Nhẫn là Khúc Ức Hành đưa cho cô trước khi bắt đầu thi đấu.
Buổi tối ngày đó Kiều Tê bị anh ấn trên giường trong ngoài bắt nạt, cuối cùng cô không thể không mềm nhũn tay chân, nhẹ giọng liên tục nói xin tha: "Khúc Ức Hành, đừng nghịch nữa.... Chúng ta nên đi ngủ thôi, ngày mai anh còn phải thi đấu nữa."
"Anh không muốn." Thân dưới của Khúc Ức Hành va chạm càng thêm kịch liệt, chứng minh cho câu trả lời của anh, anh từ sau lưng chặn cô lại, một lần lại một lần tiến vào cơ thể cô.
Trong nháy mắt thất thần vì cao trào Kiều Tê cảm nhận được có thứ gì đó đeo vào ngón tay cô.. Là nhẫn. Chiếc nhẫn được nhiệt độ cơ thể Khúc Ức Hành làm ấm lên.
Cô có chút hoảng hốt, cho đến khi Khúc Ức Hành từ phía sau cô lưu luyến nói: "Kiều Kiều, tròn một năm vui vẻ."
Đã qua 12 giờ.
Ngày này năm ngoái là ngày bọn họ ở bên nhau. Gần đây Kiều Tê vì chuẩn bị cho trận bóng rổ nên vội đến sứt đầu mẻ trán, tự nhiên cô lại quên mất chuyện quan trọng này. Rõ ràng trước đó cô còn nói với Khúc Ức Hành, đến lúc đó phải cẩn thận chúc mừng một phen.
"Làm sao bây giờ, em còn chưa chuẩn bị quà......" Kiều Tê rất ảo não, giọng nói không tự giác thấp xuống.
Khúc Ức Hành đem một chiếc nhẫn khác bỏ vào tay cô: "Đây không phải là có rồi sao."
Anh lại đem bàn tay đến trước mặt cô.
Kiều Tê ngoan ngoãn đeo lên cho anh, cô dở khóc dở cười: "Không nghĩ rằng anh còn nhớ kĩ hơn cả em."
"Đó là đương nhiên."
Khúc Ức Hành dựa đầu trên vai cô:
"Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc yêu đương như vậy."
Đầu bọn họ nghiêng về một bên, Khúc Ức Hành nắm tay Kiều Tê, mười ngón tay đan vào nhau.
Đèn đầu giường mờ nhạt chiếu lên ngón tay hai người, chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng, khiến cho Kiều Tê say mê.
"... Lần đầu anh vắt hết ý tưởng suy nghĩ muốn đưa em đi đâu hẹn hò, lần đầu tiên đem ngày ở bên nhau nhớ rõ ràng như vậy, cũng là lần đầu tiên có kỉ niệm một năm."
Anh gập ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Kiều Tê, chậm rãi nói: "Chờ chúng ta ở cùng nhau năm thứ hai, năm thứ ba... Năm thứ một trăm, anh sẽ vẫn muốn nắm tay em như vậy, còn muốn hàng năm tặng nhẫn cho em."
Kiều Tê theo lời anh nói, tưởng tượng một chút bộ dáng quý phụ phu nhân đầy mình đá quý của bản thân, cô không tự giác mà cười rộ lên: "Đeo chỗ nào cho hết......"
"Cứ đeo hết lên."
"Đồ ngốc, anh có thể tặng thứ khác mà."
"Ừ, anh ngốc." Anh dùng ngón tay vẽ vòng trên tay cô:
"Cho nên muốn em dạy anh."
Trong phòng chợt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vang sàn sạt rất nhỏ khi lòng bàn tay Khúc Ức Hành cọ vào sợi tóc cô. Ở âm thanh như vậy, trên người người kia còn không ngừng cuồn cuộn truyền đến nhiệt độ ấm áp. Mí mắt Kiều Tê dần dần trở nên nặng nề.
"Lúc ba mẹ anh đặt tên là vì muốn có ý nghĩa đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường."
Không biết qua bao lâu, Khúc Ức Hành lại lần nữa mở miệng. Kiều Tê nghe thấy âm thanh của anh cơn buồn ngủ bị đuổi đi hơn phân nửa, cô lại không biết tại sao anh bỗng nhiên nói đến điều này, cô chỉ nhéo ngón tay anh, yên lặng nghe.
"Nhưng ba anh lại nói, cuộc đời đàn ông phải phong phú, tầm mắt phải rộng lớn, không thể chỉ thỏa mãn với đi ngàn dặm đường, thậm chí đi trăm triệu dặm đường mới đủ cho nên gọi anh là Khúc Ức Hành."
