng trên tay, lười biếng nhướng mi:
"Giành lấy chức vô địch, làm những người đó phải câm miệng."
Một giờ sau, hai đội lên thuyền đến hai đầu nam bắc hòn đảo nhỏ. Sau khi trận đấu bắt đầu, hai đội phải vượt qua con đường để vào đảo trước, 12 giờ trưa hôm sau mới đến được khu vực chiến đấu. Trước khi tiến vào chiến khu, thì không khai chiến.
Bản đồ cho thấy hòn đảo có một cao điểm, ai có thể chiếm được cao điểm sẽ có hy vọng chiến thắng lớn hơn.
Tuy nhiên, GYB đã nghiên cứu bản đồ này rất lâu, dựa theo tình hình của đội mình, họ cảm thấy rằng phòng thủ hợp với đội mình hơn là tấn công.
Đoạn Chước đã lường trước được việc NS sẽ nhanh chóng vào đảo, giành lấy cao điểm, nên họ cứ từ từ chậm rãi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, đi đến vị trí phòng thủ tốt nhất.
Lần trước khi đấu với NS, lúc ấy GYB háo thắng, mạnh mẽ lao vào đội đối thủ, đúng lúc bị bại lộ trước họng súng của địch. Lúc này, bọn họ quyết định lấy lui làm tiến, chờ đợi cơ hội cuối cùng, một chiêu hạ địch.
Trò chơi dùng máy bay không người lái để quay chụp, sẽ quay lại quá trình thi đấu. Sáng sớm hôm sau, hệ thống hiển thị là đội NS đã tiến vào khu vực chiến đấu, nhưng GYB vốn luôn áp dụng chiến lược tốc độ, lại vẫn chưa tiến vào.
Khu vực đi bộ việt dã ngoài vùng chiến sự không được quay phim, chỉ phát tín hiệu qua giọng nói của hệ thống.
Tri Miên ngồi trên khán đài xem thi đấu cùng đám người huấn luyện viên của GYB. Cô thấy GYB vẫn chưa đến nơi, trái tim dần dần căng lên ——
Họ gặp phải khó khăn gì sao?
Cũng may là, mười lăm phút sau, hệ thống cuối cùng thông báo tất cả các đội viên GYB đã vào khu vực chiến đấu.
Thi đấu cũng chính thức khởi tranh.
Trên đảo nhỏ, Đoạn Chước dẫn đồng đội đến điểm phòng thủ, một giờ sau, vừa tới nơi, NS đã phát hiện ra đội họ, phát động tấn công.
Hai bên lao vào chiến đấu quyết liệt, mỗi bên lần lượt loại được 3 người, trận chung kết tiếp tục thu nhỏ lại, tuy nhiên, lần này vận may của GYB không tốt, trận chung kết thu nhỏ vào phạm vi đội NS, nếu họ còn ở trong khu vực loại trừ, thì sẽ bị loại bỏ.
Khi đang chạy chỗ, thì NS đã gi ết ch ết hai đồng đội của họ.
Tỉ số người trên sân trở thành 4: 2.
Chỉ có Đoạn Chước và một đồng đội tên LK trong đội còn sống, GYB đang rơi vào nguy hiểm.
Hai người thảo luận biện pháp đối phó, LK nói: "Đại ca, em sẽ leo lên ngọn đồi bên phải đến đường nối, chúng ta chơi chiêu dương đông kích tây. Chắc chắn bọn họ sẽ nhằm hỏa lực vào em. Anh lợi dụng em, sau đó giải quyết bọn họ."
Đoạn Chước: "Anh đi cho."
Từ đây đến đường nối quá nguy hiểm, có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
LK nhìn anh: "Đại ca, tin tưởng em."
Đoạn Chước đột nhiên nhớ tới câu "Give me your back" ——
Tin tưởng tuyệt đối vào đồng đội.
Trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho đồng đội.
Cuối cùng, Đoạn Chước nói: "Cẩn thận một chút, khi nào tới nơi nói cho anh biết."
Sau khi LK đi, anh bí mật lên đạn, đi về phía Tây Nam.
Mà tất cả các nhân viên bên ngoài nhìn thấy, đều cảm thấy thót tim, không ngờ vào lúc này, vậy mà GYB lại chọn dùng chiến lược tấn công, lấy thân mạo hiểm, muốn mở đường máu xông ra.
