Theo phản xạ lập tức nắm chặt lấy tay người bên cạnh, cả người dần trở nên cương cứng.
Đường Thiên Y mờ mịt, không hiểu tại sao Lâm Nhã Tịnh lại phản ứng lớn như vậy.
"Chị Nhã Tịnh, làm sao vậy?”
Lâm Nhã Tịnh vẻ mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Đường Thiên Y, nói: "Ngày hôm qua, Âu Dương Dạ Trạch bị ám sát ở quanh quẩn ở nơi này, có khi đến bây giờ bọn chúng còn chưa có đi. Mà chúng ta lại bị kẹt ở đây..."
Đọc truyện tại đây.
Ngược lại với vẻ mặt lo lắng của Lâm Nhã Tịnh, Đường Thiên Y lại tươi cười vui vẻ nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên sự áy náy khó che giấu:"Không sao đâu, chị không cần phải lo lắng, nếu như tối hôm qua bọn chúng không giết được Cửu gia, chắc chắn sáng hôm nay bọn chúng không dám lại gần đây nữa đâu”
Lâm Nhã Tịnh lúc này mới chợt nhớ ra, đối với cô, Âu Dương Dạ Trạch xem như tương đối vô hại, nhưng là cô đã quên mất bản chất của người đàn ông này.
Âu Dương Dạ Trạch giống như một con sư tử đang ngủ yên trong động. Nhìn qua hiền lành như một chú mèo con, nhưng khi đã động tới, mới biết được bạo tính của chúa tể sơn lâm hóa ra không chỉ là lời đồn.
Lâm Nhã Tịnh hiểu được mình đã nghĩ quá nhiều, lập tức cả người buông lỏng, lại dắt tay Đường Thiên Y bình thản ngồi xuống ở gốc cây.
"Nếu như vậy thì chúng ta cứ ngồi ở đây thôi, tránh cho việc càng đi lại càng lạc. Nếu như lâu quá không thấy chúng ta trở vẽ, nhất định Dạ Trạch sẽ đưa người đi tìm"
Đường Thiên Y lấy hai tay bưng mặt, tủm tỉm cười gian xảo: "Chị đã gọi tên thật của Cửu gia rồi hả? Mau mau khai ra, có phải hai người đêm qua đã làm gì rồi hay không?”
Lâm Nhã Tịnh nhất thời ngượng ngùng, cúi đầu vờ vén vén tóc để che đi sự xấu hổ: "Hôm qua...không có làm cái gì hết"
"Chị đừng ngại, đừng ngại mà, mau kể cho em nghe đi. Có phải là Cửu gia rất mạnh mẽ, rất điêu luyện hay không? Hôm qua ngài ấy làm chị mấy lần thế?" - Đường Thiên Y hai mắt sáng rực, cực kỳ thích thú về vấn đề này.
Âu Dương Dạ Trạch trước nay đều không hiểu phụ nữ. Tuy nhiên, phụ nữ để có thể đích thân Cửu Gia thông báo, danh chính ngôn thuận trở thành Âu Dương thiếu phu nhân thật sự duy nhất chỉ có một.
Nói không tò mò là giả nha! Đường Thiên Y rất muốn tìm hiểu xem một ma vương như Cửu gia khi rơi vào lưới tình sẽ như thế nào!
Lâm Nhã Tịnh nghe đến những câu hỏi đó, tức khäcmặt nóng bừng, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa có làm cái gì cá"
Đường Thiên Y trợn tròn mắt, không tin mà la lên: "Không thể nào! Như vậy vết hôn trên cổ chị là như thế nào?”
Lâm Nhã Tịnh mặt ngốc lăng: "Vết hồn?”
Nghĩ nghĩ, một tia sáng chợt lóe lên, cô mới chợt hiểu ra tại sao sáng nay Âu Dương Dạ Trạch lại nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ lạ như vậy....
Lâm Nhã Tịnh liền che cổ mình, đỏ mặt, bất lực mà mở miệng: "Thiên Y! Đừng nói đến chuyện này nữa mà”
Sáng nay cô trở về thay đồ nhưng là còn chưa kịp nhìn kỹ gương thì đã bị Tô Từ đến quấy rối...
Nếu như phát hiện sớm một chút thì cô nhất định sẽ mặc loại áo cổ cao!
Đường Thiên Y chu môi, sao cô lại có một chị dâu da mặt mỏng thế này nha!
Đột nhiên nhớ tới điều gì, Đường Thiên Y lại lên tiếng: "Sắp tới là sinh nhật Cửu gia rồi đó. Chị có muốn tặng gì cho ngài ấy hay không?”
Lâm Nhã Tịnh hơi bất ngờ: " Sinh nhật anh ấy là ngày bao nhiêu?"
"Chính là 5 ngày nữa"
Lâm Nhã Tịnh phát hiện ra bản thân không có bao nhiêu hiểu biết về hắn. Ví dụ như ngày sinh, ví dụ như món ăn mà hẳn thích...
Hình như cô không biết gì cả.
