Vào cuối tháng 3, Tri Miên xin phép trường học một tuần, lên đường đến tỉnh H để tham dự Hội nghị thượng đỉnh trao đổi truyện tranh Trung Quốc lần thứ 9.
Tại hội nghị, Tri Miên đã gặp rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, cô như chú cá đột nhiên được thả vào biển rộng, càng cảm thấy mình còn non nớt và nhỏ bé.
Tri Miên chăm chú nghe từng bài giảng, ghi chép bút ký, chăm chỉ học hỏi kiến thức.
Bên cạnh phòng khách sạn của cô là Mục An An, một họa sĩ nổi tiếng cùng công ty, Mục Mục An đã đi theo Lâm Linh nhiều năm, làm đâu chắc đấy, có quần thể fans cố định, đã từng bán bản quyền mấy cuốn truyện, còn từng phục chế kịch truyền than.
Một ngày nọ, Tri Miên đang định xuống căn tin ở tầng dưới dùng bữa, thì tình cờ gặp được Mục Mục An. Hai người bước vào thang máy, lên cùng một tầng, vì cả hai đều đã nghe nói về nhau, nên liền vui vẻ trò chuyện.
Mục Mục An và Lâm Linh cũng trạc tuổi nhau, đều đã là lên chức mẹ, nhưng lại ăn mặc kiểu ngự tỷ (1), nữ vương đầy khí chất.
Hai người ăn sáng cùng bàn, Mục Mục An hỏi Tri Miên vài câu về công việc của cô, cô gái nói năng nhẹ nhàng và khiêm tốn, không kiêu ngạo chỉ vì một thành tích nhỏ, cũng không ra sức nịnh nọt a dua, Mục Mục An liền có ấn tượng rất tốt về cô.
"Để lại thông tin liên lạc đi, dù sao cũng là đồng nghiệp mà."
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trước khi đi, Mục Mục An chủ động nói.
Lúc đầu Tri Miên không dám ngỏ lời trước, nghe vậy liền gật đầu nói: "Được."
Cả hai đều để lại thông tin liên lạc. Vào đêm cuối cùng của hội nghị thượng đỉnh sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu. Tri Miên không phải là khách mời chính thức nên vốn không có cơ hội tham gia. Cho đến tối hôm trước, Mục Mục An đến gõ cửa phòng Tri Miên. "Cho chị mượn máy sấy tóc được không? Cái ở phòng chị hình như bị hỏng rồi."
“Dạ được.” Tri Miên mời cô ấy vào.
Sau khi sấy tóc xong, Mục Mục An và Tri Miên nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng, đối phương hỏi cô: "Tối mai em có muốn đi dự tiệc rượu với chị không?"
Vì vậy, ngày hôm sau, bởi vì lời mời của Mục Mục An, nên Tri Miên liền có thể tới dự.
Trong tiệc rượu, ai cũng quần là áo lượt, nâng ly nâng chén, tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên.
Nơi này giống như một xã hội thu nhỏ, đi vào không chỉ để uống rượu và trò chuyện, mà có nhiều người còn lợi dụng dịp này để mở rộng mạng lưới quan hệ, để dễ bề hoạt động.
Mặc dù hiện tại Tri Miên có một bộ truyện tranh rất nổi tiếng, nhưng cô chỉ là một nhân vật nhỏ vô danh ở trong này, khi cô đi theo Mục Mục An, giới thiệu bản thân, thì hầu hết đều chưa từng nghe tên cô, nên đương nhiên là sẽ không quá chú ý đến cô.
Sau đó, Mục Mục An muốn tìm người để bàn chuyện công việc, nên Tri Miên lịch sự không đi theo.
Tri Miên cầm một ly champagne, cảm thấy mình không hợp với hào quang của các lão làng, cảm thấy không thoải mái, nên chỉ có thể im lặng đi đến một góc uống rượu.
Cửa sổ sát đất trước mắt phản xạ, cô đang mặc chiếc váy dài bèo nhún màu xanh lá cây nhạt, mái tóc đen hơi xoăn buông nhẹ trên vai như rong biển, cô một mình một góc, cổ thiên nga hơi ngửa lên.
Ở đây, cô giống như một đóa hoa sen nở rộ trong góc, không có ai chú ý, nhưng nếu ai nhìn thấy cô, thì nhất định sẽ dừng lại một lúc.
Đương nhiên, cũng có người bị Tri Miên như vậy hấp dẫn, lúc đi ngang qua liền nói vài câu, nhưng khi biết được cô chỉ là một người mới, thì liền rời đi không nói nhiều.
Rốt cuộc thì, mọi người tới đây, không phải là để xem mắt.