NS tưởng rằng bọn họ vẫn ở chỗ cũ, trong lòng chủ quan vì lấy bốn chọi hai, cảm thấy mình đã bước 2/3 bàn chân qua cánh cửa chiến thắng, một đội viên trong đó chủ động xuất kích, nhưng không ngờ là lại trực tiếp bại lộ dưới tầm nhìn của LK.
LK chớp lấy thời cơ, lập tức ném lựu đạn qua.
Ném xong, hai giây sau, một đội viên của NS trực tiếp bị loại.
Đoạn Chước nâng súng lên, lại hạ thêm một tên.
Ngay lập tức, tấn công và phòng thủ luân phiên thay nhau.
Vị trí của LK đã bị bại lộ, hai đội viên còn lại của NS đồng loạt nhắm họng súng vào anh ấy, Đoạn Chước tận dụng thời cơ, nhắm vào hai người mà bắn.
Khi vòng loại trừ chỉ còn hai mét, trên sân đột nhiên xuất hiện hai làn khói xanh.
Giọng nói thông báo bên ngoài chính là —---
Tất cả đội viên của NS đều bị loại, GYB đã giành chiến thắng.
GYB đã trở thành quán quân thế giới!!!
Họ đã lội ngược dòng, thành công!!!
Bên ngoài trận đấu, dù là trực tiếp hay trực tuyến, trong hay ngoài nước, tất cả những người ủng hộ GYB đều rất phấn khích, Tri Miên nhìn thấy kết quả trận đấu, trong lòng kích động, mắt chợt ươn ướt.
Cô nhìn dưới máy quay, Đoạn Chước bỏ súng xuống, đi về phía đồng đội đã sống lại trở về, trên khuôn mặt rạng rỡ hiện lên nụ cười kiêu ngạo kiên quyết.
Hào quang mà họ luôn mơ ước, cuối cùng cũng đã xuyên qua màn sương mù, treo trên đỉnh cao, đầy vinh quang.
...
Hai đội trở về từ đảo hoang, được nhân viên chính thức của ban tổ chức cuộc thi tiếp đón, đến lễ trao giải trước.
Đèn flash ở hiện trường sáng rực, tất cả các phóng viên báo đài đã chờ sẵn ở đây, tin tức về việc GYB giành chức vô địch thế giới EA đã được đưa tin trước, hoàn toàn tát vào mặt những người trước đó đã nghi ngờ họ.
Khi đã đến giờ, người dẫn chương trình lên sân khấu, công bố 3 đội đứng đầu cuộc thi EA thế giới, từ thấp đến cao, lần lượt lên bục nhận thưởng.
Cuối cùng, người dẫn chương trình dùng tiếng Anh, chúc mừng đội GYB của Trung Quốc đã giành chức vô địch, 7 thành viên của GYB bước lên sân khấu, cuối cùng đứng ở vị trí cao nhất.
Hôm nay, họ không chỉ đơn giản là GYB, mà còn đại diện cho cả Trung Quốc.
Là đội trưởng, Đoạn Chước nhận lấy cúp vàng rực rỡ, cùng các thành viên nâng cao trên bục nhận giải, ngay sau đó, khán giả lập tức vỡ òa, vỗ tay nồng nhiệt.
Sau đó, mỗi thành viên trong nhóm phát biểu cảm nghĩ.
Đoạn Chước là người cuối cùng, cũng là người giành được MVP của trận đấu.
Người đàn ông cầm micro, vài giây mới nói:
"Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ và động viên, các đội viên, huấn luyện viên và cả đoàn đội của tôi, mọi người đều là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi."
Anh dừng lại. "Ngoài ra, còn có một người tôi muốn đặc biệt cảm ơn."
Ánh mắt Đoạn Chước rơi vào cô gái nhỏ ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Ngay sau đó, anh để lộ hình xăm trên cổ tay phải của mình trước ống kính.
"ZM, thực ra là tên viết tắt của bạn gái tôi."
Người đàn ông trầm giọng nhìn Tri Miên: "Anh đã từng hoài nghi không biết mình có thích hợp với con đường EA hay không, nhưng em đã nói với anh rằng, chỉ cần anh thích, thì em sẽ cùng anh thực hiện."
"Em nói rằng anh là ánh sáng của em. Nhưng thật ra, em cũng là ánh sáng của anh, là người đã giành toàn bộ sự dịu dàng và tốt đẹp cho anh."
Tri Miên đang ngồi dưới sân khấu, nhìn anh, nước mắt lăn dài.
"Em nói, em thích nhất là được nhìn thấy anh đứng trên bục vinh quang, tay cầm cúp, tỏa sáng rực rỡ."