Là cô chưa từng đặt chú tâm của mình lên người anh.
"Nhưng là anh ấy hầu như không thiếu gì cả, mà trên người chị cũng không có tiền"
Đường Thiên Y vì suy nghĩ đơn giản này của Lâm Nhã Tỉnh mà bật cười thích thú. Lâm Nhã Tịnh đơn thuần như một tờ giấy trắng, khó trách Cửu gia lại thích trêu chọc cô ấy, sau cùng nhịn không được dắt tay cô ấy về nhà!
Đường Thiên Y định lên tiếng rằng quà sinh nhật không nhất thiết phải là vật chất. Chỉ cần làm cho tinh thần Cửu gia vui vẻ là được, bởi vì Âu Dương Dạ Trạch trước nay đồ dùng đều không thiếu.
Nhưng là đôi con ngươi đảo một vòng, bỗng nhiên nảy lên một ý xấu: "Vậy thì chị có thể quyến rũ Cửu gia, mê hoặc Cửu gia, để ngài ấy đưa tiền cho chị đi mua quà!"
"Nhưng đó là tiền của anh ấy, như vậy lấy đi mua quà không tốt lắm đâu”
"Em nói chị nghe, có phải chị đi làm bên ngoài rất bỏ công bỏ sức, rất cực khổ mới được hưởng lương hay không?"
Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu.
"Như vậy, hiện tại chị muốn mê hoặc được Cửu gia cũng là rất cực khổ nha, ngài ấy không dễ bị lừa đâu. Đó cũng là cách kiếm tiền chính đáng đó. Hơn nữa chị không muốn thử xem đối với Cứu gia, chị có sức hút bao nhiêu hay sao?"
Lâm Nhã Tịnh chần chừ suy nghĩ. Đường Thiên Y thấy đã làm được đổi phương dao động, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, từ từ dẫn dụ Lá Nhã Tịnh đu đến mục đích xấu xa của mình.
"Chị Nhã Tịnh ~ Cửu gia vì chị mà bị thương nhiều như vậy, có phải chị cũng thấy áy náy hay không? Coi như mục đích không phải là lấy tiền anh ấy, hiện tại chị thử tìm cách để quyến rũ anh ấy, tìm cách khiến cho ngài ấy vui, đối với đàn ông ấy, đó là món quà bất ngờ nhất mà Cửu gia được nhận rồi, coi như là cảm ơn ngài ấy. Có phải chị chưa nói tình cảm của mình cho Cửu gia biết hay không? Không nói, ngài ấy sẽ không biết đâu! Người đàn ông độc thân hoàng kim như vậy, nếu chị không nhanh chóng bắt lấy, nhất định sẽ bị người khác cướp mất. Đặc biệt là người cơ hội như ả Tô Từ kia vậy đó!"
Lâm Nhã Tịnh bị Đường Thiên Y tấn công quá dồn dập, không kịp suy nghĩ sâu xa, nghiêng đầu ngu ngơ hỏi: "Việc mua quà cho anh ấy thì liên quan gì đến việc người khác cướp mất?”
Đường Thiên Y lại tiếp tục tâm huyết mà nói: "Đương nhiên là liên quan rồi, đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Chị muốn giữ anh ấy đương nhiên là nắm lấy suy nghĩ của anh ấy nha”
Lâm Nhã Tịnh mơ mơ hồ hồ, cảm thấy lời nói của Đường Thiên Y có chút đúng đúng, nhưng lại có gì đó lạ lạ.
"Như vậy...chị nên làm anh ấy "vui” bằng cách nào đây? Trước đến nay chị đều chưa từng làm những việc như thế này" - Lâm Nhã Tịnh nhăn lại nét mặt, lộ vẻ suy tư, cố gắng bỏ qua sự ngượng ngùng.
"Ây ya, chị Nhã Tịnh, không phải có em ở đây hay sao? Những thứ này là những thứ em hiểu nhất nha. Em nhất định sẽ làm cho Cửu gia điên đảo khi nhìn thấy chị!"
Lâm Nhã Tịnh thấy đôi mắt Đường Thiên Y phát sáng, trong lòng bỗng nổi lên một loại dự cảm bất an, muốn lên tiếng từ chối, lại nghe Đường Thiên Y nói tiếp.
"Đúng rồi! Hôm nay là ngày Giáng Sinh. Có lẽ chúng ta không bắt đầu được, ngày mai em sẽ xin Cửu gia đến tìm chị nhé! Chúng ta có thể đi mua sắm, sau đó em sẽ làm cho chị trở thành nữ thần!"
"Khoan đã Thiên Y, hôm nay là Giáng Sinh, ngày này rất quan trọng đối với Dạ Trạch à?"
Lúc nãy cô không chú ý, nhưng là Đường Thiên Y nhắc tới, cô mới bắt đầu để tâm. Trong nhà Âu Dương Dạ Trạch không có một pho tượng của bất kỳ tôn giáo nào, không giống như người sùng đa͙σ, coi ngày Giáng Sinh là một ngày lễ quan trọng.