Nếu xinh đẹp mà không có tài chính hay năng lực chống đỡ, thì chẳng khác gì chiếc bình men ngọc đặt tại cửa ra vào ở quầy lễ tân.
Đương nhiên, cũng có người không thèm đếm xỉa đến thân phận mà tán gẫu với cô vài câu, có hai người phụ nữ đứng cách Tri Miên 3 mét uống rượu nói chuyện phiếm, khi nghe thấy Tri Miên nói chuyện với người khác, họ liền liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Một lúc lâu sau, sau khi người bên cạnh Tri Miên rời đi, hai người phụ nữ liền đi về phía cô.
Bước đến phía trước mặt, một trong số họ hỏi. "Cô chính là Nhất Mục Tri Thu sao?"
Tri Miên sững sờ một lúc. "Vâng."
"À, tôi nghe qua tên cô, họa sĩ của “Gió mùa tháng tám”, phải không?"
"Vâng."
Thế mà ở đây cũng có người biết cô sao?
Một người phụ nữ khác trong chiếc váy màu xanh lá cây đậm đảo mắt nhìn Tri Miên, cuối cùng hơi nâng cằm lên, vẻ mặt nghi ngờ: "Hẳn là cô không phải là khách mời của hội nghị, đúng không? Lúc ở hội nghị, tôi không nhìn thấy cô."
"Tôi không phải, tôi chỉ là người đến nghe giảng thôi."
Nghe vậy, nụ cười mỉm cười của người phụ nữ có chút ngạc nhiên, thuận miệng hỏi người bạn bên cạnh: "Người đến nghe giảng còn có thể đến dự tiệc chiêu đãi sao?"
"Người đến nghe hẳn là không được, thư mời còn không được nhận huống chi là..."
Ngay khi Tri Miên muốn giải thích, thì một giọng nữ truyền đến bên cạnh cô: "Cô ấy là bạn tôi, là tôi đã đưa cô ấy đến."
Quay đầu lại, liền thấy Mục Mục An đi tới.
Chiếc váy đỏ của người phụ nữ đung đưa, khí chất mạnh mẽ.
Hai người hơi giật mình mà nhìn sang, sau đó liền chủ động lên tiếng chào hỏi Mục Mục An.
"Thì ra là Nhất Mục Tri Thu được dính hào quang của cô Mục. Thảo nào, chúng tôi còn đang thắc mắc tại sao một người đến nghe lại vào đây được." Một người mỉm cười.
Mục Mục An nói: "Chúng tôi cùng đi chung, không phải là thơm lây hay dính hào quang gì cả, cũng chỉ là tham gia một bữa tiệc chiêu đãi mà thôi."
Người phụ nữ váy xanh đậm cười nói: "Cô Mục hôm nay thật xinh đẹp, chiếc váy đỏ này rất hút mắt."
"Đúng vậy, rất thích hợp."
Mục Mục An cười nhìn Tri Miên. "Cũng tàm tạm thôi, tôi là người đẹp vì lụa, người như Tri Thu mới được gọi là đẹp, người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, mặc màu xanh lá cây này lại càng trắng hơn."
Người phụ nữ váy xanh đậm nghe vậy, vẻ mặt hơi kìm nén, ánh mắt có chút chìm xuống.
Cô ta và Tri Miên là hai người duy nhất mặc màu xanh lá cây tại đây, nhưng nước da của cô ta tối hơn, không thể cố đấm ăn xôi mặc màu xanh lá sen giống như của Tri Miên được, nên đứng một bên, trông càng già hơn vài phần.
Cô ta cười, giọng điệu chua loét. "Người đẹp tất nhiên là mặc gì cũng đẹp rồi. Đối với một người không không có vẻ ngoài như tôi, thì cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mình thôi."
Lời này, có ý là Tri Miên chỉ có mỗi cái mã, không có thực lực.
Tri Miên nghe ra được ý trong lời nói của đối phương, mặt không đổi sắc, vẫn cười dịu dàng, đoan trang, giống như đang nói "Đương nhiên là tôi đẹp rồi”.
Người phụ nữ chịu đựng sự không vui, bỏ đi mà không nói gì thêm.
Sau khi bên tai được yên lặng, Mục Mục An lắc champagne trong ly, nhìn bóng lưng hai người, rồi nói với Tri Miên: "Người mặc váy xanh đậm là Vũ Ngưng Sương. Chính là người đang bị tác phẩm của em đè đầu cưỡi cổ trên bảng xếp hạng đó."
Tri Miên choáng váng.