Đoạn Chước cười: "Còn anh muốn nói với em là —---"
"Tất cả vinh quang và ánh sáng trên thế giới này, sẽ không bao giờ quan trọng bằng em."
Chỉ mình cô, mới là ước mơ cả đời của anh.
—---
Sáng sớm vài ngày sau.
Một tia nắng vàng rực rỡ chiếu qua cửa sổ sát đất của Tinh Tiêu Châu, dát một vầng hào quang sáng bừng vào phòng ngủ. Ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê đang lay động theo làn gió nhẹ, hòa với tiếng ve kêu râm ran, tràn ngập cảm giác mùa hè.
Trong phòng, sắc xuân dần dần tiêu tán.
Một giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt Tri Miên, dựa vào vai Đoạn Chước, khuôn mặt đỏ bừng như nhỏ ra máu, lại bị người đàn ông ôm vào lòng.
Đoạn Chước cắn vào vành tai cô, cười đến là cà lơ phất phơ: "Thế nào, cách gọi dậy này của anh có được không?"
Tri Miên tức giận, giận dỗi anh: "Không muốn nói chuyện với anh nữa..."
Đoạn Chước cười: "Vừa rồi không phải còn rất vui sao? Dùng xong là không thèm nhận người, sao lại vô lương tâm như vậy chứ."
"..."
Tri Miên thẹn thùng, phải được anh dỗ dành mãi mới đỡ.
Cuối cùng, Tri Miên quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Đoạn Chước lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau.
Hôm nay là ngày thứ ba Đoạn Chước trở lại Trung Quốc sau khi giành chức vô địch.
Đoạn Chước xin nghỉ phép hai tháng, cho nên hai ngày này, hai người ở nhà, không phải nghĩ chuyện khác, cuộc sống trôi qua cực kỳ thanh nhàn lười biếng, ngọt ngào bình yên.
Tri Miên vui vẻ híp mắt, nói nhỏ: "Đoạn Chước, trưa nay chúng ta ăn gì?"
"Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn thịt chiên xào dứa của anh, sườn cừu nướng, còn cả..." Cô suy nghĩ một chút, xoay người lại, lại ôm vào lòng anh. "Em còn muốn ăn bánh tart trứng nước dừa!"
Đoạn Chước cười tủm tỉm. "Yêu cầu của em còn rất cao."
"Có được không?"
Anh đưa tay lên, gãi cằm cô. "Cục cưng, ăn cơm anh nấu là phải báo đáp đấy."
"Báo đáp gì?"
"Em nói xem?"
Tri Miên sớm đã bị anh dạy hư, rất nhanh liền hiểu được anh đang ám chỉ báo đáp gì, lưng thẳng tắp, kiên quyết không bị anh dụ dỗ: "Vậy thì thôi, em không ăn nữa..."
Đoạn Chước nghe vậy, thấp giọng cười, hôn lên môi cô: "Anh nhất định sẽ nấu đồ ăn."
“Ừm?” Sau đó?
"Em vẫn phải trả công."
"..."
Người này còn ép bán bắt mua!
Sau đó, Đoạn Chước vén chăn đứng dậy. "Có muốn cùng anh đi siêu thị không?"
"Được nha."
Tri Miên nhặt váy ngủ và nội y trên mặt đất lên, xấu hổ chui vào chăn, nhanh chóng mặc vào, vén chăn ra khỏi giường, cuối cùng, cô ngước mắt lên, đối diện với người đàn ông đang mỉm cười đứng ở cửa phòng tắm.
Cô bối rối bước đến gần anh: "Anh cười cái gì vậy..."
Anh bị bộ dáng đáng yêu làm cho trái tim ngứa ngáy, cúi xuống vỗ nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng của cô, nắm lấy tay cô: "Đi rửa mặt đi."
"Đoạn Chước, hôm nay để em cạo râu cho anh nha..."
Mười phút sau, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tri Miên thay quần áo, một lúc sau, Đoạn Chước mới ra khỏi phòng quần áo, Tri Miên nhìn thấy chiếc áo phông màu xanh lá đậm trên người anh, vô cùng tone sur tone với chiếc váy lệch vai màu xanh bơ của cô.
Cô chạy lon ton đến trước mặt anh, cười: "Anh xem đi, chúng ta cứ như đang mặc đồ đôi vậy đó."
Đoạn Chước cười, ôm cô đi ra khỏi phòng ngủ. "Như vậy không phải chứng minh chúng ta xứng đôi sao?"
"Hehe..."
