Mà viên đạn mà Âu Dương Dạ Trạch bắn ra không phải là viên đạn bình thường, bên trong được thiết kế đặc biệt có gắn thêm một ngòi thuốc kích nổ. Trong giây lát, âm thanh vang lên “ầm” một tiếng lớn đến chói tai. Những người ngồi trên xe đó chưa kịp phản ứng thì đã chìm vào trong biển lửa.
Một mũi tên thuận lợi trúng hai con nhạn.
Khi Âu Dương Dạ Trạch thành công đưa tiễn người xuống địa ngục, Lâm Nhã Tịnh lại đang kinh hồn bạt vía mà nắm chặt lấy vô lăng. Nỗi sợ so với lần đầu tiên cô câm lấy nó càng lớn hơn. Cô không dám lơ là một giây nào, mọi dây thần kinh đều bị kéo căng đến cực điểm, các đầu ngón tay đều không ngừng lạnh run, tê buốt nhưng cô lại không dám đạp thắng, chỉ có thể nhấn ga trong tinh thần hoảng loạn. Chiếc xe hai người đang đi cũng vì thế mà luôn quẹo trái quẹo phải bất định, vô tình lại khiến cho chiếc xe đằng sau khó mà bắn trúng được Âu Dương Dạ Trạch.
Âu Dương Dạ Trạch một lần nữa bắt đúng thời cơ bọn họ dừng bắn, giơ tay bắn thêm hai phát súng, vừa vặn trúng hai người. Kỳ lạ rằng chiếc xe đằng sau không tránh đi, ngược lại còn liều mạng tăng ga tiến về phía trước, sau đó quăng một vật gì đó lên nóc xe của Âu Dương Dạ Trạch.
Âu Dương Dạ Trạch liếc qua, lập tức biến sắc.
Đó là lựu đạn.
Ngay tức khắc, hắn kéo lấy Lâm Nhã Tịnh ôm vào trong lòng, dùng sức đạp một cái khiến cho cả hai cùng nhảy ra ngoài.
“Bùm”...một tiếng vang cực lớn, chiếc xe chuyên dụng kia đã bị vỡ nát tan tành cuốn vào trong quả câu lửa rực cháy trong đêm.
Đọc FULL bộ truyện.
Bởi vì chiếc xe đang chạy với tốc độ khá nhanh, hai người lại đột nhiên nhảy xuống, theo quán tính liền bị lăn đến mấy chục vòng trên đường.
Mà trong quá trình này, cánh tay của Âu Dương Dạ Trạch luôn ôm lấy đầu cô, bảo hộ cô ở trong ngực.
Từ trên xe nhảy xuống mặt đất, tuy khoảng cách không lớn nhưng vì không có phòng bị gì mà ngã xuống cũng khó tránh khỏi bị thương. Lâm Nhã Tịnh bị lăn vài vòng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, toàn thân đau rát ê ẩm, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Khi cô cố gắng chống lên một tay ngồi dậy, chậm chạp lấy một tay ôm đầu thì nghe thấy một loạt âm thanh bước chân truyền đến. Ngay tức thì dự cảm không tốt dâng lên, cô xoay người đã thấy một tốp gồm bảy tám người bước dần tới chỗ bọn họ.
Nhìn qua ai cũng cầm trong tay vũ khí, chỉ là không thấy cầm súng nữa, có lẽ súng của bọn chúng đã bắn hết đạn rồi.
Có một tên cầm đầu bước tới, cầm theo cây gậy trên tay, từ trên nhìn xuống, vẻ mặt hả hê mà cười nhạo: “Mày chính là Cửu gia sao? Haha tao nhìn còn không khác gì một tên ăn mày vô dụng, làm gì mà nguy hiểm như bọn họ nói chứ! Nhìn bộ dáng chật vật của nó đi kìa! Hahaha” .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Sau đó cả đám người cùng hùa theo mà cười nhạo, càng cười càng lớn tiếng.
Lâm Nhã Tịnh cắn răng, không hiểu sao dưới tận đáy lòng rất tức giận khi nghe bọn chúng nói thế. Cô mím môi vô thức nhìn sang Âu Dương Dạ Trạch, chỉ thấy vẻ mặt hắn điềm tĩnh như mặt nước mùa thu, không một chút gợn sóng nào.
Hắn chầm chậm đứng dậy. Lâm Nhã Tịnh nhìn hắn, lại vô ý nhìn thấy được chân trái hắn đang có chút run nhè nhẹ. Cô liền hiểu hắn bị thương rồi. Vì bảo vệ cô nên hắn bị thương. Cô biết một khắc kia khi bọn họ đáp xuống đất, Âu Dương Dạ Trạch đã cố tình đặt thân mình lót ở dưới cho cô...
