Cô một thân chật vật loạng choạng đi từng bước một lên sân khấu, đầu óc cô hiện tại trống rỗng vô định.
Trong khi đó, MC vẫn đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, không ngừng lên tiếng giới thiệu:"Và sau đây, tôi tin chắc rằng các vị đã chờ đợi đến giây phút cuối cùng chỉ vì màn đặc sắc nhất của chúng tôi, 5 cô gái "Hoa Anh Đào", 5 cô gái này đang đứng trước mặt các vị đây chính là những cô gái mà chúng tôi đã lựa chọn rất kỹ càng, và đặc biệt là tất cả đều còn trinh nguyên, đang chờ các vị khai phá đấy nhé hahaha”
Lâm Nhã Tịnh nghe đến đây thì thật sự không tài nào nuốt nối một chữ nào của MC nữa, cô nhìn xuống tay chân mình, thật kỳ lạ, bọn họ không trói cô nữa, cô đưa mắt nhìn qua 4 cô gái còn lại, các cô gái này cũng được thả tự do tay chân.
Ai nấy đều đang mặc một bộ váy hầu gái ngắn ngủn giống cô, chỉ có điều là khác màu nhau mà thôi, cô nhìn đến gương mặt bọn họ, ai cũng đều mang một vẻ mặt mơ mơ màng màng.
Lâm Nhã Tịnh không biết vì sao lại sinh ra dự cảm chẳng lành, cô cố lên tiếng gọi những cô gái ấy, nhưng không ai đáp lại lời cô.
Đọc FULL bộ truyện.
Tiếng nói của MC vẫn tiếp tục vang lên:"Các vị, có phải những cô gái này làm các vị xiêu lòng rồi phải không? Hoa Anh Đào đã bao giờ làm các vị thất vọng đâu, chúng tôi làm sao lại có thể để các vị ngắm không như vậy được chứ, các vị nói có đúng không nào?"
Lâm Nhã Tịnh thất kinh, MC anh ta vừa nói cái gì vậy? Không chỉ ngắm? Không chỉ ngắm?!! Bọn họ...bọn họ...bỗng nhiên trong người cô xuất hiện một luồng nhiệt lạ, làm cô vừa nóng lại vừa khó chịu, ở nơi thầm kín kia bắt đầu trở nên ẩm ướt.... "Hehehe các vị đừng nôn nóng, hôm nay chúng tôi, có một tiết mục đặc biệt đây, bật mí với các vị, các cô gái của chúng tôi đều đã được ngâm trong nước thuốc, có tác dụng như thế nào, các vị đều đã rõ cả, bây giờ chúng tôi sẽ mời 5 vị khách lên đây kiểm tra hàng thử xem, chúng đã "bóc tem” chưa nhé, có được không nào?" MC vừa dứt lời, bên dưới khán đài ồ ạt, ồn ào, nôn nóng tranh giành nhau lên tiếng.
Lâm Nhã Tịnh nghe qua như sét đánh ngang tai, anh ta lại nói cái gì?! Từng đầu ngón tay cô trắng bệch như tờ giấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại thì ngày càng đỏ rực, cô hoang mang hỗn loạn nhìn xung quanh, cô không muốn bọn họ lên đây, cô không muốn bị chạm vào, cô hiện tại tuy đầu óc luôn nghe tiếng "ong ong ong" nhưng cô hiểu rất rõ tình hình hiện tại bây giờ của mình nguy kịch thế nào, bọn họ đã tẩm thuốc cô, có lẽ chính là nước ở trong bồn tắm, bọn họ bỏ thuốc kích dục vào bồn tắm đầy nước đó! Trong cơ thể ngày một nóng rực, Lâm Nhã Tịnh không còn nghe rõ MC đang nói gì nữa, trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ đến mất kiểm soát, người cô nóng quá, rất nóng, cô rất muốn được vuốt ve, cô nhìn thấy có nhiều người đàn ông đang đi lên đây, lại gần về phía cô, cô rất muốn bọn họ chạm vào mình...ngứa quá...rất ngứa...
Lâm Nhã Tịnh hiện tại như rơi vào trong sương mù, cô cảm nhận được có một bàn tay mát lạnh đặt lên tay cô, cô càng muốn nhiều hơn nữa, cô đưa tay nắm lấy bàn tay đó, áp lên mặt của mình.
Người đàn ông dê xồm kia, nhiêu đây đương nhiên không đủ làm hắn thỏa mãn, một tay còn lại của hắn sờ lên đùi cô, từng ngón tay mập mạp chầm chậm len lỏi vào trong chiếc váy cô....