Cả hai lên đường đi siêu thị, có lẽ vì anh bắt nạt cô cả sáng, nên tâm trạng người đàn ông rất tốt, rủ lòng thương xót cho cô mua rất nhiều đồ ăn cô yêu thích.
Từ khu đồ ăn vặt, lại dạo đến khu thực phẩm tươi sống và đông lạnh.
"Đoạn Chước, chúng ta mua chút bánh trôi đi. Buổi tối đói bụng có thể nấu bánh trôi ăn."
"Em muốn có sữa chua vị đào vàng kia, cả yến mạch nữa."
"Hình như ở nhà không có trứng gà, chúng ta đi mua mấy quả đi..."
Tri Miên vui vẻ mua sắm hết những thứ mình muốn, đi đến quầy thu ngân tự phục vụ, Đoạn Chước thuận tay lấy mấy hộp nhỏ trên kệ bên cạnh, ném vào giỏ hàng.
Tri Miên liếc nhìn, mặt đỏ bừng, trong lòng mắng thầm, gần đây, người nào đó đúng là càng ngày càng không biết tiết chế.
Sau khi từ siêu thị trở về, Đoạn Chước vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Tri Miên làm trợ thủ cho anh.
Ăn bữa trưa thịnh soạn xong, Đoạn Chước cùng Tri Miên chợp mắt một lát, sau đó, anh đến phòng gym để luyện tập.
Sau khi cô gái thức dậy, sẽ lập tức đến bên anh, ở chung một chỗ với anh, hoặc là từng người đọc sách vẽ tranh, hoặc là cùng nhau xem phim, vui vẻ mà trải qua một buổi chiều.
Tối nay, Tri Miên sẽ đi họp cấp 3. Buổi tối, Đoạn Chước đưa cô đến nơi tổ chức liên hoan, nói là sau khi kết thúc sẽ đến đón cô.
Tri Miên bước vào khách sạn, đợi một lúc thì nhìn thấy Lương Chi Ý và Bùi Thầm.
Cả ba bước vào, thấy các bạn học cũ trong lớp, một số người nhìn thấy Tri Miên, rất phấn khích, một mặt, hiện giờ, cô đã trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, còn có người theo dõi EA, vì lễ trao giải đó, sau đó cũng biết Tri Miên vậy mà lại là bạn gái của Fire.
"Tri Miên, tớ nhớ cậu và bạn trai quen nhau từ thời trung học đúng không?"
Có người hỏi.
Tri Miên mỉm cười. "Đúng vậy."
Mọi người đều hâm mộ tình cảm giữa Tri Miên và Đoạn Chước, chỉ là người ngoài không biết, bọn họ đã từng chia tay.
Tri Miên đột nhiên cảm thán, may mà cuối cùng không chia tay với Đoạn Chước.
Giữa bữa tiệc, Tri Miên và Lương Chi Ý đi toilet, hai người cười nói, thì đúng lúc đụng phải Từ Tư Mông từ toilet đi ra.
Đã lâu không gặp nhau, Từ Tư Mông nhìn Tri Miên, do dự vài giây, đi tới trước mặt cô, khóe môi cong lên:
"Chúc mừng cậu, chúc cậu và Đoạn Chước sẽ mãi ân ái."
"Cảm ơn."
"Chuyện lúc trước... rất xin lỗi."
Lời xin lỗi và lời chúc muộn màng này, giá như cô ta nói sớm hơn vài năm thì tốt rồi.
Tri Miên mỉm cười, sớm đã trút bỏ toàn bộ hận thù trong lòng, trong lòng đã trở nên thanh thản.
"Không sao, tất cả đều đã qua rồi."
...
Mời rượu ba vòng, bữa tiệc kết thúc trong tiếng cười nói.
Mọi người lần lượt rời đi, Tri Miên, Lương Chi Ý và Bùi Thầm bước đến cửa khách sạn, chào tạm biệt mọi người.
Tri Miên liếc nhìn những tòa nhà xung quanh khách sạn, chợt nhớ ra điều gì đó, bước sang con đường bên phải.
Đang đi thì điện thoại reo lên.
Là Đoạn Chước.
Sau khi nhấc máy, giọng nói của một người đàn ông truyền đến: "Chờ anh chút, anh sắp đến rồi."
"Em không ở khách sạn, em đang đi ra."
"Ở đâu?"
Đèn đường màu vàng cam chiếu nghiêng trên đường phố, một chuỗi ánh sáng rực rỡ giao thoa với cảnh đêm lộng lẫy, không ngừng kéo dài về phía trước.
