Chết tiệt! Cái biểu cảm này của cô lại khiến cho hẳn càng muốn xấu xa khi dễ, càng muốn nghe thấy tiếng khóc của cô khi bị hắn hung hăng xâm nhập.
Âu Dương Dạ Trạch dùng miệng lưỡi linh hoạt cắn cúc áo lót của cô, từ từ cởi ra, để lộ toàn bộ nụ hoa xinh đẹp vừa mới chớm nở.
Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu, khẽ khàng ngậm lấy chúng, chiếc lưỡi ấm nóng điêu luyện đảo vòng lên xuống. Xúc cảm lạ lâm ập đến, Lâm Nhã Tịnh trong cơ thế xuất hiện một luồng nhiệt nóng hổi theo máu chảy khắp toàn thân. Cô khó chịu bắt đầu thở dốc, cả người cong lên vô thức mà phối hợp, hai tay cô như trở thành vật dự thừa, bối rối không biết phải đế ở chỗ nào, nâng lên lại hạ xuống.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Âu Dương Dạ Trạch như phát hiện ra sự bối rối này, bàn tay ấm nóng của anh nắm lấy tay cô.
Tay cô nhỏ bé lại trăng trắng nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Như một lời ước định mà cả hai đã vô thức lập nên...
Âu Dương Dạ Trạch không cưỡng lại được sự mê hoặc, giơ ra răng nanh nhẹ căn lấy nụ hoa hồng phấn. Lập tức cảm nhận được cơ thể cô gái dưới thân run lên.
"Ưm... Dạ Trạch"
Phía dưới bỗng xuất hiện một dòng nhiệt tuôn trào, Lâm Nhã Tịnh xấu hổ kẹp lấy hai chân.
Âu Dương Dạ Trạch lại dịu dàng hôn lên ngực cô như là xin lỗi đã khiến cô đau, như trân trọng mà hôn đến mỗi từng tấc da của cô, hôn ngược lên trên xương quai xanh quyến rũ.
Đọc FULL bộ truyện.
Cuối cùng hơi thở gấp gáp đặt lên môi nhỏ phấn nộn một dấu ấn sâu đậm.
Lâm Nhã Tịnh lần đầu tiên rơi vào sự triền miên sóng tình vô tận.
Thời gian như đã trôi qua cả ngàn thế kỷ, Âu Dương Dạ Trạch mới quyến luyến rời khỏi môi cô, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng mê man, hơi thở nặng nề: "Bảo bối, tôi đã từng cho em cơ hội rời đi, là chính em không nắm bắt"
Lâm Nhã Tịnh giương mắt mơ hồ nhìn anh. Không khó để nhận ra cô vẫn chưa thoát khỏi không gian dục tình mà anh đã tạo ra.
Giống như một con thỏ ngơ ngác đứng trước mặt sói, không biết bản thân từ bao giờ đã hãm sâu vào trong chiếc bầy đã được người giăng sản. Từng ngón tay thon dài luồn vào từng sợi tóc đen nhánh mềm mại.
Da thịt hai người cận kề nhau, hơi nóng tản ra, cảm nhận rất rõ ràng nhịp đập mạnh mề gấp gáp của hai trái tim.
"Nếu sau này, em đổi ý... "
Ngay tại thời khắc này, ngọn gió mát lạnh từ bên ngoài thối vào người khiến cho Lâm Nhã Tịnh đột nhiên tỉnh táo lại vài phân. Chỉ nghe thấy giọng nói kia tiếp tục vang lên. "Nhớ kỹ, phải chạy thật xa, đừng để cho tôi bắt được em"
Dứt lời, Âu Dương Dạ Trạch ôn nhu hôn lên mái tóc của cô.
Lâm Nhã Tịnh ngước mắt lên chăm chú vào gương mặt lạnh nhạt kia. Thoáng chốc sống lưng lạnh toát.
Hai người đang tràn ngập trong không ân ái, chỉ là đến một bước cuối cùng kia, Âu Dương Dạ Trạch lại dừng lại, lật người năm sang vị trí bên cạnh, nhắm mắt lại như an tĩnh dưỡng thần. Lâm Nhã Tịnh hai tay đặt trước ngực, hơi thở phập phồng lên xuống.
Gió lạnh của buổi đêm thổi qua đã làm cho cô thức tỉnh hoàn toàn.
Nghĩ đến lửa cháy củi khô vừa nãy, mặt vừa đỏ lại vừa trắng, cô lắp bắp muốn thoát khỏi tình hình khó xử này: "Em...em...đi kêu bác sĩ tới cho anh”
Sau đó lật đật bật người đứng dậy, loay hoay bước nhanh ra cửa, cô vừa chạm vào tay nắm, lại nghe âm thanh của Âu Dương Dạ Trạch truyền đến.
"Nhã Tịnh”
Lâm Nhã Tịnh lập tức cứng người. Tim đập thình thịch, vẻ mặt méo xệch quay đầu chờ đợi chiếu chỉ. Âu Dương Dạ Trạch không nhìn cô, nằm trên giường, tay bóp bóp trán chậm rãi phun ra ba tiếng.