Vũ Ngưng Sương nổi tiếng sớm hơn Tri Miên, cũng coi như là có chút danh tiếng. Cô ta và Tri Miên đều cùng vẽ về một đề tài, tác phẩm “Núi sông là thơ tình tặng em” của cô ta đang mạnh mẽ đánh chiếm vị trí đầu bảng trên bảng xếp hạng truyện thanh xuân vườn trường của Nhạc Họa, nhưng kể từ khi “Gió mùa tháng tám” của cô được phát hành, thì đã trực tiếp giành lấy vị trí thứ nhất, hung hăng đè ép khí thế của cô ta.
Tuy nhiên, dựa trên dữ liệu toàn diện, thì Vũ Ngưng Sương vẫn mạnh hơn Tri Miên.
Chẳng trách Tri Miên cảm thấy lời nói của đối phương có chút gay gắt, rõ ràng là họ chẳng quen biết nhau.
Mục Mục An cười nhẹ, an ủi Tri Miên: “Cũng chỉ là dùng thân phận người đến nghe của em để thể hiện ưu thế của mình thôi, em không cần phải cảm thấy không vui, chỉ cần chăm chỉ một chút, thì thời điểm này năm sau, em liền có thể cao hơn cô ta một đầu."
Mục Mục An nói thẳng, Tri Miên cũng nghe theo.
Quả thật, được đưa đến đây tối nay, cô coi như đã lĩnh hội được rất nhiều kiến thức. Dù có ở đâu đi chăng nữa, thì có thực lực thì mới có tự tin, một số người coi thường cô, không sao cả, cô có thể từ từ leo lên.
Sau khi tiệc rượu buổi tối kết thúc, Tri Miên trở về phòng khách sạn.
Cô cởi giày cao gót, thư thả ngã trên giường, quơ quơ chân, cuối cùng cũng thân thể mỏi mệt này cũng nghỉ ngơi.
Tối nay cô ăn rất ít, hiện tại hơi đói, nên không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra gọi món, trong lúc chờ đợi, cô lướt lên Weibo xem hôm nay, khu truyện tranh nói gì.
Khi thoát superchat ra, vào trang chủ, thì một thông báo tự động xuất hiện, đến từ official website của GYB.
Fire giành chiến thắng trong cuộc thi UMF hôm nay, cực kỳ xuất sắc.
Ngoài ra còn có một vài hình ảnh bên dưới, là hình ảnh của người đàn ông lên nhận giải thưởng.
Ngoài những bình luận chúc mừng, thì bên dưới, cũng có một số ý kiến khác: [Tôi thấy có vẻ tâm trạng của Fire không tốt lắm…]
[Nếu chỉ nhìn vào bức ảnh này, thì tôi còn rằng anh ấy thua dấy [cười khóc] [cười khóc] ]
[Tại sao lại từ chối phỏng vấn sau trận đấu chứ? Kỳ lạ quá.]
[Tôi cảm thấy trạng thái của Fire không ổn lắm, nhưng anh ấy vẫn giành được chức vô địch...]
[Tâm trạng của Fire hôm nay là một trong những vấn đề khó hiểu nhất của nhân loại.]
Đoạn Chước luôn là người lộ rõ cảm xúc lên mặt, Tri Miên nhìn lướt qua bức ảnh liền biết tâm trạng của anh thật sự đang không tốt.
Giành chức vô địch chẳng phải là điều hạnh phúc nhất đối với anh sao?
Tri Miên ngã xuống giường, chợt nhớ rằng, trước kia, chỉ cần anh chiến thắng, thì cô đều sẽ chúc mừng cho anh.
Trong học kỳ 1 năm nhất, có lần anh đã tham gia một cuộc thi và giành được giải quán quân, nhưng lúc đó Tri Miên đang chuẩn bị cho kỳ thi cấp bốn ở trường, cả hai đã không gặp nhau nửa tháng.
Vốn dĩ, cô sẽ về nhà sau khi thi, nhưng tối hôm trước, anh đã trực tiếp đến dưới tầng ký túc xá, lái xe mang cô ra khỏi trường học.
Đoạn Chước cùng cô đi chợ đêm, đưa cô đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cuối cùng đưa cô trở về trường học, xe đi được nửa đường thì anh dừng lại.
Không có ai xung quanh, tình cờ là một khu rừng rộng lớn, cánh đồng bao quanh, bầu trời đầy sao và tiếng côn trùng ríu rít bên tai.
Đoạn Chước ngồi vào ghế lái, chuyển ghế về phía sau, Tri Miên bị ôm vào lòng, chiếc váy ngắn màu xanh trắng nở rộ như một bông hoa nhỏ trên chiếc quần quân đội của anh.
Người đàn ông thì thầm vào tai cô, hỏi cô định chúc mừng chức vô địch của anh như thế nào.
