Lạc Kim Vũ theo thường lệ đến Trì Việt trước tiên, vừa vặn đúng ngay ngày kỳ họp thường niên của công ty, tiếp đón cô là cô thư ký đáng yêu lần trước, dẫn cô vào một căn phòng rộng lớn thoáng mát, là phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên.
“Lạc tiểu thư, cà phê của cô. Giám đốc Nhậm cùng phó tổng giám đốc Thịnh sẽ lại đây sau, xin cô chờ trong chốc lát.”
Lạc Kim Vũ gật đầu nói cảm ơn, thuận tiện hỏi: “Xin hỏi, cô có biết hôm nay giám đốc Nhậm đề cử vị nào làm quản lý của tôi không?”
Bí thư với khuôn mặt thanh tú nhấp môi cười, giơ tay chỉ chỉ phía bên phải, nói: “Chính là chủ nhân vị trí văn phòng cô đang đứng, là phó tổng giám đốc Thịnh của chúng tôi.”
Lạc Kim Vũ nhìn theo hướng cô chỉ, bởi vì văn phòng chia thành hai khu, khu nghỉ ngơi cùng khu làm việc, tầm mắt của cô bị một tấm vách có phong cách thiết kế nghệ thuật ngăn cách chặn tầm nhìn, cô hơi khom lưng lén nhìn vào mấy lổ hở, thấy trên bàn làm việc có một tấm bảng nhỏ băng đá, viết chức vị cùng tên.
Phó tổng giám đốc bộ phận minh tinh ~~~ Thịnh Nam.
Cô thư ký vừa rời khỏi, Lạc Kim Vũ dùng di động tìm tòi cái tên này, kết quả lại khiến cô khó chịu đến nhíu mi.
Nếu tin tức trên mạng là thật, Thịnh Nam đã từng là quản lý của ảnh hậu Mạnh Lam cùng ca vương Cao Dục Thành, lại buông tay vào lúc tiền đồ của hai người kia đang trên đà phát triển, bắt đầu chú tâm chế tạo một người nghệ sĩ trẻ tuổi Hi Tử Khiên, sau đó vì phân phối tài nguyên không đồng đều khiến cho nghệ sĩ bất mãn, chuyển giao những người khác, chỉ để lại Hi Tử Khiên.
Hi Tử Khiên????
Người này, Lạc Kim Vũ có một chút ấn tượng.
Xuất đạo từ ca sĩ, sau lấn sang điện ảnh, thậm chí là giới thời trang, nhưng vô luận có như thế nào thi cũng không phát hỏa. Khoảng thời gian trước, nhân ngày quốc khánh có một bộ điện ảnh được công chiếu, anh ta là diễn viên phụ được mời đóng một vài cảnh.
Nhưng bởi vì kỹ thuật diễn quá tệ mà bị dân mạng mắng leo lên hot search, xưng là “Bộ sách dành cho những người diễn dở nhất”, ảnh hậu Mạnh Lam cùng công ty cũng được mời diễn ở bộ điện ảnh đó, người ta là ảnh hậu mà chỉ diễn có 5 phút, ngược lại một diễn viên tệ như anh ta lại được 8 phút 22 giây.
Cũng bởi vậy mà dẫn phát kíp nổ, làm fans của ảnh hậu bất mãn, cho rằng công ty quản lý mắt mù, người nghệ sĩ có thực lực cùng tài năng không được tài nguyên cùng tuyên truyền, còn người không có gì thì lạ nâng như nâng trứng. Lúc ấy đề tài này được xào rất lớn, nhưng cũng nhanh chóng bị đè ép xuống.
Lạc Kim Vũ vốn còn lo lắng trên tay quản lý có nghệ sĩ thì trong lúc phân chia tài nguyên sẽ xảy ra vấn đề, hiện tại vừa nhìn thấy tin nóng trên mạng, tức khắc trái tim đều lạnh nửa phần.
Nhưng cô cũng biết, trong giới giải trí giả giả thật thật, tin tức thật sự là quá nhiều, tin tức nói đến sinh động như thật cũng không nhất định là sự thật, không phải đương sự vĩnh viễn không biết chân tướng là cái gì. Cô nhìn lịch sử của Hi Tử Khiên từ khi xuất đạo cho tới nay đưa ra tổng kết.
Theo lý thuyết, trong số những thương hiệu anh ta làm đại diện, có một ít thương hiệu căn bản sẽ không nhìn đến một nghệ sĩ hạng hai như Hi Tử Khiên. Nếu không phải bản thân nghệ sĩ có hậu trường, vậy hoàn toàn là năng lực của người quản lý. Cho nên, tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng vẫn ôm hi vọng cùng một chút chờ mong vào Thịnh Nam.