"Mặc áo vào"
Lâm Nhã Tịnh mới chợt hoàn hồn, đỏ mặt vội vàng nhặt lấy áo, nhanh chóng mặc vào vào sau đó chạy ra ngoài. Vừa mở cửa lại đụng vào người khác, cô cũng không thèm ngẩng đầu xem là ai, thẹn thùng cúi đầu chạy trối chết.
"Trạch, em phải khâm phục anh, súng đã lên nòng vậy mà vẫn có thể kịp thời rút lui. Là anh tự chủ tốt hay là bị yếu sinh lý?" - Giọng nói đùa cợt vang lên trong căn phòng tối đen chứa đầy mùi vị ái muội.
Trong tình thế như thế này, không sợ chết quấy rối, trong nhà chỉ có Âu Dương Tư Phàm. Thật ra Âu Dương Tư Phàm đã đứng ở bên ngoài từ lúc hai người bắt đầu, không trực tiếp gö cửa chẳng qua biết rằng cuộc chơi này sẽ kéo dài không lâu, tội tình gì gieo rắc tiếng ác kỳ đà cản mũi.
Âu Dương Dạ Trạch là một người từ hành sự đến tư duy đều rất khác người. Không thể đoán trước được hắn định làm gì, đó là một trong những lý do không ai có thể hạ gục được hắn khỏi chiếc ghế lão đại này.
Âu Dương Dạ Trạch là con của vợ lẻ, còn Âu Dương Tư Phàm là vợ cả nhưng lạ lùng là hai anh em họ lại có thể thân thiết với nhau. Thời niên thiểu lúc đó, Âu Dương Dạ Trạch đã điên cuồng không sợ trời không sợ đất tung hoành ngang dọc.
Thật kỳ lạ là lúc đó, Âu Dương Dạ Trạch lại như trai ngoan, thủ thân như ngọc. Trong một lần ăn nhậu, cả hai đều gần say bí tỉ, Âu Dương Tư Phàm rất hiểu kỳ, đã hỏi anh tại sao.
Anh thấy vậy mới cười đùa: "Sau này cô gái nào yêu anh, chọn lấy anh thì thật là bất hạnh nha. Không biết chồng mình có dùng được hay không nữa"
Một lúc sau, Âu Dương Dạ Trạch mới cầm lấy lon bia, tâm sự trùng trùng mà nhìn lên trời cao. Âm thanh chậm rãi vang lên: "Cô gái mà Âu Dương Dạ Trạch anh chọn trúng, nếu không phải là đêm tân hôn, anh vĩnh viễn sẽ không chạm vào”
Âu Dương Tư Phàm của lúc đó không hiểu đó là lời hứa hẹn duy nhất mà hắn có thể làm cho cô ấy, cũng là điều cô gái ấy muốn...
Đến giờ Âu Dương Tư Phàm vẫn không biết được tại sao hắn lại nói câu nói đó, và tại sao mình lại nhớ kỹ nó đến như vậy. Thật sự là một người kỳ quái! Âu Dương Dạ Trạch tại thời điểm này trầm tĩnh bao nhiêu thì thời niên thiếu ngông cuồng bấy nhiêu. Chỉ có cái cứng đầu là mãi không thay đổi.
Phải, Âu Dương Tư Phàm đến phòng hản vào giờ phút này chỉ muốn xem Lâm Nhã Tịnh có phải người mà Âu Dương Dạ Trạch thật sự đã ấn định....
Âu Dương Dạ Trạch không thèm liếc nhìn Âu Dương Tư Phàm một cái, đáp trả: " Vân tốt hơn ai đó, thịt ngon trước mặt nhưng không thể ăn"
Âu Dương Tư Phàm hừ một tiếng sải dài bước đến chiếc ghế ngồi xuống: "Làm gì liên quan đến em, em chính là đã ăn rồi, còn anh thì chưa đâu.
Lại là cái tư tưởng bảo thủ của anh. Đừng tưởng em không biết. Lâm ŧıểυ thư cô ấy quá yếu, không có sức lực chống trả nào.
Em không tán thành cô ấy gia nhập vào Âu Dương gia, trở thành Âu Dương thiếu phu nhân"
Âu Dương Dạ Trạch cười cười, chầm chậm ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Giọng nói lạnh nhạt: " Vậy em nghĩ rằng anh sẽ để Đường Thiên Y có thể tiến vào Âu Dương gia sao?"
Dường như nhận ra sát khí tỏa ra từ người Âu Dương Dạ Trạch, Âu Dương Tư Phàm sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng: "Anh muốn làm gì?" . Truyện Sủng
Sự việc Đường Thiên Y là gián điệp, Âu Dương Tư Phàm biết được thì Âu Dương Dạ Trạch có đủ khả năng để đoán ra.
Âu Dương Tư Phàm khế biến sắc: "Âu Dương Dạ Trạch! Đường Thiên Y là giới hạn của em. Nếu như anh đụng tới một sợi tóc của cô ấy. Đừng trách em đoạn tuyệt quan hệ”
Không khí giữa hai người đột nhiên căng thẳng như dây đàn.