Hai má Tri Miên ửng hồng, vòng tay ôm lấy cổ anh, lưu luyến mà rúc vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi anh muốn gì.
Sau đó váy của cô liền bị vén lên.
Đây là lần đầu tiên cô bị đè vào tay lái, ánh trăng dịu dàng từ cửa sổ phía trước chiếu xuống thân thể tr.ắng nõn của cô. Cô mềm như vũng nước, từng đợt tê dại kí ch thích đại não, làm hốc mắt cô ẩm ướt, tiếng kêu nho nhỏ như mèo, nhịn không được mà mặc kệ anh tung hoành.
Chiếc xe giống như một con thuyền đang chao đảo trên mặt nước.
Cuối cùng, chiếc váy xinh đẹp của Tri Miên vô tình bị dính vết tích của hai người, cô vừa giận vừa xấu hổ, Đoạn Chước cười dỗ dành cô, sau đó liền cùng cô đến trung tâm mua sắm, mua đền cho cô rất nhiều váy.
Tri Miên thu lại ký ức, nhìn điện thoại lần nữa, bình tĩnh mà unfollow tất cả những tài khoản, website có liên quan đến Đoạn Chước.
Sau này, hãy để anh tiếp tục tỏa sáng ở nơi mà cô không thể nhìn thấy đi.
Mà cô, cũng muốn bắt đầu tỏa sáng một mình.
—-------
Sau khi tham dự hội nghị thượng đỉnh, Tri Miên dường như đã được trưởng thành một lần nữa, bắt đầu dấn thân vào con đường ước mơ của chính mình.
Đoạn Chước không tới tìm cô nữa.
Trong thế giới của cô, cuối cùng chỉ còn lại bài vở và truyện tranh.
Tháng 4, một số nhà xuất bản truyện tranh đã chủ động tìm đến và đề nghị xuất bản "Gió mùa tháng tám" của Tri Miên. Bởi vì có Lâm Linh ở giữa giúp cô tăng giá và đàm phán, nên cuối cùng, đã chọn được nhà xuất bản tốt nhất, số lượng sách xuất bản và số tiền nhuận bút mà Tri Miên có được đều cao hơn họa sĩ mới bình thường rất nhiều.
Cô đã nói chuyện với Lâm Linh, lại muốn rèn sắt khi vẫn còn nóng mà mở ra thêm một bộ truyện nữa, có đề tài là tình yêu xuyên qua, tên là "Một lời không hợp liền muốn phác gục anh", bộ truyện tranh này có phong cách khác hẳn với "Gió mùa tháng tám", càng thêm hoạt bát sống động hơn, để mọi người có thể thấy rằng, phong cách của Tri Miên cũng có thể thay đổi.
Hai truyện tranh của Tri Miên đều hừng hực khí thế, nhưng đồng thời,, cô cũng không hề trì hoãn việc học của mình.
Khi kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, có người đăng một bài trên Tieba của trường: [Đây là nữ thần của khoa sao? Ngoại trừ hâm mộ thì tôi không còn lời nào để nói...]
Chủ tus giấu tên Tri Miên ở bài viết chính, nói rằng cô xinh đẹp, lại còn tốt, nhân cách cũng tốt, được nhiều người theo đuổi, quả thực là không chê vào đâu được.
Chủ tus không nói tên, nhưng có tiết lộ một vài thông tin, không biết là cố tình khen Tri Miên hay cố tình gây war.
Ngay sau đó, bài đăng liền trở nên phổ biến, bên dưới có rất nhiều bình luận, có người nhảy vào cà khịa nhiệt tình.
[Có phải là là hoa khôi của khoa mà tôi đang nghĩ không??]
[Giải mã trong nháy mắt, tôi cảm thấy được dung mạo của cô ấy đã lên level hoa khôi học đường, không hề khoa trương đâu nha.]
[Đàn chị này đúng thật là siêu cấp ưu tú luôn!!!]
[Biết là người ta xinh đẹp, tựa như tiên giáng trần, học giỏi, nhưng trên đời đâu phải chỉ có mỗi cô ta là người đẹp, ok?]
[Từ “ưu tú” này dùng chuẩn vãi lúa. Trước kia tôi đã từng thấy một chiếc xe đợi cô ấy ở dưới tầng ký túc xá nhiều lần lần, còn không phải cùng một loại xe, cũng không phải là cùng một người lái. Đây là ưu tú ở mọi phương diện sao?]
[Comment bên trên có thấy ghê tởm không? Bắt đầu phỏng đoán ác ý á hả?]
[Ông mày buồn nôn, ai ghê tởm hơn? Tôi đã trực tiếp giải mã, Tri Miên, sinh viên năm ba, người này đã nổi tiếng trên Tieba từ năm nhất, ha ha, chỉ cần gõ từ “bao dưỡng” là có thể tìm thấy bài post cũ.]