Bởi vì uống chút cà phê, nên Lạc Kim Vũ phải đi toilet một chuyến, ra tới thì nghe trong văn phòng có tiếng người. Ngay từ đầu cô tưởng Nhậm Chí Văn cùng Thịnh Nam, đang chuẩn bị đi ra ngoài chào hỏi, đi đến nửa đường lại nghe đến “bốp” âm thanh giòn vang của một cái tát tay.
“Hi Tử Khiên, sao anh có thể mở miệng nói ra những câu vô sĩ đến như thế?” Một giọng nữ cũng không bén nhọn, ngược lại vô cùng bình đạm, mang theo chút trào phúng, thậm chí còn mang theo một chút người ở địa vị cao nhìn xuống dưới.
Chỉ nghe được một loạt âm thanh rầm, ầm, bùm bùm vang lên, xem ra là Hi Tử Khiên tức giận quăng ngã đồ vật: “Thịnh Nam, có phải cô bị điên rồi hay không? Tôi mẹ nó chỉ là kêu cô mang thêm một người, cô đã ra tay đánh tôi?”
Cái này thật sự là làm Lạc Kim Vũ tiến thoái lưỡng nan, đi ra ngoài, xấu hổ ~ không đi, ở chỗ này giống như đang nghe lén cũng xấu hổ. Cô nghĩ có cần phải đi thêm một chuyến toilet ngồi một lát rồi ra hay không, làm bộ không nghe được?
Hai người kia hiển nhiên không biết trong văn phòng còn có người thứ ba, vẫn đang đối chọi gay gắt.
“Mấy năm nay vì anh, Mạnh Lam cùng Cao Dục Thành tôi đều đẩy cho người khác, hiện tại anh lại để tôi nâng đỡ một diễn viên mạng mới nổi hạng 38 đang chơi trò mập mờ với anh?”
“Cái gì kêu chơi trò mập mờ với tôi, tôi đã giải thích với cô, tôi với cô ta nửa phân tiền quan hệ cũng không có, chỉ là xem cô ta có tiềm lực, nên mới đề cử một tiếng với cô. Hơn nữa sắp tới không cô cũng chuẩn bị tiếp nhận một diễn viên quần chúng sao? Liễu An An hạng 38, vậy cái kia kêu Lạc Kim Vũ hạng bao nhiêu? 68? 98?”
Lạc Kim Vũ không nghĩ tới còn có thể nghe được tên mình trong cuộc cãi vã của hai người, tai theo bản năng lại dựng lên.
“Anh còn nhìn ra được tiềm lực? Tiềm lực trên giường sao?”
Thịnh Nam cười lạnh một tiếng, ý tứ trào phúng trong lời nói càng gia tăng: “Anh kêu tôi nhận thì tôi phải nhận sao, anh xem nơi này của tôi thành thùng rác đúng không? Cái loại mặt hàng rách nát gì cũng đều muốn nhét vào phòng của tôi sao?”
Hi Tử Khiên bị lời nói này của cô hoàn toàn chọc giận, “Bang” một chưởng chụp ở trên bàn làm việc, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Rốt cuộc cô cũng đem lời nói trong lòng nói ra tới phải không? Thật ra cô chưa từng nhìn nhận năng lực của tôi? Cô mẹ nó đã sớm hối hận đi? Hối hận chuyển giao Mạnh Lam cùng Cao Dục Thành cho người khác có phải hay không?”
“Ha ha ha......” Thịnh Nam giống như vừa nghe được câu chuyện cười thế kỷ, cười đến nói không ra lời.
“Cô chính là như vậy, cô vẫn luôn là như thế này! Cao cao tại thượng, tràn đầy khinh thường. tôi ở trong lòng cô chính là một cục hồ không trát dính tường, là một vũng bùn lầy! Không có một chút bản lĩnh, là rác rưởi! Đúng hay không? Tôi chịu đủ rồi, mẹ nó, tôi chịu đủ rồi cô cái bà già bi3n thái khống chế dục”
Mà Hi Tử Khiên lại bị cô cười nhạo càng thêm táo bạo, anh ta rống giận cuồng bạo đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng đá bay mấy vậy bị quăng xuống đất hồi nãy, vừa lúc xuyên qua khe hở của vách ngăn bat thẳng vào khu nghỉ ngơi, Lạc Kim Vũ bị khiếp sợ, nhịn không được kinh hoảng hô ra tiếng.
“Ai ở nơi đó?” Thịnh Nam lạnh giọng đặt câu hỏi.
Lạc Kim Vũ buông bàn tay che miệng xuống, nhặt vật ở dưới đất lên, ngượng ngùng từ sau tấm vách ngăn đi ra ngoài: “Ngượng ngùng, nhân viên mang tôi vào đây chờ giám đốc Nhận cùng phó tổng giám đốc Thịnh, tôi chỉ đi toilet một lát, khi ra tới thì......”