Cảm nhận được có một lực kéo ở vạt áo, Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu nhìn, bắt gặp sự lo lắng trong đôi mắt trong suốt kia, hẳn cũng không mở miệng nhiều lời dài dòng, âm thanh vang lên vô cùng ôn nhu: “Ngoan, nhắm mắt lại”.
Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn đến đôi mắt thâm thúy sâu thắm kia, lại vô thức tin tưởng mà làm theo.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay hắn nhẹ
nhàng đặt lên đầu cô vỗ vỗ vài cái giống như là trấn an.
Sau đó quay đầu, sự dịu dàng trên khuôn mặt kia liền tan biết, trong đôi mắt giờ phút này của Âu Dương Dạ Trạch chỉ còn lại sự chết chóc tàn khốc, trên người tỏa ra sát khí nông đậm như ma vương chuyển thế vừa mới bước ra từ địa ngục, mơ hồ còn thấy được đôi con ngươi kia ánh lên một màu máu.
Lâm Nhã Tịnh chưa từng chứng kiến hình ảnh đáng sợ của Âu Dương Dạ Trạch, nên cô không hiểu rằng sự khát máu của hắn không phải trò đùa.
Chỉ là hắn chưa từng muốn cho cô thấy mà thôi.
Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại nóng nảy không yên. Bên tai lại nghe rất rõ tiếng la hét đánh nhau, nhưng từ đầu đến cuối lại không nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch phát ra âm thanh nào. Cô càng lo sợ, sợ bọn họ sẽ đánh chết hắn. Cuối cùng cô vẫn quyết định mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô bất ngờ kinh hãi. Trên mặt đất la liệt xác bọn chúng, máu chảy lênh láng ở dưới đất, Âu Dương Dạ Trạch còn đang một tay bóp cổ một kẻ nào đó, dưới chân hắn lại là một cái xác không đầu...
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy lồng ngực hít thở không thông.
Máu...máu nhiều quá.
Cô có hội chứng sợ máu. Cô không áp chế được chúng. Cô cảm thấy không khí cô hít vào ngày càng ngày càng ít, cô nhận biết được nhịp tim cô đột ngột tăng rất nhanh.
Lâm Nhã Tịnh xoay mặt đi, cố gắng tự thôi miên bản thân rằng không có máu, chúng thật sự không phải máu. Nhưng mũi cô vẫn ngửi được mùi tanh ấy.
Cuối cùng, cô vẫn là bị mất đi ý thức.
Cũng không biết là qua bao lâu, cô mở mắt ra một lân nữa. Phải mất mấy giây sau, cô mới có thể tỉnh táo mà nhìn lướt qua một lượt xung quanh. Phía trên cô vẫn là một bầu trời tối đen như mực, nhưng điều khác biệt là cô lại đang nằm trên tấm lưng rộng lớn...
Là Âu Dương Dạ Trạch đang cõng cô.
Tim cô vẫn đập thật nhanh, dư vị của sự hoảng sợ vẫn còn nằm đâu đó trong tâm trí. Cô thấp thỏm gọi một tiếng, âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu: "Cửu gia”
Bởi vì ở đăng sau lưng nên cô không biết hiện tại sắc mặt của hắn là như thế nào, chỉ nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch "hửm' một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh có chút hoang mang: “Chúng ta...đã an toàn chưa?”
Chỉ thấy Âu Dương Dạ Trạch tiếp tục vững vàng đi từng bước, một lúc sau mới nghe đến âm thanh trâầm thấp đáp lại: "Không biết"
Lâm Nhã Tịnh: "..."
Trong lòng lập tức nổi lên sự bất an, thêm sự yên tĩnh tối tăm của bầu không khí xung quanh, khung cảnh hai bên đường lại hoang vắng đến không thấy một bóng người, chỉ thấy cây cối um tùm, cô càng thêm sợ bóng sợ gió, nóng vội mà nói: "Nếu như bọn chúng đuổi tới thì phải làm sao đây?" Hắn và cô hiện tại không có mang một vật vũ khí nào cả.
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy lưng Âu Dương Dạ Trạch run run, hình như hắn đang cười, còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy thanh âm hắn chậm rãi vang lên: "Bảo bối, tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương được em"
Mùi hương bạc hà quanh quẩn bên mũi tự nhiên lại mang lại cho cô cảm giác an toàn tựa như chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề.
Thế nhưng một câu sau của Âu Dương Dạ Trạch lập tức làm thổi bay ánh nến màu hồng trong lòng cô.
"Nhưng mà nếu như tôi chết...em cũng chỉ có thể bồi chết theo tôi"
Giọng điệu của hắn rất giống như nói đùa, nhưng nội dung lại không vui chút nào. Cô quyết định không để ý đến câu nói đáng kinh hãi nào đó, quả nhiên lá gan cô ngày càng lớn rồi...