[Người đăng bài viết đó đã đứng ra xin lỗi rồi, giải thích đó là hiểu lầm thôi mà? Tri Miên có bạn trai ngoài trường, cực kỳ bí ẩn, mấu chốt là rất có tiền.]
[Cô ấy và bạn trai cô đã chia tay rồi. Theo các nguồn tin lộ ra, thì người ta hiện đang độc thân.]
[Mấy tháng nay không thấy ai tới đón, thật sự chia tay rồi sao?]
[Sau khi chia tay, số người đàn ông chạy theo cô ấy như tre già măng mọc, đủ thể loại la liếm, lốp xe dự phòng luôn.]
[Người ta hấp dẫn nên được người khác theo đuổi, bạn thì tính là cái thá gì? Đàn ông thà la liếm người ta nhưng cũng không muốn làm bạn trai của bạn, nhân lúc còn sớm mà tắm rửa đi ngủ đi.]
[Bàn tán về đời tư của người khác vui lắm sao? Dù người ta có thế này, thì liên quan gì đến chuyện của mấy người.]
[Xóa bài đi, trả lại bầu không khí trong lành cho mọi người, so với việc bàn tán chuyện của người khác, không bằng trau dồi bản thân đi.]
[Dù có ghen ghét cỡ nào, thì mấy người cũng đâu được như người ta...]
Tri Miên còn chưa nói gì, thì đã người nhạy bén đứng ra nói thay cô, mấy người nói xấu cô đều bị knock-out hàng loạt, cho đến khi bài viết bị xóa.
Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên cô bị bàn tán.
Ai đó đã đăng bài như thế này khi cô còn là sinh viên năm nhất, sau đó phát hiện ra, người đăng bài là sinh viên cùng năm với Tri Miên, chuyện này truyền tới tai của giáo viên phụ trách, giáo viên phụ trách lập tức tìm người đăng bài đến để giáo dục, nói không nên truyền ra lời đồn bịa đặt như vậy.
Cuối cùng, bài đăng đã bị xóa, người đăng bài bị yêu cầu viết bài xin lỗi Tri Miên, Đoạn Chước cũng cũng ra mặt, thì sự việc mới được giải quyết.
Khi đó, cô đã buồn bã nhiều ngày, vì không biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ của mình và Đoạn Chước với thế giới bên ngoài.
Nhưng bây giờ, cô không còn lo lắng như vậy nữa, cô có thể đối phó với nó một cách bình tĩnh hơn, trái tim của cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, bắt đầu chấp nhận những điều tiếng về mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến năm cuối cấp.
Sau khi xuất bản "Gió mùa tháng tám", nó đã trở thành con ngựa ô trong doanh số truyện tranh của nhà xuất bản phát hành, đồng thời, lượt đọc truyện tranh trực tuyến của cô cũng vượt mốc 10 triệu.
Công ty sắp xếp trợ lý cho cô, cô dần dần đi vào vòng tròn của những họa sĩ tên tuổi, Mục Mục An giống như đàn chị vậy, luôn đưa cô đi kết bạn trong vòng này.
Cô bắt đầu gặp gỡ đủ loại người.
Có người vì vụ lợi, cũng có người chân thành, mà cô sẽ không còn ngây thơ, đơn thuần như trước, cô đã trở nên chín chắn, lý trí, biết cách nhìn người.
Vốn dĩ, cô còn tự ti và rụt rè, nhưng vì đã trở nên xuất sắc, nên cô dần tự tin hơn.
Mùa thu chậm rãi trôi qua.
Năm nay, thành phố Lâm bước vào mùa đông chậm những năm trước.
Vào một ngày đầu tháng 12, chiều tối, cô vừa ra khỏi công ty sau khi bàn chuyện công việc, thì nhận được điện thoại của nhân viên bất động sản, nói là sẽ dẫn cô đi xem nhà.
Đây là căn hộ thứ hai mà Tri Miên đổi. Khi chị họ của Lương Chi Ý từ nước ngoài trở về vào tháng 7 năm nay, cô liền dọn ra khỏi Hoa Viên Tân Dương và chuyển đến một chung cư gần đó. Gần đây, chủ nhà nói là muốn bán nhà, nên cô đành phải tìm một căn khác.
Tuy nhiên, hiện tại trong túi cô cũng có chút tiền, có thể thuê được một căn có vị trí tốt, thuận tiện cho việc đi học và đến công ty.