Sắc mặt của Thịnh Nam có chút khó coi, cô chỉ định trở vào văn phòng lấy một phần tư liệu, kết quả Hi Tử Khiên lại không có ánh mắt theo vào nói với cô về chuyện của Liễu An An, hai người mới khắc khẩu. Tuy rằng cô không chú ý tới văn phòng còn có người, nhưng bị nghe lén như vậy, cho dù là ai cũng có chút mất mặt.
Lạc Kim Vũ cũng là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, cô thanh thanh giọng nói, vừa bước ra cửa vừa nói: “Hay là để tôi đi ra ngoài......”
“Cô không cần đi.” Giọng nói của Thịnh Nam lại khôi phục như bình thường, cô đánh gãy lời Lạc Kim Vũ, vươn ngón trỏ chỉ Hi Tử Khiên, ngữ khí nửa phần dao động cũng không, thậm chí sự tức giận cùng trào phúng lúc ban đầu đều tiêu tán không thấy: “Anh đi.”
“Thịnh Nam..... Cô.....?????”
Hi Tử Khiên nghe được những lời này từ cô quả thực khóe mắt muốn nứt ra, tầm mắt của cô không dừng ở trên người anh, mà dừng ở trên người cô gái kia, như là khinh thường liếc nhìn anh. Hi Tử Khiên đầu tiên là không tin được vào mắt mình, nhưng thực nhanh đã bị sự tức giận bao phủ, anh cười lạnh một tiếng, liếc Lạc Kim Vũ, nói:
“Ok, tôi đi! Tôi muốn chống mắt nhìn xem cái cô gọi là người có tiềm lực, năng lực có hơn Liễu An An hay không?”
“Phanh” một tiếng vang lớn, cửa dùng vũ lực rất mạnh từ bên ngoài đóng sầm, trong văn phòng một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Lạc Kim Vũ nhìn Thịnh Nam giương mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia trong chốc lát, sau đó giơ tay đẩy ghế ra tới ngồi xuống, cũng nhìn cô làm một động tác mời ngồi, nói: “Nói chuyện phiếm một chút đi”
Lạc Kim Vũ rũ mắt nhìn lướt qua mớ hỗn độn dưới đất, Thịnh Nam tự nhiên chú ý tầm mắt của cô, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nói: “Không sao, một lát sẽ có người vào dọn dẹp.”
Lạc Kim Vũ cũng không nói nhiều, đi qua đem vật nhặt lên lúc nãy đặt lại ở trên bàn, ngồi đối diện Thịnh Nam.
Hai người tầm mắt giao nhau giữa không trung, Lạc Kim Vũ phát hiện gương mặt của Thịnh Nam cũng không xuất sắc, tóc ngắn, nhưng dưới mày kiếm là một đôi mắt sắc bén bức người, khi nhìn quá có tính công kích, nhìn qua mới ba mươi tuổi, căn bản không tính là “bà già” như Hi Tử Khiên nói
Lạc Kim Vũ quan sát Thịnh Nam, đồng thời Thịnh Nam cũng đánh giá Lạc Kim Vũ.
Thật ra, Thịnh Nam cũng không tính toán tiếp nhận Lạc Kim Vũ. Cô cũng không thiếu tiền, Quân Trì biết điểm này mới mang việc Hi Tử Khiên đang tranh thủ giải thưởng tới nói điều kiện với cô, chỉ là Quân Trì không biết, cái giải cúp nam vai phụ xuất sắc nhất, cô đã nắm gọn trong tay.
Nhưng cô cùng Quân Trì rốt cuộc cũng có mối quan hệ cá nhân, đối phương lấy ra mười phần thành ý, cô cũng không thể cự tuyệt. Tới công ty thấy một mặt, lại tìm mấy cái lý do từ chối là được, mặt mũi ai cũng đều không có trở ngại.
Ai biết Hi Tử Khiên sẽ giữa đường lại đây trộn lẫn, còn bị Lạc Kim Vũ vừa vặn đụng phải. Cuộc cãi vã vừa rồi của bọn họ tuy rằng không có nói ra manh mối gì, nhưng người có đầu óc chỉ cần nghĩ một chút thì ra, có thể đoán được mối quan hệ giữa cô cùng Hi Tử Khiên.
Nghệ sĩ cùng quản lý yêu đương, thật ra cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Trong giới thậm chí còn có rất nhiều người tu thành chính quả, chỉ là Hi Tử Khiên xuất đạo thời gian cũng không bao lâu, hơn nữa bản thân lại không có năng lực, không thích hợp công khai tình yêu.