Kiều Tê nhìn không thấy mặt anh, chỉ nghe anh cười bên tai: "Ông ấy đối với anh thật tàn nhẫn, đúng không?"
Kiều Tê giật mình, nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.
Khúc Ức Hành lại tiếp tục nói: "Nhưng đường dài như vậy anh căn bản không thể đi hết, cũng không thể đi một mình được"
Anh từ trên người cô trượt xuống, nằm bên cạnh cô, anh xoay người Kiều Tê lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cúi người mút hôn khuôn mặt đỏ bừng của cô.
"May mà, anh tìm được em rồi."
Khúc Ức Hành mở hai tay ra, Kiều Tê liền chui vào trong lòng ngực anh:
"Kiều Tê. Em chính là bến đỗ của anh."
Để anh không còn mờ mịt, bôn ba không có phương hướng, lưu lạc bốn phương trong vô định.
Không biết có phải vì trên lưng anh gánh vác kì vọng cao của ba, nên khiến cho Khúc Ức Hành sống trong khuôn khổ nảy sinh ra mệt mỏi và phản nghịch.
Tuy rằng ba anh không thường về nhà, nhưng mỗi lần về nhà đều giống như đang kiểm tra cấp dưới, ông tra hỏi thành tích Khúc Ức Hành gần đây như thế nào và hướng đi sắp tới của anh, ông nhớ kĩ những chỗ không hài lòng nhưng lại keo kiệt không một câu khích lệ.
Dần dần Khúc Ức Hành bắt đầu mất ngủ, cùng lúc đó tính dục lại càng thêm tràn đầy, cuối cùng biến thành cần dùng tình dục giải tỏa áp lực, mượn việc bắn tinh thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng chặt, để cho mình có thể đi vào giấc ngủ.
Anh càng ngày càng không phân biệt rõ, mình thích làm tình hay đang khát vọng có người làm bạn, hay chỉ là tham luyến cảm giác cao trào qua đi là tốt rồi.
Cho đến khi anh ở bên cạnh Kiều Tê.
Sau khi cùng cô ở bên nhau, Khúc Ức Hành mới phát hiện ra khi tâm hồn và cơ thể cùng kết hợp là điều tốt đẹp như thế nào, làm tình là chuyện khi tình vừa đến lúc, giống như nước chảy thành sông. Chứ không phải công cụ dùng để thôi miên chính mình, cũng không phải con đường để trốn tránh hiện thực.
Mà anh cũng không cần những thứ đó.
Đường dài có thể đi từ từ, anh ở bên cô có mệt cũng không bao giờ cô đơn.
"Có em đi cùng, dù đường rất xa anh cũng có thể đi." anh vùi đầu vào cổ cô.
Kiều Tê mơ hồ nhìn thấy sự yếu ớt của Khúc Ức Hành, cô dùng sức ôm anh.
Kiều Tê nghĩ Khúc Ức Hành và cô đúng là một hồi kì tích.
Anh hấp dẫn cô, giống như sức hút không thể kháng cự của Trái Đất, anh phát hiện và tiếp nhận một mặt khác của cô, để cho đôi mắt, lỗ tai, cổ, thậm chí toàn thân trên dưới đều luân hãm.
Kiều Tê mặc kệ chính mình sa vào tình dục, mặc kệ càng ngày càng thích Khúc Ức Hành, cô không thể giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa.
Giống như quả táo sẽ từ bên trên rơi xuống mặt đất, cô cũng chỉ muốn rơi vào trong lòng ngực Khúc Ức Hành, nếu bị hấp dẫn, như vậy cô cam chịu hấp dẫn.
Kiều Tê xoay người, đè lên người Khúc Ức Hành.
Cứ như vậy bắt đầu, vật rơi tự do.
~Hoàn~
==============
Câu truyện của Khúc Ức Hành và Kiều Tê đến đây là kết thúc, hy vọng mọi người đã thỏa mãn với đoạn tình cảm này. Khúc Ức Hành không sạch nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh yêu Kiều Tê và Vật Rơi Tự Do là một tác phẩm ngọt sủng, ngược cẩu độc thân tơi bời.
Về phía Kiều Tê thoạt nhìn cô ấy có vẻ nhút nhát, rụt rè nhưng tôi nghĩ Kiều Tê là một người dũng cảm dám thay đổi và theo đuổi tình yêu của mình, cuối cùng đúng là trời không phụ lòng người, người có tình sẽ đến được với nhau.
Mong rằng tất cả bạn đọc cũng sẽ dũng cảm được như cô ấy và có một tình yêu đẹp như Kiều Kiều và A Hành.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và yêu quý Vật Rơi Tự Do, hãy tiếp tục ủng hộ câu truyện ra mắt tiếp theo nhé.