Chính ngay lúc bàn tay lạnh chạm vào vùng nhạy cảm,
Lâm Nhã Tịnh chợt hoảng hốt tỉnh lại, đẩy người đàn ông ra khỏi người cô, đồng thời đứng lên lùi phía sau vài bước, cô cố gắng mở to đôi mắt, giữ chặt lấy ý chí cuối cùng.
Cô không thể như thế, cô không thể để bị người đàn ông này làm cho dơ bẩn!!! Lâm Nhã Tịnh lấy hai tay không ngừng đánh mạnh vào đầu mình, ép buộc bản thân không được rơi vào hố sâu của cạm bẫy này! "Bảo bối, làm sao vậy, ŧıểυ bảo bối, lại đây anh thương, anh sẽ làm cho em sung sướиɠ” Người đàn ông lúc nãy đã sờ lên người cô, giờ đây đang tiến lại gần, đưa tay lên miệng liếʍ liếʍ, một bộ dáng gợi dục đến biến thái.
Lâm Nhã Tịnh liếc mắt nhìn xung quanh, 4 cô gái lúc nãy đi ra cùng cô đều đang nằm ở bên cạnh, quần áo không đầy đủ như lúc đầu nữa, đôi chân cô gái kia vắt lên người đàn ông nọ, miệng không ngừng ngâm nga những câu nói da^ʍ đãиɠ, người đàn ông nọ cũng không khách sáo gì, sờ soạng khắp nơi trên người cô gái.
Lâm Nhã Tịnh tận mắt chứng kiến cảnh này càng làm cho lòng cô thêm hoảng sợ! Không! Cô không muốn giống bọn họ, cô không muốn để người ta tùy ý sắp đặt thân thể của cô, tùy ý chơi đùa thân thể cô! Không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, cô cắn thật mạnh vào tay của mình, mạnh đến mức tay cô bắt đầu rỉ rỉ từng giọt máu, cô chỉ nghĩ lấy cơn đau để áp chế bản thân mà thôi, cô chưa bao giờ nghĩ đến nỗi sợ máu của cô bây giờ lại có tác dụng ức chế lại xuân dược đang hoành hành trong cơ thể...
Cùng thời điểm, ở trên giàn ghế VIP, một người cất tiếng nói:"Cửu gia, ngài xem, cô gái kia thật sự là một cô gái đặc biệt" Người đàn ông được gọi là "Cửu gia" kia nghe thấy lời nói, nghiêng đầu một cái, chậm rãi nhìn đến cô gái đang tự cắn lấy tay mình, khóe miệng khẽ nhếch:"Đúng là rất đặc biệt".
Người bên cạnh Cửu gia thấy vậy, lập tức lắc đuôi nịnh nọt:"Nếu như Cửu gia đã thích, vậy tôi tặng cho Cửu gia nhé, cũng sắp tới sinh nhật ngài rồi, coi như đây là tấm lòng của tôi có được không?”, vừa dứt lời, hắn ta liền ra lệnh cho MC.
MC nhận được tín hiệu liền thực hiện ngay. Lâm Nhã Tịnh vừa mới lấy lại được tỉnh táo, lập tức bị một người xa lạ kéo đi, cô lật đật nghiêng ngả chạy theo.
Sau đó, cô bị ép quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khác... Lâm Nhã Tịnh tuy mơ màng nhưng nội tâm hiện giờ đang thét gào, cô tức giận! Rất tức giận! Bọn họ có cái quyền gì mà muốn cô phục vụ hết người đàn ông này, đến người đàn ông khác? Sự tức giận mơ hồ này khiến cô hành động một sự việc mà có lẽ khi tỉnh táo cô không bao giờ dám làm!
Lâm Nhã Tịnh há miệng cắn mạnh vào bàn tay của người đàn ông trước mặt...Không gian xung quanh chợt im lặng như tờ...
Vị Cửu gia ngồi bắt chéo chân trên ghế, mặt không chút biểu cảm nào, lười biếng hạ tâm mắt nhìn xuống cô như nhìn thấy một con kiến hôi nhỏ bé, khẽ mở môi mỏng tán dương: ˆRăng khá cứng” Người bên cạnh Cửu gia lập tức giận dữ hét lên:"Ai cho ngươi cái lá gan dám làm tổn thương Cửu gia!"
Vị Cửu gia bị cắn kia không màng đến sự ồn ào này, một bên lông mày kiếm nhẽ nhếch, cất lên giọng nói lành lạnh:"Muốn rời khỏi đây sao?"
Lâm Nhã Tịnh gật đầu liên tục, đôi mắt đẫm nước nhìn người đàn ông trước mắt này, lên tiếng:"Anh sẽ cứu tôi sao?"
"Gọi ta là Cửu gia, từ bây giờ cô sẽ là vật cưng của ta, có biết không?" Người đàn ông không biết từ bao giờ đã đặt ly rượu trên bàn, cúi người, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ mông lung hoảng loạn của cô.