Trên mạng cho tới nay có sót một vài lời đồn đãi, nếu chuyện này lại truyền ra ngoài, tương đương chứng thực mấy năm nay cô đã vi phạm chức nghiệp đạo đức của người quản lý, bởi vì quan hệ cá nhân vì Hi Tử Khiên bỏ rơi những nghệ sĩ khá. Đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
Cho nên có thể dùng tiền đơn giản là có thể giải quyết mọi chuyện, Hi Tử Khiên luôn vỗ vỗ mông chạy lấy người, cô phải ở lại giải quyết hậu quả.
Nhưng làm Thịnh Nam cảm thấy kinh ngạc chính là, cô không có nhìn thấy bát quái ở trên mặt Lạc Kim Vũ, chỉ là đang dùng ánh mắt đánh giá cô, nhưng loại đánh giá này là đồng nghiệp lần đầu gặp mặt, tính lễ phép mà quan sát một hồi, nhớ kỹ diện mạo thôi.
“Nhìn đã chưa?” Thịnh Nam sống lưng đĩnh thẳng tắp, đôi tay giao nhau gác trước người, hỏi: “Không có gì muốn hỏi?”
“Có.” Lạc Kim Vũ lập tức nhìn thẳng vào tầm mắt cô, khẳng định trả lời.
“Nói xem, tuy rằng tôi không nhất định sẽ trả lời cô.” Giọng nói cùng ánh mắt của Thịnh Nam lạnh băng giống nhau, khí thế toàn thân phóng đại.
Lạc Kim Vũ lại không quan tâm, cô nói rõ từng câu từng chữ, hỏi: “Nếu tôi lựa chọn cô làm người quản lý, phải cho cô thời gian bao lâu mới có thể giúp tôi đi đến đỉnh cao của giới giải trí, trở thành nữ diễn viên hàng đầu Trung Quốc?”
Vấn đề này ngoài ý muốn nghe của Thịnh Nam, cô giương mày lên, ý muốn nhìn kỷ sắc mặt Lạc Kim Vũ, nhưng lại phát hiện người con gái ở trước mặt cô là thật sự nghiêm túc. Không phải cố gây ấn tượng, mà là trịnh trọng hỏi ra vấn đề bản thân muốn biết.
Hi Tử Khiên nói không sai, mức độ nổi tiếng hiện tại của Lạc Kim Vũ so ra còn kém một diễn viên mạng hạng 38.
Cô chỉ diễn mấy vai phụ của mấy đạo diễn lớn, nhưng phim còn chưa công chiếu. Đi trên đường tùy tiện kéo một người hỏi thử, không có người sẽ Lạc Kim Vũ là ai.
Nhưng hiện tại cô ấy lại ngồi ở chỗ này, lấy thư thế ở phía đối hỏi cô phải mất thời gian bao lâu mới có thể giúp cô đi đến đỉnh kim tự tháp.
Thịnh Nam cho rằng bản thân sẽ cười nhạo, nhưng là cô không có.
Tuy rằng cô không dự tính tiếp nhận Lạc Kim Vũ, nhưng tư liệu nên xem cô đều xem. Một là cô xác thật tò mò người mà Quân Trì tự mình gửi gấm rốt cuộc có cái gì đặc biệt, hai là đối mặt với công viêc, cô có quy tắc riêng của bản thân, cho dù có thể thành hay không, đều sẽ nghiêm túc đối đãi.
Cho nên cô biết, người con gái trước mặt này, xác thật được ông trời ưu ái, cô có diện mạo xuất chúng, nhưng không phải loại xinh đẹp nhìn một lần rồi quên, cô xinh đẹp đến lưu lại dấu ấn trong lòng. Đồng thời, cô còn có kỹ thuật diễn xuất chúng.
Quan trọng nhất, cô nhìn thấy một loại khí chất vô cùng đặc biệt ở trên người Lạc Kim Vũ, loại khí chất đặc biệt này dù là ảnh hậu Mạnh Lam cũng không có.
Một loại trầm ổn, tự tin, đầy dã tâm lại không chút sợ hãi.
Thịnh Nam thật lâu không nói gì, cô cứ như vậy không nói một lời quan sát kỹ Lạc Kim Vũ, mà Lạc Kim Vũ cũng không co rúm ngồi ở chỗ kia tiếp thu kiểm tra.
Qua đại khái năm phút đồng hồ, hoặc là càng lâu, Lạc Kim Vũ rốt cuộc nhìn thấy Thịnh Nam đứng lên, vươn tay, khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.
“Có lẽ cô nên hỏi tôi, tính dùng bao nhiêu thời gian chế tạo cô trở thành diễn viên Hoa ngữ nổi tiếng khắp thế giới”