Tri Miên nhìn thấy phía trước, cười thầm: "Em đến chợ đêm bên cạnh khách sạn đi dạo một chút."
Cúp điện thoại, Tri Miên bước vào phố chợ đêm sôi động.
Hai bên đường, đủ loại hàng quán ăn uống san sát nhau, gió hè nóng bức thổi qua, nhưng không làm giảm đi sự nhiệt tình của những người ngồi ven đường, vẫn uống rượu nhiệt tình.
Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, Tri Miên cong môi, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Cho đến khi dừng lại trước một quán bán đồ ăn khuya, nhìn tên quán ăn, sửng sốt một chút.
Sau tám năm, vậy mà cửa hàng này vẫn còn.
Cô vô thức nhìn chiếc bàn gần đường nhất,khung cảnh quá khứ chợt hiện về trong tâm trí ——
Lần đầu tiên gặp mặt, Tri Miên đang ăn xin trên phố, bị côn đồ quấy rối, chính Đoạn Chước là người đứng ra bảo vệ cô.
Cậu thiếu niên mặc áo ngắn tay màu đen và quần túi hộp, lười biếng dựa vào chiếc ghế nhựa.
Mắt sáng mày kiếm, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng.
- "Bé con, nhặt đũa lại đây giúp anh."
- "Vừa rồi ăn xin bọn họ sao?"
- "Bé con, em tìm bọn họ xin tiền, sao lại nghĩ quẩn vậy chứ?"
- "Con gái ở ngoài không an toàn, mau về nhà đi, đừng để ba mẹ lo lắng."
Từng lời anh nói vẫn còn in sâu trong tâm trí Tri Miên, ai mà ngờ, ánh nhìn thoáng qua trước đây, lại giống như duyên số, định mệnh cả đời.
Đang ngẩn ngơ, một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng: "Mm."
Cô nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy Đoạn Chước mặc đồ đen ở dưới đèn đường, đi về phía cô.
Tóc đen mi dài, khuôn mặt nổi bật.
Giống như chàng thiếu niên hồi mới gặp.
Cho đến khi đi đến trước mặt anh, Tri Miên ôm lấy cánh tay anh, nâng đôi mắt hạnh lên nhìn anh, cười: "Anh còn nhớ nơi này là nơi nào không?"
Đoạn Chước liếc nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi trên mặt cô, cười:
"Lần đầu tiên gặp em, không phải ở đây sao?"
Khi đó, cô gái gầy yếu, đáng thương, cầm cái bìa cứng đi ăn xin dọc đường, lần đầu tiên Đoạn Chước gặp cô, chưa từng tưởng tượng được, đây chính là cô gái nhỏ muốn đi cùng anh đến hết cuộc đời.
Tri Miên xúc động thở dài: "Anh nói xem, nếu lúc trước anh không ném chiếc đũa đó qua, thì có lẽ chúng ta đã không quen nhau."
Người đàn ông cong môi: "Cho nên, số trời đã định, chúng ta sẽ nhất định gặp được nhau."
Đoạn Chước và Tri Miên đã được định sẵn là phải yêu nhau.
Tri Miênn cười, ngay sau đó, bàn tay đã bị nắm lấy.
Người đàn ông nghiêng người nhìn cô, đôi mắt đen nhiễm ý cười cà lơ phất phơ, hỏi đúng câu mà anh đã hỏi cô tám năm trước:
"Bé con, có muốn cùng anh trai về nhà không?"
Khóe miệng Tri Miên cong lên, lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng như sao trên đỉnh đầu: "Được."
——
Lần gặp đầu tiên năm đó, anh xuất hiện như một vị thần, và kể từ đó, cô đã thoát ra khỏi bóng tối vô biên, hòa vào ánh sáng của anh.
(1) AWSM: tên một loại súng.
(2) Nguyên văn của tác giả là: 原本以为段灼作为保驾护航者, 这场可能不会收人头, 然而最后 gyb 留四人对敌方三人的时候, 段灼拿 awsm 和敌方狙击手对狙, 一枪直接让对方三级头冒烟, 而后又狙掉了敌方最后一个队员, 顺利拿下比赛顺利, 结束了对方的黑马之路. (Tức là đội Đoạn Chước còn 4 người, đội đối thủ còn 3 người.) Nhưng nếu dịch nguyên như vậy, thì đoạn sau có vẻ hơi “đánh nhau” với đoạn trước. Tuy nhiên, mình vẫn để như nguyên văn tác giả nhé.