Trận chung kết ngày đó, Trương Nhược Chanh nói sẽ cho Phùng Dật Luân chơi Tôn Ngộ Không, nhưng chỉ trong một đêm đó mà thôi.
Trận bóng rổ kết thúc, nỗi buồn của Phùng Dật Luân cũng theo đó tan biến, rất mau đã khôi phục bình thường, mỗi ngày đều cùng Trương Nhược Chanh chơi game, cãi nhau.
Rung động xẹt qua trong lòng Trương Nhược Chanh bởi vì cãi nhau gà bay chó sủa cũng không còn thấy bóng dáng.
Dường như con trai vốn có thiên phú về phương diện chơi game, không quá nửa tháng trình độ của Phùng Dật Luân đã cao hơn rất nhiều so với trước đây.
Chuẩn bị chiến đấu với những ngày cuối kì, thời gian chơi game của hai người đều giảm bớt không ít, nhưng nếu Trương Nhược Chanh tìm Phùng Dật Luân đều trả lời một câu:
"Quả nhiên vẫn muốn baba mang theo ngươi."
Ngay sau đó lập tức online.
Tiếp theo là nghỉ hè.
Trương Nhược Chanh là người địa phương, nhà Phùng Dật Luân ở nơi khác, bọn họ ai về nhà nấy, mỗi ngày đều bật mic chơi game.
Đêm trước ngày Thất Tịch, hai người cứ theo lẽ thường ở khe sâu chém giết, kim đồng hồ lặng lẽ điểm qua 12 giờ, Trương Nhược Chanh không chú ý.
Khi trò chơi kết thúc, Phùng Dật Luân chậm chạp không tiến vào đội ngũ, cô vừa muốn nhắn tin cho anh, liền liên tiếp thu được hai thông báo nhận được quà.
Là tình yêu cả đời và quần áo Tử Hà tiên tử, bạn tốt trong trò chơi Phùng Dật Luân gửi tới lời khen tặng:
[Tôi đã chơi Tôn Ngộ Không rất lợi hại.]
Cái thứ hai là:
[Trương Nhược Chanh tiểu thư, xin hỏi cô có đồng ý cùng tôi dùng hai bộ quần áo này không?]
Tình yêu cả đời là bộ quần áo có hạn bán vào dịp Thất Tịch, một bộ áo cưới hồng diễm, cùng với đó là Tôn Ngộ Không đại thánh đón dâu.
Trương Nhược Chanh nhìn nhắc nhở nhận quà đến xuất thần.
WeChat liên tục thông báo tin nhắn Phùng Dật Luân gửi tới hình ảnh, cô ngơ ngẩn click mở, nhìn thấy hình chụp lại chiến tích.
[Đây là khu tài khoản QQ của tôi, gần đây vẫn luôn trộm tập chơi Tôn Ngộ Không.]
[Cô xem, có phải hiện tại tôi rất mạnh không?]
[Có thể chơi cùng cô không?]
Trương Nhược Chanh trực tiếp tắt trò chơi, máy móc mở di động, nhắm mắt lại, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa xung quanh một mảnh đen nhánh.
Đêm rất yên tĩnh, bên tai cô tràn ngập tiếp tim mình đập.
Bùm bùm, bùm bùm bùm.
Như đang đánh trống, rung chuông.
Không biết từ khi nào cô bắt đầu rung động.
Là từ ngày nhìn thấy anh buồn bã không giống lúc trước hay là mỗi lần cùng nhau chơi game anh điều khiển tiểu Pháp Sư che chở trước người cô.
Hay là sớm hơn. Trên sân thể dục cô ở trước mặt Thư Lãng quân lính tan rã nói không lựa lời, anh lại đúng lúc ôm lấy cô, trở thành hậu thuẫn cho cô.
Cô ở trước cửa kí túc xá đâm phải hộp cơm của anh, anh lại an ủi cô, thật cẩn thận đưa khăn giấy cho cô, nhìn qua còn lúng túng hơn cả cô.
Bất tri bất giác, Phùng Dật Luân đã chiếm cứ quá nhiều thời gian của cô, thao túng nỗi lòng của cô.
Nhưng Trương Nhược Chanh sợ.
Cô không phải chưa từng nói bóng gió hỏi các bạn nam cùng lớp, trong miệng bọn họ Phùng Dật Luân là một nhân vật vui chơi hoa cỏ ven đường, cô lại nhớ những lời Thư Lãng nói ngày đó...... Cô đã gặp qua loại người này một lần, nếu gặp thêm lần thứ hai chắc cô sẽ càng thêm sợ hãi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cô sợ Phùng Dật Luân sẽ giống Thư Lãng, chỉ là hứng khởi nhất thời, muốn dụ cô lên giường mà thôi.
Nhưng cô lại cảm thấy anh sẽ không như thế.
Tuy rằng Phùng Dật Luân luôn là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng anh so với Thư Lãng tốt hơn rất nhiều.
Trước đó Thư Lãng chỉ biết đến thời gian của mình, nói mỗi ngày chơi game vào giờ nào thì chính là giờ đó, nếu muộn cũng sẽ không chờ cô.
Hiện tại cô và Phùng Dật Luân hoàn toàn ngược lại, cô từ người tặng quà trở thành người nhận quà.
Cô có một bộ quần áo Tử Hà tiên tử là lễ Tình nhân năm nay cô tự mua, cô còn tặng cho Thư Lãng một bộ chí tôn bảo.
Cô muốn dùng chung với hắn nhưng Thư Lãng lại nói, Luna và Tôn Ngộ Không không thích hợp làm một đội. Hắn thích đánh dã chiến, Trương Nhược Chanh nói cô có thể tự đi, hắn nói không, đội hình như vậy không đủ lý tưởng.
Rõ ràng cô thích chơi Luna nhất, lúc chơi cùng Thư Lãng cơ bản đều nhân nhượng hắn.
Từ lúc mua đến giờ bộ quần áo Tử Hà tiên tử cô còn chưa một lần dùng qua.
Cô đợi lâu như vậy, chí tôn bảo cũng không tới đón cô, cô nản lòng thoái chí.
Cho dù cô và Thư Lãng cuối cùng khó khăn lại kết thúc qua loa, nhưng trước nay cô trả giá cũng không hối hận, cô chỉ nghĩ do mình nhìn lầm người.
Cơ bản cô cảm thấy không có gì.
Cô có thể nhịn, cô cam tâm tình nguyện, cô rất kiên cường.
Tối nay Phùng Dật Luân lại đối với cô như vậy, không biết sao cô lại cảm thấy tủi thân.
===================
Đã cố hết sức nhưng 2 phiên ngoại về cp phụ một nửa là game mà tôi thì mù game nên nội dung lung tung rối loạn hết cả.
Có phiên ngoại của cp phụ nhưng chưa hết chính văn đâu, nó xen kẽ vào mạch truyện chính thôi.
Đang tiến hành sửa chữa, nếu đề mục ghi là Chương chứ không phải Phần thì có nghĩa là chương đó đã sửa chữa xong.