Căn nhà cô đi xem có 1 phòng ngủ và 2 phòng khách, có ghế xích đu ngoài ban công mà cô thích, bên ngoài có view sông rất đẹp. Sau khi xem xong, cô thấy rất ưng ý nên liền ký hợp đồng thuê với chủ nhà, dự định sẽ chuyển nhà vào cuối tuần.
Sau khi kết thúc, Tri Miên rời khỏi chung cư một mình, đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
Trời nhá nhem tối, xung quanh không có nhiều cửa hàng, đèn đường sáng mờ. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, không rõ đường lắm, liền lần theo bản đồ, đi một con đường tương đối hẻo lánh.
Xung quanh không có nhiều người đi bộ, cô đang đi thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khi quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ đi phía sau.
Khi quay lại, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy của người đối diện.
Trong lòng cô khẽ run, quay đầu lại, nắm chặt điện thoại, bắt đầu nện bước nhanh hơn.
Nhưng cô cảm thấy người phía sau dường như vẫn đang theo sát, cô rẽ vào một góc, không lâu sau, ông ta lại xuất hiện trong tầm mắt.
Cô cảm thấy bất an, định chạy đi thì đột nhiên bên đường có tiếng động cơ vang lên.
Một chiếc xe dừng bên đường, Tri Miên quay lại nhìn, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Gia Cát Vũ.
"Ôi, Tiểu Tửu, thực sự là em à?!"
Tri Miên sững sờ. "Anh Gia Cát?"
Anh ấy hỏi: "Em đi đâu mà về muộn vậy?"
"Em đang chuẩn bị về nhà."
"Lên đi, anh cũng muốn về nhà, liền tiễn em một đoạn đường vậy."
Tri Miên do dự, người đàn ông nói: "Ở đây quá tối, em lại là con gái, đi một mình không an toàn, sao phải khách sáo với anh Gia Cát như vậy chứ?"
Cuối cùng Tri Miên cũng lên xe.
Sau khi Tri Miên cảm ơn và báo địa chỉ, thì Gia Cát Vũ khởi động xe, nhìn cô: "Đã lâu không gặp, sao đêm nay em lại tới đây?"
"Em đến đây để xem nhà."
"Tân Thành Ngự Cảnh à?"
Cô gật đầu, Gia Cát Vũ nói: "Lần sau, nhớ phải đi đường lớn, sau khi rời khỏi chung cư thì rẽ phải, con đường nhỏ bên cạnh chung cư này đều đã bị phá bỏ và di dời, không còn ai sinh sống. Em họ anh đã từng sống ở đây."
Tri Miên đồng ý.
Sau khi xe dừng ở đèn đỏ, Gia Cát Vũ cầm điện thoại di động, gửi một tin nhắn: [Yên tâm, đã đón được người, anh đang đưa cô ấy về nhà.]
Sau khi gửi xong, anh ấy liền đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Tri Miên trên ghế phụ, không khỏi khen ngợi:
"Tiểu Tửu, anh thấy em càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy."
Gia Cát Vũ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tri Miên cách đây bảy năm, cô gái nhỏ vẫn còn gầy gò và nhỏ bé.
Lên đại học cái liền thay đổi hẳn ra, mấy tháng không gặp, mà thay đổi cũng rất nhiều.
Tri Miên nghe vậy, liền nhếch khóe môi, không chút ngượng ngùng. "Anh Gia Cát, em cũng cảm thấy gần đây anh trở nên đẹp trai hơn đó."
“Ôi trời, anh chỉ là một ông già thô ráp thôi.” Sau khi đèn xanh, Gia Cát Vũ liền đạp ga. "Em đã là sinh viên cuối cấp rồi à? Có học nhiều lắm không?”
“Không có lớp, hiện tại tụi em đang trong thời gian thực tập.” Học viện sắp xếp, nửa sau học kỳ bắt đầu viết luận văn.
"Truyện tranh của em bây giờ thế nào rồi? Có phải rất nổi tiếng không?"
Tri Miên nói một chút về trạng thái hiện tại của mình, Gia Cát Vũ không khỏi cảm thán: "Sau này nổi tiếng, em đừng quên anh Gia Cát của em nhá, nhớ đưa cho anh một ít truyện tranh đã xuất bản của em."
"Được, lần sau có cơ hội em sẽ mang cho anh."
Hai người trò chuyện, Gia Cát Vũ nói về tình hình hiện tại: "GYB vừa mới kết thúc vòng loại Giải vô địch thế giới cách đây một thời gian, lọt vào top 32, đặc biệt là Đoạn Chước. Gần đây cậu ấy có phong độ khá tốt, trận nào cũng là killing king hết."
Tri Miên đã lâu không nghe thấy tên này, chỉ là sững sờ một chút, sau đó cười nhẹ: "Vậy thì tốt."
Cô không hề né tránh, mà nói một cách bình tĩnh.
Như thể đang đánh giá một người bạn bình thường.
Gia Cát Vũ liếc cô một cái. "Tri Miên, hai người không hề liên lạc với nhau từ khi chia tay à?"
"Vâng." Cô cụp mắt xuống, hơi nhếch môi. "Mọi người ai cũng bận cả."
Cuộc sống bận rộn như vậy, đối với cô mà nói, thì khá tốt.
Sau đó, Gia Cát Vũ liền đổi chủ đề.
Một lúc sau, xe đã đến nơi, sau khi dừng lại, Tri Miên xuống xe.
Gia Cát Vũ vẫy tay với cô trong xe: "Nếu có thời gian thì liên lạc nhiều hơn nha, Tiểu Tửu."
Cô gật đầu, nhìn chiếc xe rời đi.
Trên thực tế, sau khi chia tay với Đoạn Chước, cô không phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành, thỉnh thoảng họ còn trò chuyện với nhau vài câu trong vòng bạn bè, chỉ là không gặp mặt nữa.
Cô vốn tưởng rằng tình cờ gặp lại sẽ rất xấu hổ, nhưng hiện tại, xem ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Trong thế giới người lớn, không phải cứ chia tay, thì liền thu nhỏ mạng lưới quan hệ.
Khi cô dần thoát ra khỏi mối quan hệ đó, thì liền thấy mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.
—----------
Sau khi chuyển đến căn hộ mới, Tri Miên nhận được lời mời của nhà xuất bản, bên kia hỏi có thể tổ chức ký tặng truyện tranh hay không, Tri Miên đã bàn bạc với Lâm Linh, và Lâm Linh cũng ủng hộ phương thức quảng bá này.
Dù sao thì Tri Miên cũng xinh đẹp, lộ mặt còn có thể thu hút thêm nhiều fans hơn nữa.
Cuối tháng 12, vào một buổi sáng thứ bảy, lễ ký tặng đã được tổ chức tại tầng ba của Trung tâm Triển lãm Văn hóa thành phố Lâm, đây cũng là thư viện lớn nhất của tỉnh.
Trước khi diễn ra lễ ký tặng, đã có rất nhiều fans sách xếp hàng ở đây, Tri Miên đứng ở phía sau, khi chuẩn bị vào địa điểm, cô mới có thể nhìn thấy quang cảnh trong lễ ký tặng.
Cô cảm động không thôi, không ngờ người sẵn sàng ủng hộ các tác phẩm của mình lại nhiều hơn cô tưởng.
Cô còn nhớ, khi mới bắt đầu vẽ truyện tranh, bên dưới chỉ có hai ba người bình luận.
Bây giờ, ngày càng nhiều người thích cô.
Tri Miên đang suy nghĩ trong lòng, thì đột nhiên thoáng thấy bóng lưng người đàn ông cao lớn ở cửa buổi ký tặng.
Đồ đen, quần túi hộp.
Vóc dáng rất cao.
Cô chưa kịp nhìn kỹ hơn, thì trợ lý Lý Niệm Niệm đã chạy tới, cầm cây son và gương trên tay: "Tiểu Cửu, chị nghĩ em cần tô lại son, son nhạt mất rồi."
Tri Miên nhìn vào gương, thấy son đã thực sự đã bị phai đi, cô liền trang điểm lại, mím môi đỏ mọng nhìn cô ấy:
"Thế nào?"
Lý Niệm Niệm giơ ngón tay cái lên, chớp mắt. "Hoàn hảo! Tiểu Cửu đẹp long trời lở đất!"
Thực ra, Lý Niệm Niệm hơn Tri Miên một tuổi, nhưng cô ấy thường nói chuyện như một đứa trẻ, Tri Miên gặp cô ấy, mới cảm thấy mình không quá trẻ trâu.
Người dẫn chương trình đến thông báo đã là đến giờ bắt đầu, Tri Miên gật đầu, khi nhìn về phía cửa lần nữa, thì phát hiện bóng người đã biến mất.
Nghĩ lại cũng cảm thấy không thể nào, sao anh có thể xuất hiện ở đây được chứ.
Sau khi Tri Miên lên sân khấu, các fans bên dưới liền vỗ tay nhiệt liệt, đây là lần đầu tiên Tri Miên xuất hiện trước công chúng, ai cũng không ngờ Tri Miên đẹp đến vậy.
Sau một thời gian phỏng vấn và tương tác, cuối cùng cũng đến lúc ký tặng.
Fan sách đầu tiên đi đến chỗ cô, đặt truyện tranh của cô lên bàn, vừa phấn khích vừa ngượng ngùng nói: "Chị Nhất Mục Tri Thu, em siêu siêu thích chị luôn..."
Tri Miên lắng nghe sự yêu thích và lời khen ngợi mà fans sách nói với mình, trái tim như được rót mật, bùng lên cảm giác ấm áp.
Cô ký tên cho từng người một.
Trên lầu hai của thư viện, trong phòng đọc sách đối diện với nơi ký tặng, Đoạn Chước đang ngồi trên sofa, nhìn qua kính xuống.
Tri Miên mặc chiếc áo len màu nâu nhạt, dáng người duyên dáng của cô được che đi đôi chút bởi bộ vest có họa tiết hoa mai tối màu mà cô mặc bên ngoài.
Mái tóc xoăn màu nâu mật ong xõa ngang vai, mái tóc mềm mại như sóng biển, ánh đèn trên đầu tỏa ra vầng sáng mềm mại trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Cô cúi đầu ký tên, dùng ngón tay trắng trẻo vén một lọn tóc ra sau tai, để lộ phần tai phải nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau khi ký tên, cô đưa quyển sách cho đối phương, đôi môi đỏ mọng của Tri Miên cong lên, đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm, sáng rực lên.
Cô đã sớm rút đi khí chất học sinh, từng cái giơ tay nhấc chân, đều hiện lên vẻ nữ tính mê người.
Ánh mắt xúc động của Đoạn Chước tham lam nhìn chằm chằm vào Tri Miên.
Thực ra, anh đã biết tin về buổi ký tặng của cô gái từ lâu, nên hôm nay mới đến.
Chỉ là anh không thể ở đó.
Ở đây, cô sẽ không bị quấy rầy.
Đêm hôm Gia Cát Vũ đưa Tri Miên về nhà, Đoạn Chước và một nhóm bạn tình cờ đi ăn ở gần đó, sau khi đi ra thì có uống hơi nhiều một chút, tính tiền xong liền dựa vào xe, châm một điếu thuốc.
Không ngờ, vừa ngước mắt lên, liền thấy phía con đường đối diện, một bóng người nhỏ nhắn từ cổng chung cư Tân Thành Ngự Cảnh đi ra.
Ánh mắt anh ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng, thấy Tri Miên không qua đường lớn, không nhìn thấy mình, mà trực tiếp đi thẳng về phía bên trái đường.
Nhìn qua con đường kia, tối tăm.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Đoạn Chước lo lắng cho sự an toàn của cô trên đường, muốn đuổi theo đưa cô về nhà, nhưng chợt nhận ra mình đã không còn thân phận xuất hiện để trước mặt cô nữa.
Cuối cùng, anh đành phải gọi điện cho Gia Cát Vũ đến đưa cô đi.
Mãi đến khuya, Gia Cát Vũ mới gọi điện, nói rằng cô gái đã được đưa về chung cư an toàn, còn nhân tiện cười đùa vài câu:
"Lặng lẽ để ý đến người ta thì có ích gì? Cô gái nhỏ hiện tại đang sống rất tốt. Vừa rồi anh có nhắc tới cậu trước mắt cô ấy. Xem ra là người ta đã buông bỏ, hoàn toàn không để bụng tới cậu…”
Đoạn Chước nghe xong, không nói lời nào.
Chỉ cảm giác cả trái tim như bị xé nát.
Trống rỗng, dù có nhét mọi thứ vào, cũng không thể lấp đầy được.
Hôm nay nhìn thấy cô ở đây, anh liền thấy rằng Tri Miên thực sự như những gì cô đã nói.
Không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt.
Cô dựa vào chính năng lực của mình, mà tạo ra giá trị của bản thân.
Một lúc lâu sau, mắt anh khẽ nheo lại, đảo qua hình xăm trên cổ tay phải, cuối cùng, vô tình nhìn xuống tờ lịch đặt trên bàn trước mặt.
Hôm nay là ngày 29 tháng 12.
Còn hai ngày nữa là đến năm mới.
Anh chợt nhớ vào ngày này năm ngoái, khi pháo hoa đang được bắ n ra, cô gái hỏi anh - năm sau anh có đi cùng em đón năm mới nữa không?
Anh tự tin mà hỏi lại cô, không phải là năm nào anh cũng ở bên cô sao.
Đoạn Chước nhíu chặt mi, cổ họng như thắt lại, sự chua xót chồng chất từng chút một, đột nhiên cảm thấy chính mình trước đây thật nực cười.
Sao lúc đó anh có thể ngờ rằng, năm nay anh sẽ không còn cô bên cạnh.
Có lẽ, sẽ không bao giờ có nữa.
(1) Ngự tỷ: là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.